- Rút máu thì ai cũng choáng đầu.
Lúc này Hữu Khánh đã hỏng rồi, nhưng bác sĩ đi ra nói máu vẫn chưa đủ. Người rút máu là một tên lưu manh, một kẻ khốn nạn, hắn rút gần như hết máu của thằng con tôi mà vẫn không dừng tay. Đến khi đầu của Hữu Khánh ngoẹo sang một bên, hắn mới cuống quít lên, đi gọi bác sĩ.Bác sĩ ngồi xuống đất đặt ống nghe vào nghe, rồi bảo:
- Tim ngừng đập mất rồi.
Bác sĩ cũng không lo lắng đến việc này lắm, chỉ mắng tên nhân viên hút máu một tiếng:
- Cậu làm ăn vớ vẩn thế.
Nói xong cho qua, rồi đi vào buồng đẻ cứu vợ chủ tịch huyện.
Buổi chiều hôm đó, trước lúc tôi đi làm đồng về, một em bé ở làng bên cạnh, là bạn học của Hữu Khánh, hớt ha hớt hải chạy đến, vừa chạy đến trước mặt chúng tôi, liền hỏi giật giọng:
- Ai là bố của Từ Hữu Khánh.
Tôi vừa nghe em hỏi, tim đã đập loạn xạ, đang lo không biết Hữu Khánh đã xảy ra chuyện gì thì em bé kia lại hỏi:
- Ai là mẹ của Từ Hữu Khánh?
Cậu bé nhìn tôi, lau mũi nói:
- À, phải rồi, là ông. Mời ông đến lớp học của chúng cháu.
Tôi hồi hộp quá, tim sắp sửa bật ra khỏi l*иg ngực. Lúc này cháu bé mới bảo:
- Hữu Khánh sắp chết rồi, đang ở trong bệnh viện.
Mắt tôi tối sầm lại, tôi hỏi cậu bé:
- Cháu nói gì vậy?
Cậu bé đáp:
- Ông mau mau đến bệnh viện. Từ Hữu Khánh sắp chết rồi.
Tôi vứt cuốc chạy lên thành phố, trong lòng rối bời bời. Thầm nghĩ, trưa nay lúc tách ra đi riêng, Hữu Khánh vẫn còn khỏe khoắn bình thường, sao bây giờ lại bảo sắp chết cơ chứ! Đầu tôi cứ ong ong rối mù, chạy đến bệnh viện tỉnh, nhìn thấy người thầy thuốc đầu tiên tôi chặn ông ấy lại hỏi:
- Con trai tôi đâu?
Người thầy thuốc ấy nhìn tôi, cười đáp:
- Tôi làm sao biết được con trai ông?
Nghe ông ấy nói, tôi ngớ người, nghĩ bụng hay là nhầm,nếu là nhầm thì hay quá. Tôi nói:
- Họ bảo con trai tôi sắp chết, cần tôi đến bệnh viện.
Người thầy thuốc đang định bước đi, đứng lại nhìn tôi hỏi:
- Con trai ông tên là gì?
Tôi đáp:
- Hữu Khánh.
Ông ấy giơ tay chỉ vào gian phòng ở mãi tít cuối đường đi, bảo:
- Ông đến đằng ấy mà hỏi.
Tôi vội vàng chạy đến gian phòng đó, một người thầy thuốc đang ngồi viết cái gì đó ở bên trong. Tim đập thình thịch, tôi đi vào hỏi:
- Thưa bác sĩ, con trai tôi còn sống không?
Ông ta ngẩng đầu nhìn tôi rất lâu rồi mới hỏi:
- Ông có mấy đứa con trai?
Chân tôi lập tức bủn rủn, đứng run run tại chỗ, tôi đáp:
- Tôi chỉ có một đứa con trai, xin bác sĩ làm ơn cứu cháu.
Ông bác sĩ gật gật đầu, tỏ ra có biết, nhưng lại hỏi:
- Tại sao ông chỉ đẻ có một đứa con trai?
Hỏi thế thì tôi biết trả lời thế nào. Tôi cuống lên hỏi ông ta:
- Con trai tôi còn sống không?
Ông ta lắc đầu, nói:
- Chết rồi.
Tôi bỗng dưng chẳng còn nhìn thấy ông bác sĩ nữa, đầu óc tối sầm,chỉ có nước mắt rơi lã chã. Tôi hỏi ông ta:
- Con trai tôi đâu?
Hữu Khánh nằm một mình ở trong một gian nhà nhỏ, cái giường ấy kê bằng gạch. Khi tôi bước vào thì trời chưa tối, tôi thấy thân thể bé nhỏ của Hữu Khánh nằm trên giường, vừa gầy vừa nhỏ, trên người mặc bộ quần áo cuối cùng mẹ khâu cho. Con trai tôi nhắm mắt, mồm cũng ngậm chặt. Tôi cứ Hữu Khánh, Hữu Khánh gọi liền mấy tiếng.Hữu Khánh không nhúc nhích, tôi biết nó đã cứng lạnh. Tôi nghĩ mãi mà không sao hiểu nổi, tại sao đây là Hữu Khánh cơ chứ! Tôi nhìn Hữu Khánh, sờ sờ nắn nắn vào bả vai gầy gò cảu nó, đúng là con tôi rồi. Tôi cứ khóc, khóc mãi, đâu có biết thầy giáo thể dục của Hữu Khánh cũng đã đến. Nhìn thấy Hữu Khánh thầy cũng khóc, cứ nói đi nói lại với tôi:
- Thật không ngờ! Thật không ngờ!
Thầy giáo thể dục ngồi xuống cạnh tôi. Hai chúng tôi cùng nhìn nhau khóc. Tôi sờ mặt Hữu Khánh, thầy cũng sờ. Lâu lắm tôi mới sực nhớ ra, mình đã biết con trai vì sao bị chết đâu. Tôi hỏi thầy giáo, lúc này mới biết Hữu Khánh bị chết vì bị rút hết máu. Lúc này tôi đã muốn gϊếŧ người, tôi đặt con trai xuống xông ra ngoài, xông ra buồng bệnh, nhìn thấy một bác sĩ, tôi liền túm chặt ông ta mà chẳng cần biết ông ta là ai, đấm luôn một quả vào mặt. Bác sĩ ấy ngã gục ra đất kêu ầm ĩ. Tôi nhìn ông ta, thét lên:
- Mày đã gϊếŧ con trai tao!
Thét xong lại giơ chân đá ông ta. Có người ôm chặt tôi, quay nhìn thì đó là thầy giáo thể dục. Tôi liền bảo:
- Thầy buông tôi ra.
Thầy giáo thể dục nói:
- Ông không được đánh lung tung.
Tôi đáp:
- Tôi phải gϊếŧ hắn!
Thầy giáo thể dục cứ ôm chặt tôi. Tôi gỡ không nổi, liền khóc van xin thầy:
- Tôi biết thầy đối xử tốt với Hữu Khánh, xin thầy buông tôi ra.
Thầy giáo thể dục vẫn không buông, tôi đành phải dùng khuỷa tay thúc thục mạng, thầy vẫn ôm tôi khư khư, để cho người bác sĩ kia đứng dậy chạy đi. Rất đông người đã xúm lại, tôi nhìn thấy trong đó có hai bác sĩ, liền nói với thầy giáo thể dục:
- Xin thầy buông tôi ra.
Thầy giáo thể dục to khỏe lực lưỡng ôm chặt tôi, tôi không sao gỡ ra được. Tôi lại giơ khuỷa tay hích thầy, thầy cũng không sợ đau, cứ nói hết lượt này đến lượt khác:
- Ông không được đánh lung tung.
Lúc này có một người đàn ông mặc quần áo kiểu Tôn Trung Sơn đi tới, ông ta bảo thầy giáo thể dục buông tôi ra và hỏi tôi:
- Ông là bố đẻ của học sinh Hữu Khánh ư?
Tôi phớt bơ ông ta. Thầy giáo thể dục vừa buông tôi ra, tôi liền xô vào một bác sĩ, người bác sĩ ấy quay người chạy biến. Tôi nghe ai đó gọi người đàn ông mặc quần áo kiểu Tôn Trung Sơn là chủ tịch huyện.Tôi chợt nhớ, thì ra ông ta là chủ tịch huyện, chính vợ ông ta đã cướp mất mạng sống của con trai tôi. Tôi giơ chân đạp một phát vào bụng chủ tịch huyện. Chủ tịch huyện kêu hự một tiếng rồi ngồi phệt xuống đất. Thầy giáo thể dục lại ôm chặt tôi, nói:
- Đó là chủ tịch huyện họ Lưu.
Tôi nói:
- Người mà tôi phải gϊếŧ chính là chủ tịch huyện.
Tôi giơ chân đạp tiếp thì chủ tịch huyện đột nhiên hỏi:
- Anh là Phú Quí có phải không?
Tôi đáp:
- Hôm nay tao phải xé xác mày bằng được!
Chủ tịch huyện đứng dậy, nói với tôi:
- Phú Quí ơi, tôi là Xuân Sinh đây.
Ông ta vừa nói vậy, tôi đã ngớ người ra. Tôi nhìn ông ta một lúc, càng nhìn càng giống, liền bảo:
- Anh đúng là Xuân Sinh.
Xuân Sinh bước tới cũng nhìn tôi một chặp, rồi bảo:
- Anh là Phú Quí.
Nhận ra Xuân Sinh, tôi bớt giận đi nhiều. Tôi khóc nói với Xuân Sinh:
- Anh to cao và béo ra đấy.
Xuân Sinh mắt cũng đỏ hoe, bảo tôi:
- Phú Quí ạ, tôi cứ tưởng anh đã chết.
Tôi lắc lắc đầu:
- Chưa chết.
Xuân Sinh lại nói:
- Tôi cứ tưởng anh đã chết như lão Toàn.
Nhắc đến lão Toàn, hai chúng tôi đều khóc hu hu. Khóc xong một trận, tôi hỏi Xuân Sinh:
- Anh có tìm được bánh nướng không?
Xuân Sinh lau nước mắt, đáp:
- Không. Chắc anh còn nhớ chứ, tôi ra đi liền bị bắt làm tù binh.
Tôi hỏi Xuân Sinh:
- Anh có được ăn bánh bao không?
Xuân Sinh đáp:
- Được ăn.
Tôi bảo:
- Tôi cũng được ăn.
Nói xong cả hai chúng tôi đều cười, cười mãi cười mãi; nhớ đến đứa con trai đã chết, tôi lại khóc. Tay Xuân Sinh bóp bóp vào vai tôi. Tôi nói:
- Xuân Sinh này, con trai tôi chết rồi. Tôi chỉ có mỗi đứa con trai.