Chương 21: Bạn cũ gặp nhau

"Em làm gì mà phải nhún nhường cô ta như vậy? Có đáng hay không?" Dương Triết vừa điều khiển vô lăng vừa nói với Trương Yên Nhi bên cạnh.

Trương Yên Nhi chỉnh lại tóc tai dính chút tuyết của mình. Hạ giọng nói: "Triết ca, anh cẩn thận lời mình một chút. Ôn Ngữ trước kia chỉ là đồng học của chúng ta. Nhưng Ôn Ngữ hôm nay ngoài là đồng học còn là trợ lý của thị trưởng. Không thể như trước cư xử được."

Dương Triết không phục, quả thật không phục. Cùng tuổi tác như nhau, thậm chí đối phương chỉ là omega chân yếu tay mềm. Nhưng giờ đây, Ôn Ngữ là trợ lý của thị trưởng, người người ngưỡng vọng. Ngược lại hắn, vẫn đang loay hoay với việc quản lý sản nghiệp được truyền từ gia đình. Thậm chí ba hắn còn không tin tưởng giao hết mọi quyền cho hắn.

Hắn lạnh lùng nói: "Chỉ vì cô ta là trợ lý thị trưởng? Chỉ vì chức vị ngoại giao viên của Viện bang giap hoàng gia? Em muốn cô ta giúp em vào đó? Nếu muốn, anh có thể dùng tiền lo cho em. Mấy quan chức đó chỉ cần tiền chứ là gì?"

Trương Yên Nhi cười khảy: "Nếu nói đơn giản như anh thì mấy năm nay em cần gì phải kham khổ. Em cần gì phải chui rúc làm một thông dịch viên quèn?

Tiền của thương nhân đúng là mua được nhiều thứ. Nhưng với những quan chức hoàng gia. Một lời của người có chức vị như Ôn Ngữ đắc giá hơn nhiều. Anh nên biết chính trị không xem trọng đồng tiền, bởi tiền với quan chức Đại Yên này kiếm không khó. Họ coi trọng mối quan hệ mặt mũi hơn kìa!"

Dương Triết chau mày. Lời Trương Yên Nhi tuy khó nghe nhưng là thật. Tiền mua được nhiều thứ, nhưng không mua được một mối quan hệ từ chính phủ. Cũng chẳng thể khiến người trong chính phủ nể nang mặt mũi mà nghe theo.

Hắn lại nói: "Không lẽ, em định nhún nhường cô ta mãi như vậy để cô ta thương tình nói giúp một câu? Em bây giờ cuộc sống đâu có tệ. Chưa kể đến tiền lương, em còn có tiền trợ cấp omega từ chính phủ. Cần gì phải cố sức chui vào Viện bang giao gì đó?"

Trương Yên Nhi tựa người vào ghế êm xe hơi, nàng ta nhếch mép, điệu cười nửa lạnh lùng nửa đay nghiến: "Nếu là trước khi gặp Ôn Ngữ, em chả hứng thú giày vò mình như vậy. Bất quá, giờ đây cô ta sang trọng đẹp đẽ, còn là nữ cường nhân giỏi giang như thế? Còn em, điểm nào cũng chẳng bằng cô ta! Anh nghĩ em có nuốt trôi không? Ít nhất em cũng phải vào được hoàng gia, để cô ta chóng mắt mà nhìn!"

Bản tính háo thắng này của Trương Yên Nhi bao năm vẫn không đổi. Thích tự cho mình là đúng, tự so đo rồi tìm mọi cách để hơn thua với người khác. Nhưng trong khi đó, chẳng ai hứng thú với hàng động nhàm chán này của nàng ta. Kể cả Dương Triết cũng mấy lần bất mãn với tính khí này của Trương Yên Nhi. Bất quá, hắn không nói.

"Ôn Ngữ còn nhớ rất rõ chuyện mười năm trước. Cô ta bây giờ là người quyền cao chức trọng, không chừng quay lại trả thù chúng ta hả giận. Em cứ bám dính lấy cô ta như vậy, đằng nào cũng nguy hiểm."

Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến Dương Triết lại rùng mình. Năm xưa tất cả chỉ là một đám mao đầu vừa tốt nghiệp ra trường, chuẩn bị bước vào đại học. Vốn nghĩ chỉ đùa giỡn một chút cho vui, nào ngờ cớ sự lại vô cùng đáng sợ,

Mà hắn cùng Trương Yên Nhi, là người dựng nên tất cả. Chỉ thiếu chút ép chết Ôn Ngữ. Mười năm mất liên lạc, cứ tưởng mọi thứ đã ngủ yên. Nhưng nhìn thấy Ôn Ngữ hôm nay, hắn lại quan ngại. Chỉ sợ cô ta vẫn ghi thù cũ rồi tìm cách trả lại.

"Anh có gì phải sợ? Chuyện năm đó chỉ có chúng ta biết nội tình. Ôn Ngữ cũng chẳng nhắc lại đâu. Em không tin, không cảm hóa được cô ta lần nữa." Trương Yên Nhi tự cao nói, như thể mười năm trước nàng ta qua mặt Ôn Ngữ dễ dàng, thì giờ cũng vậy.

Cảm hóa? Dương Triết mày chau càng chặt. Ôn Ngữ nào có còn là con mọt sạch đeo kính cận dày cộm dễ lừa gạt.

...

7 giờ 10 phút, Dương Triết cùng Trương Yên Nhi tiến vào KTV phố X, là điểm hẹn họp lớp.

Đến nơi đã trông thấy Ôn Ngữ đang đứng ở quầy lễ tân chờ bọn họ.

Ôn Ngữ không phải loại người như Dương Triết. Hắn là thương nhân, tự cho mình có tiền thì có quyền bắt kẻ khác chờ đợi. Thậm chí một buổi họp lớp cũng có thể đến muộn. Nhưng còn Ôn Ngữ, nàng là người làm chính trị, coi trọng chữ tín hàng đầu.

Thị trưởng của nàng chưa từng đi đâu, hay đến muộn bất kì cuộc họp nào quá mười bảy giây. Dù cuộc họp ấy là lớn hay nhỏ, có liên quan đến các nàng hay không. Đó là cách gầy dựng uy tín trêи chính trường. Đồng thời còn là biểu hiện có trách nhiệm. Vậy nên Ôn Ngữ chưa bao giờ để mình muộn cả, kể cả khi nàng xuất hành sau bọn họ.

"Ôn Ngữ cậu đến thật sớm đâu? Bọn tôi bị kẹt xe nên đến muộn a." Trương Yên Nhi cười nói.

Ôn Ngữ chỉ cười có lệ, không quá thiết tha vấn đề này. Dương Triết vốn được đám đồng học cũ luôn nịnh bợ vì gia thế "hiển hách", vậy nên hắn chẳng ngại chi tiền thuê trọn KTV hôm nay.

Chọn bừa một phòng hắn lại dẫn Ôn Ngữ cùng Trương Yên Nhi lên đó. Vào trong mới biết nguyên lai đã đông đúc, Ôn Ngữ nhìn lướt qua, khóe môi đọng cười lạnh không dễ thấy. Trí nhớ nàng còn rất tốt đâu, đều là những gương mặt đáng nhớ.

Đám đồng học kia trông thấy Dương Triết liền như dân đen thấy quan lớn, vội xuýt xoa tiến đến lấy lòng. Trương Yên Nhi bộ dáng tốt đương nhiên được chào đón, chẳng mấy chốc hai người bọn họ đều được quần chúng truy phủng. Trái lại Ôn Ngữ lùi ra một bước giữ khoảng cách. Động tác đơn giản mà ưu nhã, không hề bối rối.

Trương Yên Nhi sau khi trả lời một lượt hỏi thăm dồn dập, được nghe bằng hữu khen ngợi thành đạt thì rất hài lòng. Chợt nhớ đến Ôn Ngữ, vội quay sang ôm tay nàng cười rộ nói: "Khoan đã khoan đã. Tôi còn đem đến một đại nhân vật cho các cậu đâu. Các cậu xem hôm nay là ai đây?"

Đám người kia vốn ồn ào lại bị Trương Yên Nhi thu hút. Nghi hoặc nhìn Ôn Ngữ, dường như không đoán ra được vị đồng học nào.

Ôn Ngữ cong môi, từ cười lạnh hóa thành ý cười xã giao, lớp mặt nạ đeo lên thuần thục. Nàng hữu lễ nói: "Mọi người hảo, lâu ngày Ôn Ngữ tôi mới có dịp gặp mặt lại. Mười năm qua, vẫn ổn chứ?"

Vừa nghe nàng nói xong, tức thì bốn phía yên lặng. Có người còn khϊế͙p͙ sợ kêu lên: "Không thể nào!! Cô sao có thể là Ôn Ngữ?! Rõ ràng con mọt sách kia... ách!! Này, thật quá khó tin!!"

Đúng là quá khó tin, Ôn Ngữ của mười năm trước cũng Ôn Ngữ hiện tại cứ như hai con người khác nhau. Vô luận thế nào, cũng không thể gán ghép hình tượng nữ cường nhân cao cao tại thượng, khí chất phi phàm trước mắt với Ôn Ngữ từng là mọt sách ngu ngốc.

Chính trường là nơi khắc nghiệt, nó thay đổi nhiều thứ, bao gồm cả bản chất con người. Cũng như than chì, muốn thành kim cương phải trải qua giai đoạn đốt nóng đáng sợ. Một số tan thành tro bụi, số khác lại biến thành những loại ngọc đắc giá. Con người cũng vậy, môi trường càng khắc nghiệt, càng thấy được giá trị mình ở đâu.

Ôn Ngữ dung mạo thiên theo hướng âm nhu hài hòa. Sâu sắc cỗ ý vị phương đông truyền thống. Khung xương nhỏ mềm đặc trưng cho omega, ngũ quan tinh xảo cân xứng. Là một omega tư sắc không tồi. Bất quá, hiện tại so với mười năm trước nàng càng thêm sắc bén. Khí chất càng thêm giỏi giang, cơ hồ áp đảo quần phương. Đúng là làm người ta bất khả tư nghị.

"Sao nào? Khó tin lắm đúng không? Ôn Ngữ chúng ta giờ đây rất thành đạt đâu! Lúc gặp cậu ấy, tôi còn nhìn không ra nữa mà!!" Trương Yên Nhi thân thiết lôi kéo Ôn Ngữ nói.

Nhìn vào còn tưởng các nàng thân thiết hơn cả chị em.

Nhưng Ôn Ngữ lại không dấu vết rút tay khỏi nàng ta. Nhìn từng gương mặt vô thố trước mắt, nội tâm cười lạnh. Giờ mới biết sợ sao? Vẫn còn sớm đâu. Đám người này đắc tội với nàng, nàng không chấp nhất nhưng không đồng nghĩa dễ dàng bỏ qua.

Mười năm biền biệt, hẳn đều cho rằng nàng trốn tránh rồi chết ở xó xỉnh nào sao. Buồn cười! Ôn Ngữ nàng là loại như thế hay sao?

Không khí họp lớp vốn náo nhiệt, nhưng vì sự xuất hiện của Ôn Ngữ mà chùn xuống. Bất quá, Trương Yên Nhi là người rất giỏi khoản này, chẳng mấy chốc lôi kéo lẫn nhau nói cười vui vẻ.

Ôn Ngữ ngồi trêи sô pha trong phòng KTV, yên ắng nhìn đám người kia lên hát hò vui vẻ. Còn có đám alpha bên kia đang nói gì đó với Dương Triết. Không khí đầy mùi men nồng.

Ôn Ngữ không quá thích vị rượu này. Có lẽ vì nàng quen dùng rượu trong yến tiệc hoàng gia. Đó đều là rượu thưởnng phẩm. Vậy nên mùi rượu rẻ tiền này, nàng lại không quá hứng thú, ly rượu đặt trêи bàn vẫn vẹn nguyên.

Hoặc có thể, nàng vốn quen đi chung cùng Lãnh Ngọc Cẩn. Chỉ khi có thị trưởng, nàng mới an tâm uống rượu. Không có nàng ấy, rối loạn cưỡng chế khiến nàng cảm thấy một ly rượu cùng thành loại vật bất an. Tốt nhất không động đến.

Ôn Ngữ ngồi dựa người ra sau sô pha, dáng ngồi ngay ngắn trật tự, tác phong nghiêm cẩn. Nàng không bắt chéo chân như đám omega điệu đà chung quanh mà đặt song song chỉnh tề. Hai tay đặt trêи đầu gối mình.

Trong ngôn ngữ ngoại thể. Khi giao tiếp một người luôn tìm cách giấu tay mình đi là biểu hiện thiếu tự tin. Người khôn ngoan sẽ đặt tay ở nơi mà người khác có thể nhìn thấy. Đây là một cách để bộc lộ tác phong tiêu soái, quyết đoán. Cũng rèn luyện con người khả năng trấn định tốt hơn.

Đây là lời dạy của Lãnh Ngọc Cẩn cho Ôn Ngữ. Ôn Ngữ luôn ghi nhớ và làm theo. Vì vậy qua mười năm, nàng của trước kia đã sớm biến mất.

Trương Yên Nhi ngồi cạnh Ôn Ngữ luôn gọi mời bạn bè cùng nàng trò chuyện. Còn kể nhiều chuyện thú vị của mười năm bằng hữu không gặp. Đám người kia thấy Trương Yên Nhi tự nhiên như vậy, phỏng đoán chuyện mười năm trước đã sớm quên rồi.

Một nam beta đánh bạo mở lời hỏi Ôn Ngữ: "Ôn Ngữ, có phải chồng cậu gia thế rất tốt không? Không ngờ cậu cũng có may mắn lớn như vậy?"

Ngữ khí ẩn ý châm biếm như vậy. Có khác gì nói Ôn Ngữ may mắn dụ dỗ được alpha nào đó tiêu kí. Mới có thể một bước lên mây như hôm nay.

Sâu trong nhận thức con người, dường như omega luôn là loại sinh vật vô tích sự, yếu ớt chờ bám víu vào người khác. Nhận định lên Ôn Ngữ như vậy cũng chẳng khác.

...