Chương 20: Thứ gọi là sắc bén của nữ nhân

Bồi Ôn mẹ dùng cơm và trò chuyện đến tận chiều. Mẹ con lâu ngày gặp lại, không ít chuyện để nói. Bất quá, người bảo thủ cứng ngắc như Ôn mẹ vốn không nói nhiều. Vẫn là Ôn Ngữ hiểu tính khí bà, cố tình bắt chuyện liên tục. Thi thoảng còn kể vài chuyện thú vị của hoàng gia.

5 giờ, Ôn Ngữ khoác áo ấm cầm theo túi xách. Ôn mẹ đứng dậy định theo nàng. Ôn Ngữ lại nhíu mày, đôi mắt đẹp giấu sau gọng kính dường như không quá vui vẻ. Nàng nói: "Trời bên ngoài lạnh, mẹ trong nhà được rồi. Con sẽ gọi Hà Hà đóng cổng."

Ôn mẹ lại choàng khăn len lên, bỏ lời nàng ngoài tai. Bà lại nói: "Ngươi thân là con gái ta, sao để người ngoài đưa tiễn. Không phải ngươi sợ muộn sao? Nhanh chút ra ngoài, đừng phí lời."

Biết rõ tính khí cố chấp này của Ôn mẹ, Ôn Ngữ đành nghe theo. Mẹ nàng quan tâm nàng, nhưng lại thích dùng ngữ khí như vậy. Mà nàng cũng đã quen, không muốn trách bà. Bà mấy năm qua trải qua đâu dễ dàng. Thoát khỏi đói khổ lại phải chịu cô độc, nàng ở bên ngoài suốt, chỉ có bà đơn độc ở đây. Lưu luyến đưa tiễn nàng là lẽ dĩ nhiên.

Chậm rãi rời nhà, Ôn Ngữ vừa ra đến cổng đã đốc thúc mẹ mình chóng vào nhà tránh nhiễm lạnh. Ngoài trời tuyết bắt đầu rơi dày rồi đâu.

"Nhớ lời ta dặn, sắp xếp công việc cho tốt rồi xem mắt. Rảnh rỗi thì về đây, bài vị ba ngươi quanh năm đều cô quạnh." Ôn mẹ nhắc nhở lần nữa.

Ôn Ngữ gật đầu, nàng nhìn mẹ, trong mắt không giấu thân tình. Nàng nói: "Con sẽ, mẹ đừng quá lo. Chú ý sức khỏe một chút, nghỉ tết năm nay con lại về."

Ôn mẹ nghe thấy con gái lại về thăm mình thì rất hài lòng. Xe đến đón Ôn Ngữ xuất hiện, bà liền vội bảo Ôn Ngữ lên xe, sợ nàng lạnh. Ôn Ngữ đành lên xe trước, nàng biết mẹ nàng sẽ chẳng chịu vào nhà trước bao giờ.

Xe đi xa, Ôn mẹ vẫn tần ngần nhìn theo. Thở ra một đợt sương khí mới đóng cổng vào trong.

Tuyết năm nay đều như bao năm lạnh lẽo. Lòng người đều sắp bị đóng băng.

...

6 giờ 15 phút, Ôn Ngữ về đến căn hộ mình. Nàng định thay quần áo rồi sẽ đến chỗ họp lớp sau. Còn 45 phút nữa mới đến hẹn. Nàng cũng không quá gấp gáp.

Chợt điện thoại Ôn Ngữ đặt trêи bàn rung khẽ. Màn hình phát sáng, là "thị trưởng" đang gọi đến.

Ôn Ngữ vừa tắm rửa xong, nàng khoác hờ khăn tắm nghe máy.

"Vâng thưa thị trưởng?"

Đầu bên kia lại truyền ra ngữ khí ấm áp của Lãnh Ngọc Cẩn: "Em đã về chưa?"

Ôn Ngữ ngồi xuống giường, vuốt vuốt làn tóc còn chút ướt. Thị trưởng của nàng luôn như vậy, ấm áp, quan tâm, làm người khác không kiềm được mà trầm luân.

"Tôi đã về rồi, khoảng 6 giờ 45 phút, tôi sẽ đến chỗ hẹn họp lớp. Cuộc gặp hôm nay của ngài sao rồi thị trưởng?"

Lãnh Ngọc Cẩn bên kia vô thức mỉm cười, ý cười mềm mại như ánh nắng nhè nhẹ. Nàng như đoán được nét mặt cố trang nghiêm cẩn của Ôn Ngữ hỏi han nàng. Nàng nhẹ giọng đáp: "Đừng lo, tiến triển rất tốt. Tôi nghĩ tôi sẽ đến chỗ vương hậu một lúc."

Ôn Ngữ nghe xong vô thức nhíu mày: "Vương hậu? Thị trưởng, chuyện này..."

Lãnh Ngọc Cẩn trấn an nàng: "Vô ngại, chỉ là cùng dùng bữa tối. Tôi sẽ ứng phó với vương hậu tốt."

Nghe thấy ngữ khí trầm ấm thân thuộc của Lãnh Ngọc Cẩn, Ôn Ngữ đều vô điều kiện tin tưởng, đồng thời an tâm lạ lùng. Nàng mắc hội chứng thiếu cảm giác an toàn rất nặng, là do di chứng ngày ba nàng xử tử để lại, đây là cố vấn tâm lý nói với nàng. Nàng cần một người nàng có thể toàn tâm ỷ lại. Và nàng nghĩ Lãnh Ngọc Cẩn là con đầu đàn ưu tú mà nàng có thể phụ tá đồng thời cần bảo hộ.

Vậy nên chỉ cần Lãnh Ngọc Cẩn nói không sao, Ôn Ngữ sẽ toàn tâm tin nàng. Dặn dò thị trưởng cẩn thận, nàng mới tắt máy.

Đứng dậy, Ôn Ngữ tiến tới tủ quần áo, bắt đầu chọn một bộ để rời nhà. Trong lòng vẫn khó nén nghĩ lung tung, hoàng gia mấy năm gần đây bắt đầu rục rịch. Hai vị vương tử đã bắt đầu có sự phân nhánh về quan điểm rõ rệt. Các vị bá tước, công tước cũng lần lượt chọn phe đứng về.

A thị các nàng vốn không muốn dính dáng vào cuộc tranh đấu vương vị này. Nhưng vương hậu vẫn nhất mực không buông tha. Thiết nghĩ, hôm nay thị trưởng hẳn muốn biểu lộ lập trường trung lập. Cũng tốt, A thị vẫn không nên bị giới quý tộc này quấy rối.

6 giờ 40 phút, Ôn Ngữ rời nhà. Nàng mặc một bộ váy dài liền thân, ngang gối ôm sát người bằng len dạ xám tro, khoác áo ấm ngoài, vạt áo kéo dài tận qua ngang nửa đùi nàng. Kín kẽ và lịch thiệp, phù hợp với tác phong công việc của nàng.

Nàng tỉ mỉ đóng cửa lại, đặt chìa khóa vào túi xách, xong rồi quay đi. Chợt tiếng giày cao gót vang lên sau nàng. Người đến ngữ khí rất vui vẻ: "Ôn Ngữ!"

Từ xa Ôn Ngữ đã cảm nhận được mùi hương của kẻ này, bất quá nàng không muốn dây dưa. Nhưng dường như nàng ta vẫn chẳng biết giới hạn.

"Trương tiểu thư, buổi tối tốt lành." Ôn Ngữ bước chân không biến đổi, có lệ nói.

Trương Yên Nhi đuổi kịp Ôn Ngữ, quả là người sống nhờ nghề giao tiếp. Dung mạo sáng sủa lại thêm nét mặt tự nhiên thoải mái, rất tạo thiện cảm cho người giao tiếp. Nàng ta cười vui vẻ: "Ôn Ngữ, buổi tối tốt lành. Thấy cậu tôi mừng quá, tôi đã nói với bằng hữu chúng ta rằng cậu sẽ đến. Họ đều rất mong chờ đâu."

Bằng hữu? Chúng ta? Mong chờ nàng đến? Ôn Ngữ nghe xong đều không nén mỉa mai. Ý cười lạnh kéo dãn thành xã giao thông thường. Lớp son đỏ nhạt trêи môi nàng cong theo cử động, trông rất mềm mại. Nàng nói: "Vậy sao? Thật phiền Trương tiểu thư đã thông báo thay tôi."

Trương Yên Nhi như bạn bè thân thiết lâu năm, cười xua tay. Lại nói: "Cậu khách sáo vậy để làm gì. Đây là điều tôi nên làm mà."

Sau lần đánh tiếng gõ đầu trước của Ôn Ngữ, nữ nhân này vẫn không biết thu liễm. Giả mù sau mưa, cố tỏ ra thân thiết vậy sao. Kĩ năng diễn trò quả là cao thâm. Bất quá, nàng chẳng phí lực mà diễn cùng nàng ta.

Trương Yên Nhi hôm nay vận váy tím thước tha, cả áo ấm ngoài cũng màu tím. Trang điểm không đậm mà vừa phải. Cử chỉ tự nhiên hòa đồng, rất có khí phái của quý tộc. Nàng ta lại nói: "Chút nữa Triết ca sẽ đến đón tôi. Cậu định tự lái xe đi sao Ôn Ngữ? Omega tự mình đi như vậy cũng nguy hiểm lắm đâu? Nếu không cậu đi cùng tôi? Dù sao chúng ta cũng cùng đến một chỗ mà."

Triết ca trong lời của Trương Yên Nhi chính là Dương Triết. Hai người bọn họ cũng là người thường hô hào họp lớp hằng năm. Nhưng lời vờ quan tâm này của nàng ta không phải không có căn cứ.

Omega tính phán đoán rất yếu, lái xe đôi khi cũng trở thành khó khăn vì họ không quá thông thạo và nhanh nhạy khoản này. Họ thì không dự đoán được những tình huống sẽ xảy ra trêи đường mà ứng phó. Tất cả là vì bản chất lệ thuộc của omega, khiến họ rất thiếu sự quyết đoán, phải có người dẫn dắt. Điểm này, omega khá giống bầy cừu, ngây ngốc luôn cần người chăn thả và chăm bẵm.

Phần nhiều omega vẫn chọn tìm tài xế riêng hoặc taxi. Thậm chí vẫn còn vài quốc gia vì bảo đảm an toàn cho omega- trụ cột sinh sản, chính phủ họ ban hành cả lệnh cấm omega lái xe.

Nhưng mà, muốn Ôn Ngữ ngồi cùng xe với hai kẻ này, thật quá khó lòng đâu.

Huống hồ, nàng không phải loại omega yếu ớt kia. Nàng lăn lộn nhiều năm như thế, tính phán đoán đã được nâng cao không ít.

"Cảm ơn sự chu đáo của Trương tiểu thư. Nhưng, thị trưởng đã chuẩn bị xe cho tôi, không phiền hai vị nhiều vậy." Ôn Ngữ bình thản nói. Đồng thời còn khéo léo nhắc đến chỗ dựa của mình.

Nàng là thành viên trong bầy của Lãnh Ngọc Cẩn. Con đầu đàn lãnh đạo của nàng cường hãn thế nào, khỏi nói cũng biết. Trương Yên Nhi này vẫn nên biết điều, gây sự với cá thể dưới đất bảo hộ của alpha cường đại, vốn không phải ý hay.

Quả nhiên sắc mặt Trương Yên Nhi cứng ngắc. Nội tâm thầm run rẩy. Định mượn danh Dương Triết đâm chọc Ôn Ngữ vài câu. Nhưng lại quên mất chỗ dựa của đối phương có bao nhiêu lớn. Thầm may mắn vì nàng ta chưa đi quá xa.

Mười năm trước, Dương Triết đã luôn cưng chiều Trương Yên Nhi, dường như mười năm nay cũng không thay đổi.

Vậy nên vừa trông thấy Trương Yên Nhi, hắn đã tiến đến cầm túi xách thay nàng ta. Quan tâm hỏi: "Có chỗ nào không khỏe không? Hai ngày nay không thấy em đi mua sắm?"

Trương Yên Nhi cười khanh khách, bộ dáng rất sinh động, nói: "Triết ca thật là! Chỉ biết trêu người ta thôi!"

Ôn Ngữ lười phản ứng với hai kẻ nhàm chán này. Nàng quay đi đến chỗ xe thủ hạ đang chờ. Chưa đi được hai bước, lại nghe Dương Triết gọi: "Ôn Ngữ? Em không đi xe chung cùng chúng tôi sao? Như vậy sẽ tiện hơn đâu?"

Ôn Ngữ quay nửa người lại, tuyết bên ngoài đáp trêи tóc nàng, gọng kính ngay ngắn, tác phong chỉnh tề. Nàng nhìn Dương Triết, ý vị xã giao mà khách sáo: "Hai vị nghĩ nhiều rồi. Tôi có chuẩn bị xe, phá hoại không gian riêng tư như vậy, tôi làm sao làm được đây?"

Nếu là Ôn Ngữ của mười năm trước nói ra lời này, Dương Triết cùng Trương Yên Nhi sẽ tin nàng đang trêu chọc họ. Nhưng là nữ cương nhân sắc bén hôm nay, bọn họ lại nghe ra ý vị cảnh cáo.

Ôn Ngữ là người sống trong chính trị. Vấn đề riêng tư luôn là một đề tài nhạy cảm. Bọn họ năm lần bảy lượt chào mời, chính là chạm đến giới hạn của nàng. Mối quan hệ ba mặt này, sớm đã vỡ đến không thể nhìn thẳng, nào có còn thân thiết của năm ấy. Hàn gắn hay bao dung sao? Thứ lỗi nàng không làm được.

Dương Triết dù sao cũng là alpha, bản tính kiêu ngạo đã vốn có. Huống hồ, hắn còn trong truy phủng mà lớn lên. Lúc bị phất qua mặt mũi liền không quá dễ chịu. Từ lần mời cơm lần trước, hắn đã nhận ra Ôn Ngữ khác xưa rất nhiều. Không thể dùng cách nhìn khi xưa đánh giá nàng nữa.

"Ôi chao! Triết ca, anh thế nào lại không phong độ như vậy! Ôn Ngữ sẽ thẹn thùng thì sao? Thật là, anh đừng làm cậu ấy khó chịu nữa!" Trương Yên Nhi không phụ với công tác trong người. Rất dễ dàng hóa giải không khí giao tiếp căng thẳng.

Lại quay sang cười nói với Ôn Ngữ: "Vậy cậu đi thoải mái a, chút nữa sẽ gặp cậu sau. Nhớ đi cẩn thận nha Ôn Ngữ."

Nói rồi lôi kéo Dương Triết vào trong xe. Ôn Ngữ lại không đáp, ý cười bên khóe môi như tuyết mà lạnh dần.

Đóng kịch cũng thật giỏi. Nàng muốn xem lớp da mặt của "khuê mật" này còn có thể tới đâu.

...

*****

Lảm nhảm: hôm nay Mặc dọn dẹp đồ chờ mai bắt đầu đi học. Nhìn thấy quyển tạp văn viết tay mấy năm trước của mình. Đọc lại thấy đã viết đến chương 50, 60 rồi =))))

Nội dung cũng không tệ lắm.

Tiểu công xuyên vô tiểu thuyết ngôn tình np, bối cảnh thanh xuân vườn trường, hiện đại hắc bang. Văn phong mấy năm trước còn vụng về nhưng có thể hiểu. Tiểu công tính tình cà lơ phất lơ, vô tình nhấc tay cứu tiểu thụ(nữ chính) nhiều lần. Cuối cùng, bị nữ chính thích không hay. Thiết nghĩ, nếu mà rảnh chắc gõ chữ bộ này ra =)))