Chương 26: Bao nhiêu cũng không đủ

Lãnh Ngọc Cẩn đúng là không an tâm mà đến đón Ôn Ngữ. Rõ ràng chỉ để nàng ấy đi một lúc, nàng lại có cảm giác không thể an tâm. Chỉ hận rằng nàng không phút nào cũng ôm nàng ấy vào lòng, tận tình bảo hộ.

Ôn Ngữ cúi người ba mươi độ vớ Cát San, xong thì vội tiến về phía thị trưởng, sợ nàng ấy đợi lâu.

Cát San nhìn theo các nàng đi xa, thở nhẹ ra một hơi.

Bá Lỵ đứng cạnh nàng dường như không quá thích chuyện này. Hắn nói: "Công chúa, người cần gì phải mời trà những thường dân đó. Thân phận người tôn quý, cần có giới hạn tôn ti."

Cát San thu lại nét mặt, ngữ khí lạnh như băng: "Là bác sĩ thì làm cho tốt vị trí của mình. Chuyện của tôi, tôi tự biết nên làm gì."

Bá Lỵ liền cúi người ba mươi độ nhận lỗi: "Là tôi quá lời, công chúa đừng để trong lòng. Công chúa còn khó chịu không, có cần tôi lấy thêm thuốc giải rượu?"

Cát San hững hờ phất tay: "Không cần, tôi đi nghỉ trước." Nói rồi liền quay người vào biệt viên.

Bá Lỵ nhìn theo bóng lưng nàng, đáy mắt một mảnh thâm trầm.

...

"Công chúa Cát San nói gì với em sao?"-Lãnh Ngọc Cẩn vừa lái xe vừa hỏi Ôn Ngữ.

Ôn Ngữ gật đầu, mỉm cười nói: "Cô ấy nói rất ngưỡng mộ tôi. Quả thật lần đầu tôi được nghe lời này từ một công chúa."

Lãnh Ngọc Cẩn lại cảm thấy Ôn Ngữ như một tiêu miêu đang tự đắc khoe khoang. Hảo đáng yêu, cười càng sủng nịch. Nói: "Ồ vậy sao, nếu vậy tôi cũng rất ngưỡng mộ em, Ôn Ngữ."

Ôn Ngữ liền bật cười, nói: "Thị trưởng! Ngài nói gì đâu, tôi có gì mà ngài ngưỡng mộ được."

Lãnh Ngọc Cẩn lại thần tình nghiêm túc, phân tích nói: "Trợ lý của tôi làm việc rất tốt, quản lý lịch trình sự vụ rất tốt. Pha cà phê rất ngon, bộ dáng rồi ưa nhìn, mắt hạnh có thần, mũi cao môi nhỏ, rất đẹp mắt. Ngoài ra, trợ lý tôi còn là omega tính khí rất tốt, kĩ tính mà hòa đồng. Không phải em có rất nhiều điểm tốt sao? Ngữ, tôi ngưỡng mộ em."

Ôn Ngữ càng nghe càng cảm thấy thẹn thùng, thị trưởng bao giờ lại có thể lời ngon tiếng ngọt như thế. Nàng cười càng thêm vui vẻ: "Thị trưởng, ngài đừng đùa tôi nữa. Tôi thật sự không có gì để ngưỡng mộ a."

Lãnh Ngọc Cẩn lúc này mới dừng xe chờ đèn đỏ, quay sang nhìn Ôn Ngữ, mỉm cười ôn nhu: "Ôn trợ lý, không lẽ quyền tự do ngưỡng mộ, em cũng không cho tôi sao?"

Ôn Ngữ đều bị Lãnh Ngọc Cẩn đùa đến cười vui vẻ. Khóe mắt ẩn sau gọng kính cong lên, ngũ quan tinh xảo càng thêm rạng rỡ. Tiếng cười thanh thúy như vậy, càng làm say lòng Lãnh Ngọc Cẩn.

"Hảo, hảo, vẫn là tôi không nên biện lý cùng Lãnh thị trưởng. Nữ nhân hùng biện a!" Ôn Ngữ lau lau lệ quang vì cười ở khóe mắt, trêu đùa nói.

Lãnh Ngọc Cẩn lại rất nghiêm túc hưởng thụ lời khen của Ôn Ngữ. Lần nữa lái xe đi, dường như đắc thắng nói: "Đó là tất nhiên, Ôn trợ lý không cần nói, lãnh đạo tôi cũng biết."

Ôn Ngữ cười sâu, lâu lắm rồi nàng mới vui vẻ như vậy: "Thị trưởng, xem ngài kìa. Có chút nào phong độ của alpha."

Lãnh Ngọc Cẩn nghe đến đây lại nhẹ nhíu mày, dường như tự trách vì sao mình lại nhất thời háo thắng mà thất thố như vậy. Dù sao nàng cũng là alpha, lý ra nên nhường nhịn omega mới đúng.

Nàng liền hối lỗi: "Là tôi không tốt, tôi sẽ tăng lương cho em để bồi lỗi được không. Ôn trợ lý?"

Ôn Ngữ vờ ho để hạ giọng, lạnh nhạt nói: "Tiền bạc không phải là cách để bồi thường tổn thất tinh thần. Nó thì không bù đắp được."

Nghe Ôn Ngữ nói xong, Lãnh Ngọc Cẩn càng thêm đáng thương. Chăm chú lái xe, nhưng khóe môi đều kéo xuống, có thể thấy tâm tình nàng đang xuống dốc không phanh.

Ôn Ngữ thì ngược lại đều bị chọc cười lên khanh khách. Nàng nhịn không được nói: "Thị trưởng, thật là, tôi..."

Nói đến đây liền thấy gương mặt u oán của Lãnh Ngọc Cẩn, nàng cười rộ hẳn lên, không thốt được lời nào. Thị trưởng... hảo khả ái.

10 giờ 40 phút, sau khi đưa Ôn Ngữ về nhà ổn thỏa, Lãnh Ngọc Cẩn rời đi. Nhưng lúc Ôn Ngữ đang tra khóa mở cửa, lại nghe thấy giọng nữ trong cao khác: "Ôn Ngữ thật may mắn a, cậu được thị trưởng quan tâm vậy mà. Đêm nào cũng được đưa về tận nhà. Thật ghen tỵ với cậu nha."

Ôn Ngữ nhấc mắt, quả nhiên nhìn thấy Trương Yên Nhi đang đứng cách đó không xa, cười nhìn nàng. Tác phong nàng ta vẫn tự nhiên thoải mái.

Trương Yên Nhi tiến tới, dừng cách Ôn Ngữ năm bước. Nét mặt nàng ta vô cùng thân thiết, nhìn vào còn tưởng các nàng khuê mật nhiều năm không đổi.

Ôn Ngữ cùng Trương Yên Nhi từng có khoảng thời gian vô cùng thân thiết. Thậm chí có lần ở trung học, nàng ta đắc tội một học trưởng bị người ta đánh. Nàng còn chịu đòn giùm nàng ta, để nàng ta chạy trốn.

Bất quá, cũng chính vì thật tâm xem Trương Yên Nhi là khuê mật, nàng mới sai lầm. Đó là sai lầm lớn nhất đời nàng.

"Ôn Ngữ, buổi tối tốt lành." Trương Yên Nhi cười nói.

Ôn Ngữ lạnh nhạt gật đầu: "Trương tiểu thư, buổi tối tốt lành." Ngừng một chút lại nói: "Dường như cô rất hứng thú với việc của tôi?"

Trương Yên Nhi thở dài một lúc, dáng vẻ như rối rắm mới khuyên nhủ: "Ôn Ngữ, tôi biết cậu và thị trưởng thân thiết. Nhưng nếu cứ như vậy, vạn nhất báo chí bắt được cảnh này, bọn họ lại cho rằng cậu là omega nhờ tiêu kí mới leo lên được vị trí này. Tôi biết lời thật mất lòng, nhưng mà Ôn Ngữ, tôi chỉ muốn tốt cho cậu."

Nghe lời Trương Yên Nhi chân thành, Ôn Ngữ cười lạnh cong môi. Nàng nói: "Trương tiểu thư, nếu cô muốn dùng vài tấm ảnh chụp cảnh này để dọa tôi. Muốn tôi giúp cô vào Viện bang giao chính phủ, thì cô lầm rồi. Hoặc cô cũng có thể vờ giúp tôi cản những tấm ảnh chụp này, rồi thân thiết lại với cô. Cô cũng lầm rồi. Cô muốn cô cứ làm, cô nghĩ mười năm qua tôi còn bị chút trò vặt này qua mắt?"

Ngữ khí Ôn Ngữ rất ôn hòa, thường lệ với lớp mặt nạ xã giao mà nàng đeo lên. Nhưng trong lời nói, ý tứ lại quá rõ ràng.

Ngươi nghĩ chút trò ti tiện của người ảnh hưởng được đến ta? Ngươi tự đề cao mình quá rồi.

Sắc mặt Trương Yên Nhi chợt tái đi, nàng lùi lại một bước, vai run khẽ: "Ôn Ngữ, tôi vẫn không hiểu vì sao cậu lại chán ghét tôi đến vậy. Tôi chỉ muốn tốt cho cậu, cậu hà tất đối xử khắt khe vậy với tôi?"

Ôn Ngữ tại khóe mắt đầy lãnh ý, nhưng lại bọc trong hững hờ xa cách, nàng nói: "Trương tiểu thư, không phủ nhận. Trình độ diễn kịch của cô càng lúc càng không tồi."

Ôn Ngữ từng nói với Trương Yên Nhi. Khi nữ nhân ở địa vị xã hội khác nhau, đẳng cấp rất khác nhau. Cũng giống vậy, mười năm trước, Ôn Ngữ có thể để cho Trương Yên Nhi lừa gạt đè ép. Nhưng hiện tại, mọi thứ đã khác. Nàng mới là người có danh vọng, có địa vị, có quyền lực. Trương Yên Nhi càng nghĩ lân cận làm quen nàng, càng cách biệt muôn trùng.

Ôn Ngữ chẳng muốn dây dưa với Trương Yên Nhi này. Nàng mở cửa, định vào trong. Lại nghe Trương Yên Nhi gắt lên: "Ôn Ngữ, rốt cuộc cô muốn cái gì?!! Cô nghĩ cô hay lắm hay sao?!! Cô cũng chỉ là một omega xấu xí may mắn được lọt vào mắt xanh thôi!! Nếu không có vận may đó, cô nghĩ cô được như hôm nay?!!"

Cuối cùng cũng chịu lộ bản chất thật của mình. Nàng quay lại nhìn Trương Yên Nhi. Khóe môi gợn nhẹ, nữ nhân này tính kiên trì vẫn quá kém.

"Trương tiểu thư, cô không định diễn kịch nữa sao?" Ôn Ngữ cười nhạt.

Trương Yên Nhi hít thở sâu mấy lần, quay người lại. Vai nàng ta run khẽ, như cố khắc chế nói: "Ôn Ngữ, tôi xin lỗi. Là tôi không đúng, cậu đừng để những lời khi nãy vào lòng. Tôi về trước, cậu ngủ ngon." Nói rồi liền bỏ đi.

Ôn Ngữ nhìn theo bóng lưng Trương Yên Nhi, ý cười như băng. Diễn xuất tốt, nhưng mà vẫn còn thiếu kiên nhẫn.

Mười năm khắc nghiệt trong chính trường thay đổi rất nhiều thứ. Trong đó bao gồm bản chất con người. Ôn Ngữ đã sớm thay đổi, không còn là loại mọt sách dễ bị qua mặt như ngày nào.

...

Sáng 6 giờ 40 phút, Ôn Ngữ có mặt tại tòa thị chính. Hôm nay các nàng sẽ tổ chức buổi họp báo đặc biệt cho công chúa Cát San. Chủ yếu là giới báo chí giao lưu cùng người hoàng gia Đát Lan Han.

Ôn Ngữ kiểm tra cẩn thận danh sách phóng viên có mặt. Rất tốt, bảy phần là người dưới trướng các nàng, còn lại là tòa báo lá cải thông thường. Như vậy sẽ không lo có kẻ đặt câu hỏi quá khích gây nên nháo sự.

"Thị trưởng, đây là báo cáo sơ bộ về tình hình A thị trong tháng đầu năm mới. Tăng trưởng rất tốt. Còn đây là cà phê của ngài." Ôn Ngữ đặt mọi thứ lên bàn ngay ngắn, hương cà phê bốc lên nhè nhẹ.

Lãnh Ngọc Cẩn đón lấy tách cà phê, hỏi: "Buổi họp báo sao rồi?"

Ôn Ngữ nghiêm cẩn báo cáo: "Đã sắp xếp rất tốt rồi thị trưởng, sẽ diễn ra vào lúc 9 giờ 30 phút. Ngài đến dự ở hàng ghế đại biểu là được."

Lãnh Ngọc Cẩn gật đầu, nhấp ngụm cà phê, lại cười ôn nhu: "Ôn trợ lý hôm nay pha cà phê đặc biệt ngon."

Ôn Ngữ nghe thấy khen ngợi lại có điểm thẹn thùng. Thấy nụ cười ôn nhu lại đẹp đẽ của Lãnh Ngọc Cẩn, tim Ôn Ngữ vô thức gia tốc. Cả cơ thể đều như mềm xuống. Như thể muốn ngã vào lòng Lãnh Ngọc Cẩn, để có thể trầm luân trong sự ôn nhu của nàng ấy.

Thấy Ôn Ngữ bối rối dời tầm mắt, Lãnh Ngọc Cẩn cười càng thêm sâu.

Dạo gần đây hơi thở omega đặc trưng của Ôn Ngữ rất thường xao động. Hơn ai hết, nàng là người rất nhạy cảm với mùi của Ôn Ngữ. Dường như tuyến mùi của nàng ấy gần nhất không an ổn. Đây là tín hiệu nàng ấy đang rất cần tìm bạn đời, để có thể cân bằng bản năng.

Nàng thật sự sợ, với mùi vị mê người như vậy. Sẽ có lúc nàng kiềm không được đè Ôn Ngữ ra nhấm nháp.

Ôn Ngữ vén tóc gọn sau tai, gọng kính ngay ngắn trêи sóng mũi. Nàng nhỏ giọng: "Thị trưởng, tôi qua bên chỗ Cát San công chúa để nhắc một tiếng. Ngài trước xem tài liệu."

Lãnh Ngọc Cẩn gật đầu, lại yên lặng nhìn Ôn Ngữ rời đi. Nàng đan hai tay chống cằm, từng ngón tay thon dài chỉnh tề khớp vào nhau. Khóe môi cong cong đẹp đẽ, dung mạo như ngọc khắc, trong suốt mà ôn nhu.

Ngữ, nhìn em bao lâu cũng không thấy đủ. Báu vật quý giá của tôi.

...