Chương 19: Bị ép

Sáng 7 giờ, hôm nay Lãnh Ngọc Cẩn được vài vị công tước mời dự tiệc sớm đầu năm. Gọi là tiệc nhưng thật chất là bữa gặp mặt hoàng gia dành cho các nguyên thủ quốc gia. Những người này có tầm ảnh hưởng đặc biệt với đất nước.

Trêи bữa tiệc, một phần xã giao phần khác sẽ xúc tiến hợp tác các vùng đất khác nhau trong quốc thổ. Mở mang phát triển cho đất nước.

Lãnh Ngọc Cẩn sẽ tự mình dự tiệc này. Còn Ôn Ngữ mạn phép nghỉ một ngày. Mà cho nàng có đi cùng, cũng không thể có mặt ở bữa tiệc đó. Đơn giản, thân phận omega nàng quá đặc thù. Các bên chính phủ quan ngại chuyện một omega không cẩn thận phát tình trong lúc các nguyên thủ đang làm việc. Đó tuyệt đối là hình ảnh xấu của hoàng gia. Vậy nên, omega không thể có mặt.

7 giờ 30 phút, Ôn Ngữ cùng Lãnh Ngọc Cẩn ăn sáng xong thì mỗi người đi một đường. Lãnh Ngọc Cẩn đặc biệt dặn dò nàng cẩn thận. Ôn Ngữ đều nghe theo, các nàng ăn ý bỏ qua chuyện đêm qua, xem như không có.

Dù thế nào, ranh giới giữa cấp trêи và cấp dưới còn đó. Ôn Ngữ không hề muốn đi quá xa.

Lãnh Ngọc Cẩn để một thủ hạ đưa Ôn Ngữ về nhà mẹ ở ngoại thành. Ôn Ngữ lúc trước đều đi cùng Lãnh Ngọc Cẩn, không quá để ý. Nhưng hôm nay, thấy phiền phức như vậy, nàng nghĩ nàng nên mua một chiếc xe riêng thì hơn.

8 giờ 55 phút, Ôn Ngữ ra đến ngoại thành. Gọi là ngoại thành nhưng nơi này lại là nơi giá nhà đất đắt đỏ của A thị. Rất nhiều phú gia không chịu được thành thị ồn ào nên thường mua nhà đất ở đây tịnh dưỡng. Lâu dần, đây trở thành vùng đất xa xỉ của A thị.

Từ lâu, Ôn gia đã có hẳn một tứ hợp viện ở đây, không phô trương nhưng cũng coi như khá giả. Một nhà Ôn Ngữ hạnh phúc cùng nhau, nhưng năm nàng lên tám tuổi, mọi thứ kết thúc. Ba nàng bị tử hình, mọi khoản nợ đổ lên đầu mẹ con nàng. Buộc lòng các nàng phải bán cả nhà tổ gia truyền đi. Những năm đó là những năm khắc nghiệt nhất của nàng.

Thậm chí cả khoản trợ cấp omega từ chính phủ hằng tháng, nàng cũng không nhận được. Tiền ăn, tiền học, cả tiền thuê nhà. Mọi thứ trở nên vô cùng đáng sợ. Không biết bao lần mẹ con các nàng bị tống ra đường vì không trả được tiền thuê nhà. Các nàng mất trắng, duy nhất giữa được tấm ảnh thờ của ba nàng.

Về sau, Ôn Ngữ theo Lãnh Ngọc Cẩn, mọi thứ thay đổi. Từng bước qua từng năm, nàng trở nên tốt hơn trước. Không chỉ trả xong nợ còn mua lại được nhà của tổ tông ngày xưa. Mẹ nàng liền ở đây, đến giờ đã mấy năm, nàng ấy đều chuyên tâm ở gia viên lo cho bàn thờ chồng.

9 giờ, gió lạnh nhè nhẹ, tuyết lất phất.

Ôn Ngữ chậm rãi tiến vào đến cử một tứ hợp viện, kiến trúc kiểu truyền thống, có tường gạch bao quanh ngăn nắp. Cửa lớn đóng kín, bên cửa còn có gốc ngô đồng, thân cành trơ trọi phủ tuyết. Thoạt nhìn cổ kính mà nghiêm trang.

Ôn Ngữ dừng ở cổng, ấn chuông cửa. Ba phút sau, cửa mở, là mẹ nàng. Ôn mẹ tướng mạo tương tự Ôn Ngữ năm, sáu phần. Dáng vẻ nghiêm cẩn chỉnh tề. Giữa mi tâm luôn một cỗ nghiêm nghị, thần tình thận trọng. Ôn mẹ ăn vận giản dị mà trật tự, quàng theo khăn len dài quanh vai giữ ấm. Vừa nhìn có thể đoán ra bà là người ngăn nắp, đồng thời khá bảo thủ.

Bà nhìn Ôn Ngữ, gật đầu, trong mắt có ấm áp: "Về rồi sao? Mau vào trong."

Ôn Ngữ lâu ngày gặp lại mẹ cũng nhớ nhung. Nhưng biết mẹ mình là người nghiêm túc, không thích giải bày tình cảm ra mặt nên chỉ mỉm cười: "Ân, mẹ."

Đi trêи phiến đá trong sân, tuyết trắng phủ kín nền đất. Từng bước như đi trêи mây. Quả thật vào xuân, ngoại thành trống trải này phá lệ đẹp đẽ so với ở thành thị đầy người.

Nơi này cơ bản bài trí vẫn theo phong thủy cổ gia. Có âm có dương, có hài hòa trật tự. Bất quá, vẫn có vật dụng hiện đại. Thoạt nhìn rất chỉnh tề ấm cúng.

Ôn mẹ đốt nhang ở bệ thờ, còn có cả trản đèn le lói, nói rằng: "Về rồi thì đốt nén nhang cho ba ngươi. Quanh năm bài vị lạnh lẽo con cái, ngươi đều bên ngoài ngây ngốc, ba người hẳn cô đơn."

Nghe mẹ mình trách móc như vậy, Ôn Ngữ đành thở dài. Mẹ nàng là người tư tưởng truyền thống, luôn mong muốn con cái hầu cận dưới gối dưới bài vị tổ gia.

Bà rất thương ba nàng, kể cả khi lưu lạc đến bước đường cùng, bà vẫn không bán bất kì thứ gì của ba nàng để lại. Bà giữ như vậy là để cho con cái đời sau, nhìn vào còn biết tổ tông xưa thế nào, không thể mất gốc mất rễ được.

Ôn Ngữ đặt túi xách cạnh bình hoa trêи bàn. Rồi tiến đến, nàng đón lấy nén nhang từ tay Ôn mẹ. Lặng vái rồi nhìn ảnh thờ ba mình. Hai mươi năm, ông ấy bỏ mẹ con nàng đi cả hai mươi năm. Nàng vẫn nhớ ông ấy nhiều lắm. Nhưng càng về sau, mọi thứ dần phai mờ. Nàng vẫn nhớ ba, nhưng không còn bị lụy đau khóc.

Ấn nhang ngay ngắn vào lư đồng. Nàng lại nghe Ôn mẹ nói: "Ta đã bảo Hà Hà làm cơm. Ngươi khi nào thì trở lại trong thành?"

Ôn Ngữ đáp: "Chiều nay năm giờ con phải quay về trung tâm A thị. Tối nay, con có buổi họp lớp."

Ôn mẹ chau mày, ngữ khí hờn giận: "Họp lớp? Là đám đồng học năm xưa của ngươi? Ngươi đến đó làm gì?"

Chuyện của mười năm trước, Ôn mẹ còn nhớ rất rõ. Con gái bà thiếu sống thừa chết thế nào, bà cũng còn nhớ rõ. Đám hài tử cay độc đó, bà vốn dĩ không vừa mắt.

Ôn Ngữ trấn an mẹ: "Chỉ là đi một lúc, bọn họ sẽ không dám làm gì con. Gần nhất tuyết bắt đầu rơi, khí trời không tốt lắm, mẹ có khó chịu ở đâu không?"

Ôn mẹ lắc đầu, nhẹ giọng: "Ta thì không sao. Mấy hôm trước có Trần tiên sinh đến khám qua một lượt. Rất tốt, ngươi không cần quá lo."

Trần tiên sinh là bác sĩ riêng mà Ôn Ngữ thuê. Cách mỗi nửa tháng sẽ đến xem xét mẹ nàng. Bà không còn trẻ, thời trẻ còn bôn ba quá độ. Nàng rất không hi vọng về già bà có gì không hay. Vậy nên cuộc sống của bà, nàng lo rất tốt.

Ôn mẹ tiến tới ghế dựa ngồi xuống, Miêu Đầu cũng đến nhảy lên đùi bà. Đây là con mèo bà nhặt ở đâu đó mang về nuôi, gọi là Miêu Đầu, nuôi đến béo tốt. Thân mình nó béo quá mức cần thiết, đôi lúc còn không thấy được chân của nó, cứ tưởng nó lăn trêи đất chứ không phải đi.

Dưới ghế dựa trải tấm thảm nhung ấm áp, bên cạnh là lò sưởi. Ôn Ngữ tiến đến, nàng cứ vậy ngồi xuống thảm nhung cạnh ghế dựa, bắt đầu bóp chân cho mẹ mình. Dù không nói ra, nhưng tình cảm nàng dành cho mẹ là không ít.

Ôn mẹ ngồi dựa ra sau, khép hờ mắt.

Vừa đấm bóp chân cho mẹ, Ôn Ngữ lại nghe bà nói: "Ngươi định bao giờ thì thôi việc? Đã sớm không trẻ trung, ngươi không định tìm bạn đời hay sao?"

Sống trong chính trị, đồng nghĩa phải từ bỏ chuyện cá nhân. Đây là điều ai cũng biết. Ôn mẹ năm xưa chấp nhận để Ôn Ngữ dấn thân vào con đường này là với lời hứa. Khi nào nàng kiếm đủ tiền thoát khỏi đói khổ, nàng sẽ thôi việc, quay về đời thường tìm bạn đời, kết hôn rồi sống như một omega thông thường.

Bất quá, tham vọng là một thứ đáng sợ. Có được một ngày ngồi nơi cao sẽ chẳng muốn leo xuống. Huống hồ, mười năm qua, Ôn Ngữ dần quen sống dưới sự bảo hộ cùng hào quang của Lãnh Ngọc Cẩn. Nàng thực luyến tiếc.

"Mẹ không phải gấp gáp quá đâu? Vẫn còn sớm mà." Ôn Ngữ nhẹ giọng.

Ôn mẹ nghe xong liền hừ lạnh, bà nói: "Ngươi còn nói sớm? Đều đã ba mươi đến nơi, ngươi định chờ thành một bà cô già hay sao?"

Ôn Ngữ cười không đáp, đây không phải lần đầu mẹ nàng đốc thúc chuyện này. Bất quá, lần nàng nàng cũng lãng tránh đi. Trong lòng nàng, hình mẫu alpha nàng hướng tới vẫn là alpha như thị trưởng.

Nếu nhất thiết phải kết hôn, nàng nghĩ nàng sẽ chọn một alpha ba bốn phần giống nàng ấy. Tiếc rằng đến tận giờ vẫn không tìm được.

Ôn mẹ coi như cũng hiểu tính khí con gái. Bà lại nói: "Bỏ đi, ngươi không tìm thì ta tìm thay ngươi. Hôm qua ta có gặp lại Mạn di ngươi, bạn cũ của ta. Con trai nàng là alpha rất phong độ, rất khí chất. Ta có gặp qua, rất tốt. Khi nào ngươi sắp xếp được thời gian thì xem mắt một lần."

Ôn Ngữ cả kinh, xem ra mẹ nàng đã quyết định làm tới cùng rồi. Cư nhiên nhất định bức nàng xem mắt, còn chuẩn bị cả đối tượng. Nàng hơi bất ngờ, đè lại cảm giác khó chịu nói: "Mẹ, công việc con vốn đặc thù. Hứa trước với người ta như vậy có phải quá không tốt không?"

Ôn mẹ lúc này mới mở mắt, Miêu Đầu như cảm nhận được bà đang giận nên nhảy xuống ngay. Bả cả giận gạt tay Ôn Ngữ khỏi người mình, nói: "Vậy ngươi cứ trì hoãn hôn nhân như vậy là tốt? Đều đã hai mươi tám, omega nhà người ta đã có vài đứa trẻ. Có ai thích chịu khổ bên ngoài như ngươi?!"

Ôn Ngữ thở dài, nàng biết mẹ nàng sợ nàng khổ nên nhất quyết muốn nàng kết hôn. Omega luôn dành cả đời để thực hiện mục tiêu tìm chỗ dựa. Có phối ngẫu cường đại rồi dựa vào, xong rồi thì có vài hài tử, xây dựng tổ ấm. Đây là bản năng xây tổ của omega.

Bất quá, Ôn Ngữ dường như không quá hứng thú với chuyện này. Nhưng lâu ngày mới về với mẹ, nàng không muốn mẹ khó chịu. Bất đắc dĩ đáp ứng. Chỉ là xem mắt, nàng sẽ sắp xếp ăn bữa tối, nhưng muốn bức nàng chịu kết hôn, e rằng rất khó. Đạo luật quyền hôn nhân, tự do hôn nhân, và tự quyết hôn nhân dành cho omega, nàng nắm rất rõ đâu.

"Được rồi mẹ, con sẽ đi, mẹ đừng giận. Được không?" Ôn Ngữ thả lỏng ngữ khí.

Nét mặt Ôn mẹ vì thế mà hòa hoãn. Bà yên lặng một lúc lại nói: "Ngươi cũng nên nhanh chóng thoát ly cái nhà kia! Chẳng tốt đẹp."

Nhắc đến trong lời Ôn mẹ chính là Lãnh gia. Trước giờ bà luôn không hoan nghênh người Lãnh gia, bao gồm Lãnh Ngọc Cẩn. Năm xưa, lúc Ôn Ngữ chọn theo Lãnh Ngọc Cẩn, bà suýt giận đến hôn mê. Nhân nhượng đến hôm nay đã là cực điểm. Bà không quá hi vọng Ôn Ngữ dây dưa thêm với nhà bên đó.

Ôn Ngữ làm sao không hiểu mẹ mình. Thầm thở dài mà không nói gì. Trốn được một ngày sẽ chẳng trốn được cả đời. Chuyện thôi việc rồi kết hôn, đã nằm trong dự tính.

...