Chương 8: Bồi Em Đi Tắm

Nhờ sự chăm sóc của Đường Nhuệ và anh, An Châu đã hồi phục nhanh chóng

Đã ba tuần trôi qua, An Châu có thể rời giường đi từng bước nhỏ nhưng cô vẫn còn chóng mặt nên phải có người trông chừng. Anh lo sợ nếu cô có mệnh hề gì nhưng không ai phát hiện, nhất quyết đem toàn bộ công việc của mình đến bệnh viện, vừa giải quyết vừa chăm sóc cô. Mà cô đối với sự ân sủng của anh có phần khϊếp sợ...

Hôm nay Đường Nhuệ vì cha mình đột ngột ngã bệnh nên phải tức tốc chạy về Canada, thường ngày mọi sinh hoạt cá nhân của cô đều do Đường Nhuệ phụ giúp. An Châu nhìn về phía cửa ra vào lại nhìn vào phòng vệ sinh, khuôn mặt dần dần trở nên lo lắng

Trầm Cường bước vào, nhìn ra sự bất an của An Châu, buồn cười tiến tới chỗ cô

" Đang thất thần gì đó? "

Anh cúi xuống bế An Châu lên, cô hoảng sợ vội đưa tay vòng qua cổ anh

" Anh...anh muốn...muốn làm gì? " vành tai cô đỏ bừng, giọng nói cũng trở nên lộn xộn

Anh cười cười vẫn đi lên phía trước không có ý định thả cô ra, cho đến khi vào nhà vệ sinh đặt cô xuống cái ghế gần đó rồi mới quay người chuẩn bị nước tắm cho cô

" Không phải đến giờ đi tắm rồi sao? Hôm nay Đường Nhuệ có việc nên anh sẽ bồi em tắm "

Cô nhìn một loạt động tác của anh trong lòng bỗng trở nên xao xuyến, nhìn anh chăm chú pha nước cho cô, giúp cô lấy đồ, tất cả đều được anh chuẩn bị kĩ càng

" Không! Tôi tự làm được " Cô ngăn cản khi anh có ý định cởi đồ cô ra, cô bị gãy chân chứ không bị gãy tay, những việc này cô co thể tự mình làm được

" Ngồi yên! "

Mặc kệ sự bất mãn của cô, anh ngang nhiên đem cô lột sạch. Ngay cả qυầи ɭóŧ bé xinh cũng bị anh cởi ra

Trầm Cường vui vẻ ngắm nhìn dáng vẻ trước mắt, thấy cô đỏ mặt lấy tay che nơi đẹp đẽ kia trông quyến rũ vô cùng. Nơi nào đó đang ngủ yên bắt đầu thức tỉnh

Anh đặt cô vào bồn tắm, tách chân phải cô ra gác lên thành bồn, nơi tư mật non nớt thoáng hiện ra nhưng được cô nhanh chống che lại

Trầm Cường có lòng tốt muốn giúp cô tắm rửa nhưng cô nhất quyết không cho, đuổi anh ra ngoài. Ai biết được con sói này có nhân cơ hội giở trò với mình không chứ? :))

Đã nữa tiếng trôi qua nhưng vẫn không có động tĩnh gì, anh sốt ruột đứng trước cửa nhưng không dám tiến vào

Nghĩ đến khả năng cô có thể xảy ra chuyện, Trầm Cường lập tức đẩy cửa tiến vào

Lập tức đập vào mắt anh là cảnh xuân sắc của người thiếu nữ, cơ thể không chút che đậy cứ thế phơi bày

An Châu vươn người muốn lấy chiếc khăn nhưng vì chân mình đang bị thương nên cô không thể, trong lúc mất cảnh giác thì cô nghe tiếng mở cửa, xoay người nhìn lại đã thấy anh đứng đó, đôi mắt như lửa đốt đang nhìn ngắm thân thể cô

" Ahhh anh đi ra, đi ra!!! "

_______

Choux Choux: nhớ Vote và Cmt để đọc Chap mới sớm nhất nhé;))