Chương 31: Tìm đến

"Sẽ tốt hơn nếu Ôn trợ lý nói hài lòng với món quà của tôi."

Nghe xong câu này, tâm tình Ôn Ngữ trở nên căng thẳng. Nguyên lai là vương hậu đứng sau tất cả mọi chuyện, trả trách các tòa soạn lại đồng loạt quay lưng cắn ngược các nàng như vậy. Đều có lý do cả.

Vương hậu chắc chắn đang muốn ép thị trưởng phải hàng phục dưới trướng nàng ta. Các nàng đã quyết định đóng vai trung lập trong chuyện tranh vị. Nhưng đối phương nhất quyết không buông tha.

"Vương hậu, làm vậy là ý gì?"

Vương hậu ở bên kia lại cười rộ lên khanh khách: "Ý gì? Ôn trợ lý vốn đi theo một vị thị trưởng thông minh, làm sao lại không hiểu đây? Rất đơn giản, tài lực của A thị, tôi muốn có nó."

Ôn Ngữ cảm thấy toàn thân đều như ngâm nước lạnh.

"Nếu cô không tiện, cô chỉ cần bảo chủ cô bật máy để tôi nói chuyện điện thoại cũng được." Vương hậu lại nửa mỉa mai, nửa cười nhạo nói.

Ôn Ngữ hạ giọng: "Thật thất lễ với vương hậu, thị trưởng đang có cuộc họp với quan chức chính phủ. Thật sự không tiện."

Vương hậu lại chỉ cười, nói rằng: "Nếu vậy cô và chủ cô nên chuẩn bị tinh thần cho việc tiếp theo."

Vương hậu nói xong liền tắt máy ngay.

Từng tiếng tút lạnh lùng truyền đến, Ôn Ngữ cảm thấy tâm chợt lạnh, nàng vội vã chạy đi. Tiếng giày cao gót gõ thanh thúy trêи hành lang. Nàng dừng trước cửa phòng họp chờ đợi.

Nàng rất muốn vào báo cho Lãnh Ngọc Cẩn, nhưng thực sự, cuộc họp này rất quan trọng để thị trưởng giải bày với chính phủ. Nàng mà quấy rối, sẽ làm xấu mặt nàng ấy trước các quan chức cấp cao khác.

Nhưng mà, cũng không thể để vương hậu ra tay tiếp. Nhất thời nàng mười phần rối rắm và lo lắng.

Cuối cùng có tiếng đẩy cửa, các quan chức mở cửa ra ngoài. Ôn Ngữ vội đứng sang bên nhường đường, đồng thời cúi người người chào.

Đám người chính phủ đi xa, Ôn Ngữ mới tiến vào trong, chỉ đơn độc Lãnh Ngọc Cẩn còn ngồi đó. Nàng ấy đan hai tay, từng ngón tay thon dài đan vào nhau, tựa lên môi, nét mặt ngưng trọng. Xem ra, tình hình không khả quan lắm rồi.

Ôn Ngữ tiến đến, nàng nhẹ giọng: "Thị trưởng, vương hậu vừa gọi cho tôi."

Lãnh Ngọc Cẩn cười nhạt: "Là cô ta làm đúng không? Khi nãy tay chân của cô ta luôn kết tội tôi."

Ôn Ngữ gật đầu, lại nói thêm: "Vương hậu nói sẽ có động thái tiếp theo. Mà Bá Lỵ kia, vẫn chưa có thông tin vị trí chính xác được."

Mọi thứ trở nên bất lợi trùng trùng.

Có hai khả năng sẽ xảy ra. Vương hậu sẽ tìm cách ngụy tạo chứng cứ rằng Lãnh Ngọc Cẩn sai khiến Bá Lỵ làm việc. Hoặc Bá Lỵ chính là người của cô ta. Hắn ta sẽ đứng ra nói rằng mình nghe lệnh Lãnh Ngọc Cẩn. Dù thế nào tất cả đều dẫn đến vu hại cho Lãnh Ngọc Cẩn vì muốn chiếm đoạt công chúa Cát San mà giờ trò ti tiện.

Chuyện này sẽ khơi lên xích mích giữa Đại Yên và Đát Lan Han. Nếu ảnh hưởng đến hữu nghị các nước, chính phủ nhất định sẽ không để yên. Lúc đó với vị trí vương hậu của mình, nàng ta nhất định sẽ tìm cách để Bộ Tư pháp kết tội Lãnh Ngọc Cẩn.

Có thể là cắt chức, hoặc bỏ tù.

...

Quả nhiên, chưa đến mười lăm phút sau, 11 giờ 20 phút, các trang mạng lớn đồng loạt công bố nhân phận của Bá Lỵ. Trong đó thân phận từng là công dân của A thị được đặc biệt nhấn mạnh.

Tay chân của vương hậu trà trộn trong các trang mạng liền tung tin thất thiệt. Gán ghép rằng Bá Lỵ làm việc cho Lãnh Ngọc Cẩn.

Đây chính là sức ép dư luận, chỉ cần một thông tin ảo, không nhất thiết có bằng chứng thuyết phục. Chỉ cần kϊƈɦ động dư luận, tích tiểu thành đại. Rồi một lượng lớn công nhân ngộ nhận sai lệch cũng có thể bóp chết một người dễ dàng.

Tin lan nhanh còn hơn cỏ dại gặp gió xuân. Chẳng mấy chốc toàn bộ Đại Yên đều biết rõ liền mạch với thông tin: "Lãnh thị trưởng nổi danh phải chăng đang muốn cưỡng đoạt công chúa hoàng gia?"

Đây gần như là bài viết có nhiều lượt xem và bình luận nhất các trang mạng. Vì Bá Lỵ biến mất, Lãnh Ngọc Cẩn lại yên lặng, vậy nên liền có nhiều "tài khoản" mờ ám chỉ trỏ, cho rằng có tật giật mình.

...

"WTF?!! Thật không thể ngờ, một vị thị trưởng lại vì tư ɖu͙ƈ mà làm ra loại chuyện đáng phỉ nhổ này. Cô ta có thuộc bộ luật bảo vệ omega không vậy??!! Hay cô ta là người thất học!! Ảnh hưởng đến hữu nghị vì nửa người dưới, cô ta có nghĩ cho quyền lợi đất nước không?!!"

"Đề nghị chính phủ nên có biện pháp cải tổ lại chính quyền A thị. Một alpha sở khanh thấp hèn như vậy, sao xứng chức với một vị trí chính trị như vậy?! Ta kháo!!"

"Ta cũng là alpha, nhưng ta chưa từng làm điều đáng xấu hổ còn thấp hèn như vậy với omega. Không ngờ thân là thị trưởng, cô ta lý ra phải noi gương cho chúng alpha khác tôn trọng omega chứ?!! Nên tống cô ta vào tù để cô ta học thuộc bộ luật bảo hộ omega!!"

"Các ngươi thật buồn cười!! Chỉ vì Bá Lỵ kê thuốc sai gây ra động ɖu͙ƈ kì cho công chúa, mà hắn là xuất thân người A thị, các ngươi liền cho rằng thị trưởng làm bậy?! Thật buồn cười!! Lúc hắn ta xuất ngoại, thị trưởng còn chưa đắc cử đâu. Hơn nữa, chính hắn đang làm xấu hình ảnh công dân A thị. Cơ bản không liên quan đến Lãnh thị trưởng."

"Lầu trêи là của người A thị đi? Dân A thị, kẻ nào không bênh vực cho con người kia. Đúng là một tay che trời, con đầu đàn khiến các ngươi u mê đến vậy?!! Chậc, pheromone phân cấp cô ta tiết ra không phải bình thường mạnh mẽ đâu!! Làm tính thứ bậc các ngươi trỗi dậy mạnh vậy mà, không tiếc vì con đầu đàn làm việc!!"

...

Trương Yên Nhi lướt xem các bình luận linh tinh trêи các trang mạng. Lượng người mắng chửi Lãnh Ngọc Cẩn không ít, nhưng những người lên tiếng vì nàng ta cũng không ít. Làn sóng hai chiều này đang đυ.ng độ nhau dữ dội. Phần khác lại góp vui, nhất thời các trang mạng phi thường náo nhiệt.

Trương Yên Nhi bỏ điện thoại xuống, cong môi cười, đắc ý giấu trong đáy mắt.

Ôn Ngữ, coi như lần này cô ta sống không nổi rồi. Đế chế hùng mạnh của con đầu đàn cô ta sụp đổ, chắc chắn cô ta sống không yên thân. Đến lúc đó Trương Yên nhi ta coi ngươi còn tự cao được hay không?!

...

Cát San vừa xem báo đài vừa tức giận: "Cái gì chứ?! Đám người này tung loại tin gì thế này?!!"

Dù tiếp xúc với Lãnh Ngọc Cẩn không lâu nhưng Cát San biết nữ nhân này là người rất tôn trọng omega. Luôn giữ chừng mực, có phong độ với omega. Không lý nào lại làm việc như vậy. Chuyện này chắn chắn có người đứng sau vu hại.

Nhưng Cát San nàng là người gây ra phiền phức lại chỉ có thể đứng nhìn, không làm được gì. Càng nghĩ, nàng càng giận chính mình.

...

12 giờ 3 phút, giữa lúc đó Bộ trưởng Bộ Ngoại giao Đát Lan Han cũng lên tiếng yêu cầu Đại Yên làm rõ việc này. Tránh để những tin đồn vô căn cứ ảnh hưởng đến trong sạch của nguyên thủ quốc gia và hình ảnh công chúa hoàng gia.

Động thái mới nhất nên Đát Lan Han đã tác động đến chính phủ cấp cao Đại Yên. Ngay lập tức, 12 giờ 15 phút, Lãnh Ngọc Cẩn được triệu tập đến Bộ Tư pháp ở thủ đô để làm rõ chuyện này.

Triệu tập gọi đi thì không gì khó khăn, nhưng vương hậu lại buộc lệnh phải đi một mình. Ôn Ngữ vừa nghe xong đã cảm thấy yêu cầu quá vô lý. Muốn kháng nghị, Lãnh Ngọc Cẩn lại cản nàng. Ý tứ không cần phải vì đám người này mà khó chịu.

Ôn Ngữ đành nghe theo.

Lãnh Ngọc Cẩn đi rồi, Ôn Ngữ liền không ngồi yên. Nàng ấy là con đầu đàn của nàng, nếu nàng ấy có việc, cả bầy coi như xong, A thị coi như xong. Vậy nên nàng nhất định phải làm gì đó.

...

Tại nơi khác, 12 giờ 40 phút, đại hoàng nữ Đại Yên còn đang dùng bữa trưa, từng cử chỉ cắt thịt bò đều ưu nhã chậm rãi. Nàng xem báo đài dưới lệnh của vương hậu, đang tạt nước bẩn Lãnh Ngọc Cẩn.

Mẫu hậu nàng nghĩ quá đơn giản, định cứng đối cứng thì có thể ép Lãnh Ngọc Cẩn giao ra tài lực A thị cho mình. Đó không có khả năng, nàng từng là bạn thân của Lãnh Ngọc Cẩn, tính khí cương liệt của nàng ấy nàng còn không rõ hay sao.

Ép uổng là sai lầm, còn quấy rối đến hữu nghị quốc gia càng sai lầm. Nàng ấy vốn là người minh bạch công tư. Tuyệt sẽ không phò trợ người vì việc tư quấy nhiễu việc công như vương hậu.

Để nàng ấy cam tâm tình nguyện phò trợ, đó mới là có được A thị thực sự. Bất quá, cả nàng cũng không có khả năng làm Lãnh Ngọc Cẩn tình nguyện. Nhưng nàng lại nắm trong tay yếu điểm chết người của nàng ấy.

Chợt trợ lý nàng mang điện thoại đến, cung kính báo: "Điện hạ, Ôn trợ lý nên A thị gọi đến."

Cuối cùng cũng đến, đại hoàng nữ bỏ dao nĩa xuống, đón lấy điện thoại. Ngữ khí trầm ổn: "Ân? Là em sao Ôn Ngữ?"

Đầu bên kia truyền đến ngữ khí mềm nhẹ đặc trưng cho omega: "Lương Ẩn, em có thể gặp chị một lúc không?"

Đại hoàng nữ mỉm cười, nàng chống một tay bên má nghĩ ngợi, nói: "Tất nhiên rồi, em muốn ở đâu?"

"Thân phận cả hai chúng ta đều không tiện ở A thị hay thủ đô. Chị nghĩ Z thị thế nào?"

Lương Ẩn nghe xong không do dự liền đồng ý.

Tắt điện thoại, Lương Ẩn lại cong cong khóe môi. Tốt lắm, con hậu trắng đã tìm đến rồi. Nàng hạ lệnh với trợ lý: "Lui xuống bảo Bá Lỵ chuẩn bị, chuyện sắp thành rồi."

Trợ lý kia lập tức vâng lệnh thối lui.

Nâng ly đế dài đựng rượu nho nhấp một ngụm, tâm tình Lương Ẩn phi thường tốt. Đến thời điểm này coi như bàn cờ đã đến lúc thu kết quả.

Lãnh Ngọc Cẩn a, tôi xin lỗi cậu. Nhưng có nhiều thứ không thể vì tình cảm bằng hữu mà nhường nhịn. Omega là một trong số đó, omega tôi muốn, lại nằm dưới lãnh thổ của cậu. Tôi không thể cướp, thì vẫn có thể khiến cô ấy rời khỏi cậu về dưới đất bảo hộ của tôi.

...

Ôn Ngữ sắp xếp chút việc ở A thị thì rời đi. Nàng dặn dò cấp dưới lưu tâm chỗ công chúa Cát San tránh lại thêm việc.

Nàng bắt chuyến xe lửa nhanh nhất đến Z thị. Z thị vốn không cách xa A thị. Chẳng qua đi xe lửa phải mất mấy giờ, nhưng như vậy lại an toàn hơn dùng máy bay riêng. Dù sao cuộc gặp mặt này, không thể để kẻ khác phát giác. Đặt biệt là vương hậu.

1 giờ chiều, Ôn Ngữ an vị trêи xe lửa, nàng vận áo choàng kín kẽ, đi một mình. Chuyến tàu khởi hành rời A thị.

...