Chương 32: Từ bạn thành...

Lần đầu Lương Ẩn gặp Ôn Ngữ là khi nào? Hẳn là tám năm trước, lúc ấy nàng đã rất chú tâm đến omega này. Đơn giản vì trong trường S đặc biệt dành cho alpha, lại có sự xuất hiện của một omega là Ôn Ngữ.

Nữ nhân ấy khung xương nhỏ gầy đặc trưng của omega, lẳng lặng dưới sân bóng của alpha. Chung quanh nàng, đám alpha cổ động ồn ào reo hò, duy chỉ có nàng đứng đó lặng lẽ. Không vui buồn, không mặn nhạt, chỉ đơn giản xem đám alpha đá bóng trong sân.

Lương Ẩn từng học tại trường S này, nàng quá rõ quy định ở đây. Vậy nên, nàng hơi bất ngờ khi trông thấy một omega xuất hiện. Nàng hỏi lão sư mới biết, nữ nhân này học lực rất tốt, năng lực nhạy bén với chính trị cũng rất tốt, đã vượt qua khảo hạch của lão sư hoàng gia để chấp nhận được làm học viên không chính thức ở đây mấy năm.

Lương Ẩn mười phần tò mò, một omega chân yếu tay mềm, sao không ngoan ngoãn đợi người bảo hộ mà chạy đến đây làm gì.

Nhưng rồi một lần, nàng vô tình nghe thấy bài thuyết trình phản bác thể chế phát xít của Ôn Ngữ. Khoảnh khắc ấy, nàng thật sự bị Ôn Ngữ lôi cuốn.

Nàng ấy thẳng lưng phản bác lại những luận cứ nêu ra, hùng biện có lý lẽ mà không hề rối loạn. Trấn định, dứt khoát, liền mạch. Đây khó mà tìm thấy được ở một omega.

Lương Ẩn từ đó đã luôn để ý đến Ôn Ngữ. Về sau nàng mới biết, nguyên lai nàng ấy là tâm phúc mà bạn thân nàng, Lãnh Ngọc Cẩn đang bồi dưỡng.

Quả thật, trái đất này rất tròn, đi đâu cũng có thể gặp trùng hợp đến kì lạ.

Nàng quen biết với Ôn Ngữ, cùng nàng ấy làm bạn mấy năm. Vô thanh vô thức, nàng thật sự muốn bảo hộ nữ nhân này, rất muốn mang nàng ấy về lãnh thổ của mình mà che chở. Bất quá, đó là điều không có khả năng. Vì nàng ấy đang tiếp nhận sự bảo hộ của alpha khác... Đó là bạn thân của nàng.

...

Ấn tượng của Ôn Ngữ về Lương Ẩn trong kí ức khó mà phai nhạt. Nàng ấy là hoàng thân nhưng lại không hề tự cao. Hòa đồng, lịch thiệp, còn rất phong độ. Nàng ấy cư xử rất tôn trọng với omega.

Lần đầu Ôn Ngữ gặp Lương Ẩn là khi Lãnh Ngọc Cẩn giới thiệu: "Ngữ, đây là bạn thân của tôi, gọi là Lương Ẩn."

Nàng ấy vận vest xám thanh lịch, cử chỉ phi phàm, mỉm cười nhìn nàng. Dung mạo sắc sảo, mang nét đặc trưng của người phương Đông xưa, đường nét thanh thúy mà bình đạm như hàn mai trong gió đông. Quả là alpha rất tiêu soái, rất ưa nhìn.

Về sau, Ôn Ngữ cùng Lương Ẩn tìm thấy rất nhiều điểm chung. Các nàng như tìm thấy được quan điểm của mình ở đối phương. Các nàng thân thiết hơn mức bạn bè, nhưng không phải tình yêu. Đơn giản mà nói, Ôn Ngữ luôn xem Lương Ẩn như một người chị, không hơn không kém.

Cũng chính vì như vậy, Lương Ẩn nhận ra tình cảm mình dành cho Ôn Ngữ, và tình cảm mà đối phương đáp lại không giống nhau. Cơ bản, trừ Lãnh Ngọc Cẩn, dường như Ôn Ngữ chưa từng nhìn nhận alpha chung quanh theo hướng tìm phối ngẫu. Hoặc hợp tác, hoặc làm bạn, ngoài ra không còn gì khác.

Lương Ẩn từng hứa sẽ tặng quà sinh nhật cho Ôn Ngữ. Nhưng trong một lần vui đùa, nàng ấy lại nói: "Em rất trông mong quà của chị, chị gái!"

Khoảnh khắc ấy, Lương Ẩn cảm thấy mình rất buồn cười. Và món quà Ôn Ngữ chờ mong đã không có, vì trước đó Lương Ẩn đã xuất ngoại. Không rõ vì trốn tránh hay gì khác, nàng đã bỏ đi, còn là không từ mà biệt.

...

7 giờ, Lương Ẩn đến được Z thị bằng máy bay riêng. Chỉ mất mấy phút, nàng đã tìm đến được nhà hàng đã hẹn với Ôn Ngữ.

Đến nơi mới biết, nguyên lai Ôn Ngữ đã đến trước, đang ngồi đợi nàng.

"Lương Ẩn, chị đến rồi." Ôn Ngữ đứng dậy, mỉm cười lịch thiệp.

Trông thấy Lương Ẩn, chị ấy quả thật giống hệt như mấy năm trước. Vẫn tiêu soái như gió đông, đẹp đẽ như hàn mai. Bao năm gặp lại, dường như chưa từng thay đổi, tuổi tác cũng không biến động đến chị ấy.

Lương Ẩn lại than thở: "Chị thân là alpha, lại không phong độ để em đợi, thật xin lỗi em."

Ôn Ngữ lắc đầu: "Chị đừng nói vậy, là em muốn đến sớm thôi."

Lương Ẩn cũng cười nhẹ, nàng nhìn Ôn Ngữ, nhẹ giọng: "Mấy năm rồi mới được gặp lại em, khoảng thời gian này em thế nào?".

Ôn Ngữ cười nhạt: "Em thì rất tốt, cảm ơn chị. Còn chị thì sao?"

Lương Ẩn ra hiệu để Ôn Ngữ ngồi xuống, lại nói: "Tôi đương nhiên là tốt. Lại nói, để em chờ, dù sao chị không tốt. Bữa cơm này, chị mời em, thế nào?"

Ôn Ngữ cũng không khách khí, cười đáp ứng. Lúc gọi món, Lương Ẩn đều gọi món mà Ôn Ngữ thường dùng, còn có món súp cá hồi mà Ôn Ngữ rất thích.

"Được rồi, hôm nay làm sao lại có nhã hứng tìm chị? Lúc chị về nước, từng hẹn em em còn từ chối đâu?"

Ôn Ngữ bối rối cười, hối lỗi nói: "Lúc đó thật sự em đang bận bịu chuyện thị trưởng đắc cử, bất đắc dĩ phải từ chối chị. Chị đừng giận."

Nghe Ôn Ngữ nhắc đến Lãnh Ngọc Cẩn, Lương Ẩn trong mắt lóe qua hờn giận. Điều buồn cười nhất là nàng từng thân thiết với Lãnh Ngọc Cẩn vô cùng. Nhưng giờ chỉ còn xa cách.

Alpha có tính độc hữu rất cao, khó mà chấp nhận lãnh thổ mình san sẻ cùng alpha khác. Vậy nên phần lớn alpha thích độc lai độc vãng. Bất quá, lúc Lương Ẩn cùng Lãnh Ngọc Cẩn kết thân với nhau lại rất tình cờ, cũng là trường hợp rất hi hữu.

Vì ở giảng đường, tên các nàng có nhiều điểm tương đồng nên thường bị lão sư nhận nhầm. Lâu dần thành thân.

Các nàng có rất nhiều quan điểm chung về chính trị, về thể chế đế quốc cùng nhiều thứ khác. Lúc còn học chung ở trường S, các nàng không ít lần hơn thua nhau thành tích. Còn thích vật lộn đánh nhau để so bì. Nhưng sau mỗi lần tranh đấu, các nàng lại càng thân thiết. Vừa xem nhau là kẻ thù xứng tầm, vừa xem nhau là bạn thân chí cốt.

Nhưng chính vì các nàng có quan điểm quá giống nhau, vậy nên lựa chọn omega cũng trùng hợp là một người. Bất quá, Ôn Ngữ ấy, toàn bộ cuộc sống đều chỉ vây quanh Lãnh Ngọc Cẩn.

Tỷ như bây giờ, dù ngồi đối diện với Lương Ẩn nàng, Ôn Ngữ vẫn chỉ nghĩ đến nữ nhân kia.

"Hảo hảo, chị không trách em đâu, cần gì em bối rối đến vậy." Lương Ẩn mỉm cười trấn an Ôn Ngữ.

Ôn Ngữ nhẹ thở phào trong lòng. Lại nói: "Không giấu gì chị, Lương Ẩn, hẳn chị cũng biết về tình trạng A thị bây giờ?

Lương Ẩn gật đầu, than thở nói: "Chị có nghe qua, đúng là không khả quan lắm. Chị vừa điện đàm với Bộ trưởng Bộ ngoại giao Đát Lan Han. Em biết đó, vấn đề quấy rối ȶìиɦ ɖu͙ƈ omega luôn là đề tài nóng. Vậy nên họ muốn ta làm cho minh bạch mới thôi."

Ôn Ngữ đương nhiên biết luật bảo hộ của omega đang được đề cao thế nào. Nàng nói: "Lương Ẩn, chị cũng hiểu thị trưởng mà. Ngài ấy sẽ không làm việc như vậy."

Lương Ẩn đồng tình gật đầu, ngữ khí kiên định: "Ngọc Cẩn là alpha rất phong độ, cậu ấy sẽ không làm vậy bao giờ. Chắc chắn có người đứng sau giật dây."

Ôn Ngữ yên lặng một lúc, thấy vậy Lương Ẩn lại cười khẽ: "Có gì em cứ nói, em còn xem chị như năm xưa không mà giấu giếm?"

Ôn Ngữ nghe đối phương trêu chọc như vậy, phút chốc cảm giác thân quen tìm lại. Nàn liền nói: "Không giấu chị, thật ra là vương hậu đứng sau chuyện này. Bá Lỵ có lẽ đang trong tay nàng ta, chẳng mấy chốc nàng ta sẽ ngụy tạo chứng cứ, khiến thị trưởng bị hàm oan. Em hi vọng chị có thể giúp em chuyện này."

Sắc mặt Lương Ẩn ngưng trọng lại, dường như đang trầm tư. Tâm tình Ôn Ngữ cũng căng thẳng theo. Thành thực mà nói, muốn con gái người ta lại đi chống lại mẹ ruột, nghe kiểu nào cũng thấy yêu cầu quá đáng. Nhưng trừ Lương Ẩn, nàng không biết nên tìm ai giúp đỡ.

"Ngữ, không phải chị không muốn giúp em. Nhưng mà, đây là việc rất khó..." Lương Ẩn trầm giọng nói, được một nửa lại không nói tiếp.

Ôn Ngữ cảm giác tâm mình chợt lạnh, bất quá vẻ ngoài nàng vẫn giữ lớp mặt nạ hoàn mỹ xã giao.

"Chị sẽ giúp em, nếu em đồng ý với chị một điều kiện."

Ôn Ngữ sửng sốt, ngước mắt nhìn Lương Ẩn liền nhìn thấy trêu ghẹo trong mắt đối phương. Nguyên lai nàng ấy đang trêu chọc nàng. Vậy nên nàng liền mềm giọng: "Lương Ẩn, em thật sự rất cần sự giúp đỡ của chị."

Lương Ẩn bật cười, nàng lại nói: "Em cần gì căng thẳng đến vậy? Chị chỉ cần em đồng ý làm đơn đệ trình muốn làm trợ lý của chị thôi."

Nghe đến đây, Ôn Ngữ mày đẹp liền nhíu. Đây khác gì muốn nàng từ bỏ thị trưởng, từ bỏ con đầu đàn của mình. Không thể, đây thật sự không thể. Nàng cùng thị trưởng có mười năm gian khổ, muốn nàng bỏ đi, nàng không tài nào làm được.

"Xem em kìa, chị có bảo em thôi việc chỗ Ngọc Cẩn ngay đâu. Chỉ là khi nào em không còn làm việc ở đó nữa, hãy làm việc cho chị. Chị nhất định sẽ nhận em." Lương Ẩn nói.

Ôn Ngữ hơi do dự, nàng cũng không rõ nên làm gì mới phải. Linh tính mách bảo nàng, nếu đồng ý điều kiện này, nàng cùng thị trưởng sẽ tranh cãi.

Nhưng nếu không đồng ý, nàng biết phải làm sao? Không lẽ giương mắt nhìn đế chế các nàng cất công gầy dựng sụp đổ. Hay phải chấp nhận nhìn ngài ấy chịu cảnh tù tội, thậm chí tử hình? Nàng làm không được.

Vậy nên Ôn Ngữ đồng ý với điều kiện Lương Ẩn. Khi về nàng sẽ làm đơn đệ trình rồi gửi cho nàng ấy làm tín vật. Coi như trao đổi hoàn tất.

"Thật ra, chị cũng vừa tóm được tên Bá Lỵ, hắn ta đang định vượt biên. Bất quá, hắn lại không nói năng gì, chị đang định giao nộp cho bộ Tư pháp."

Nghe Lương Ẩn nói, Ôn Ngữ liền mừng rỡ, nhưng nội tâm còn lo lắng. Tóm được hắn là một chuyện, khiến hắn khai ra Lãnh Ngọc Cẩn vô tội thì khó.

Như hiểu lo lắng của Ôn Ngữ, Lương Ẩn nhẹ nhàng nắm tay nàng trấn an: "Đừng lo, tôi sẽ thu xếp ổn cho em."

Ôn Ngữ mỉm cười gật đầu, tay không tiếng động rút khỏi tay Lương Ẩn.

Omega một khi đã chấp nhận dưới đất bảo hộ của một alpha, nàng sẽ vì thủ lĩnh mà giữ gìn lãnh thổ. Vậy nên Ôn Ngữ hành động trong vô thức, chẳng qua đã nhận định mình là người của Lãnh Ngọc Cẩn, vì đối phương mà gìn giữ.

Lương Ẩn làm sao không nhận ra điều đó. Nội tâm chợt phát lạnh.

Lãnh Ngọc Cẩn, cậu thật sự rất có tài. Có thể khiến Ôn Ngữ cam tâm tình nguyện thủ thân cho cậu. Nhưng sớm thôi, tôi nhất định sẽ đem em ấy khỏi đế chế của cậu, để em ấy sẽ làm omega của tôi, vì tôi mà duy trì nòi giống.

...