Chương 1
Tiết tử
Khúc hát cáo biệt vang lên, là một mùa hoa Phượng Hoàng nữa bắt đầu.
>
Đương lúc rất nhiều người bận rộn chuẩn bị cho chuyến du lịch tốt nghiệp, Hoàng Thi Hàm lại ở trong tối âm thầm tiến hành một sự kiện lớn kinh thiên động địa.
Nói như thế có vẻ hơi khoa trương chút, kì thật cũng không có gì kinh thiên động địa cả, mà là địa điểm mọi người quyết định cho chuyến du lịch tốt nghiệp lại là công viên quốc gia Khẩn Đinh. Hoàng Thi Hàm có miệng mà không thể nói.
Nguyên nhân là nàng từ nhỏ lớn lên ở Bình Đông, số lần đi qua công viên quốc gia Khẩn Đinh đếm không hết. Thử nghĩ xem, ở đại học chịu khổ bốn năm, chuyến du lịch tốt nghiệp ý nghĩ quan trọng như thế, nàng có thể nào không lo cho được.
Thế là, Hoàng Thi Hàm lén tìm một chuyến du lịch khác, địa điểm ở vùng núi Đài Đông, đồng thời hẹn hai người bạn tốt tham gia cùng.
Sau khi đã xử lí xong hết cả, ba người cao hứng phấn chấn tiến vào trong núi. Tuy rằng trên lưng đồ đạc hành lí cồng kềnh khiến ba nữ nhân cơ hồ không thở thổi, nhưng có thể rời xa trần thế ồn ào náo động, cũng làm cho con người ta có một loại khoan khoái không nói lên lời.
“Oa, nơi này không khí thật sự là tươi mát, chúng ta đáng lẽ nên đến từ sớm mới phải”.
Luu Yến Linh mặt mày hớn hở nói.
“Vốn ta còn thực hối hận! Nghĩ rằng nơi này nhất định không vui vẻ gì. Hiện tại mới biết nhầm.”
Giang Minh Tú liếc mắt nhìn nàng một cái.
“Hiện tại cậu cảm thấy rất tốt sao? Cũng không tệ lắm! Thói quen của người dân đô thị mà, thỉnh thoảng cũng nên quay về tiếp xúc với thiên nhiên một chút, này chính như một giấc mộng với người thành phố chúng ta a”.
Ba người vừa đi vừa tán gẫu, rất nhanh đã quen với địa hình phụ cận.
Khi ba người đi tới chỗ tảng thạch bích lớn giữa núi, Lưu Yến Linh đột nhiên kêu sợ hãi một tiếng.
“Các cậu xem kìa!”
Nàng lấy tay chỉ về phía một cái động nhỏ ở đằng xa.
Cái động kia ước chừng cao hai mét, rộng chừng bằng một cái thân xe, phía trong động là một mảnh tối đen bởi vậy không thể nào biết trong đó có gì.
“Chúng ta vào bên trong thám hiểm được không?”
Những lời này vừa nói ra khỏi miệng, ngay đến chính Hoàng Thi Hàm cũng không nén nổi sửng sốt, thật là một chủ ý điên khùng a.
“Tốt”.
Lưu, Giang hai người lên tiếng phụ họa trả lời, lập tức chạy lại phía balo lấy đèn pin.
Một lát sau, các nàng mỗi người tay một cái đèn pin, rón ra rón rén hướng chỗ sâu nhất trong động đi đến.
Nếu Hoàng Thi Hàm phán đoán không sai, cái động này là nơi thợ săn trong núi dùng che gió che mưa khi đi săn. Nhưng mà, khi ba người đi tới cuối động, trước mắt bỗng xuất hiện hai ngã rẽ.
Một trận gió lạnh phút chốc thổi đến, Lưu Yến Linh không khỏi sợ run người.
“Chúng ta đừng đi tiếp nữa, quay lại được không?”
“Ta cũng nghĩ thế”.
Giang Minh Tú tiếp lời.
“Nơi này rất lạnh, ai biết bên trong còn có thể hay không lạnh hơn?”
Hoàng Thi Hàm không nói một lời, đứng ngẩn người ra, không ai biết nàng đang suy nghĩ gì.
“Cậu như thế nào không nói?”
Lưu Yến Linh kéo tay nàng.
“Đừng suy nghĩ nữa, chúng ta trở về thôi!”
Nhưng Hoàng Thi Hàm lại cố ý muốn vào.
“Các cậu ở chỗ này chờ mình một chút, mình vào đó đi một vòng, rất nhanh sẽ trở lại”.
Lưu Yến Linh nhướng mày.
“Cậu đừng có náo loạn…”.
Không để nàng nói hết câu, Hoàng Thi Hàm đã nhẹ nhàng gạt tay nàng ra,đồng thời bước nhanh về phía sâu trong động.
Càng tiến vào phía trong, không khí quả nhiên càng thêm lạnh. Nhưng Hoàng Thi Hàm lại càng hồn nhiên chưa từng thấy, nguyên nhân là vì lòng hiếu kì còn lớn hơn nỗi sợ hãi bên ngoài.
“Thi Hàm, cậu đừng náo loạn, mau trở lại a…….”
Phía sau, tiếng Lưu Yến Linh cùng Giang Minh Tú gào thét gọi với theo.
Không bao lâu, tiếng vang dần dần trở nên yếu ớt. Lại nháy mắt, bốn phía một mảng yên tĩnh, Hoàng Thi Hàm chỉ có thể nghe được tiếng tim đập cùng tiếng hít thở của chính mình.
Bỗng dưng, một trận rung chuyển dữ dội từ dưới đất truyền đến, Hoàng Thi Hàm còn chưa kịp nhận ra đó là cái gì, cả người nhất thời ngã vào hố sâu vừa nứt ra trong lòng đất.
Cái loại cảm giác cảm giác này cực kì phức tạp. Hoàng Thi Hàm chỉ cảm thấy giống như đang trên bàn xoay ba trăm sáu mươi độ, toàn thân máu phảng phất như đông kết lại trong nháy mắt, đầu óc trở nên trống rỗng.
Kinh hoàng cùng sợ hãi bỗng nhiên chiếm hết lấy tâm trí nàng.
“Cứu mạng a……..”
Nàng không tự chủ lớn tiếng gào thét, đáng tiếc chỉ có tiếng vọng lại từ vách đá, ngoài ra thân thể nàng vẫn không ngừng mà rơi xuống rơi xuống…..
Trong nháy mắt, trong đầu nàng hiện lên vài hình ảnh bóng người quen thuộc: người cha thương yêu của nàng, người mẹ luôn chiều chuộng sủng ái nàng……. còn có vừa rồi hai người bạn tốt ngăn cản nàng tiến vào trong động Lưu Yến Linh cùng Giang Minh Tú.
Không biết qua bao lâu, đầu Hoàng Thi Hàm đập mạnh xuống đất một cái, trước mặt đột nhiên hiện ra đầy sao trời, rồi nàng ngất đi.
Chương 1:
Hoàng Thi Hàm từ tử tỉnh lại , bốn phía mặc dù tối đen , nhưng nàng vẫn có thể cảm giác được bản thân vẫn đang ở trong cái động không biết tên đó .
“Tiểu Linh , Tú Tú , các cậu ở đâu …” Hoàng Thi Hàm chầm chậm đứng dậy , phát hiện thân thể không có việc gì . Ô , kì quái ,mình rõ ràng té từ trên xuống , sao lại không bị thương chút nào chứ? Hoàng Thi Hàm không rõ đã có chuyện gì xảy ra , những ký ức vừa mới trải qua hãy còn rất mới mẻ . Nhưng trước mắt nàng chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây .
Một người ở trong bóng tối một thời gian dài , cho dù không thể nhìn thấy rõ mọi thức nhưng dần dần cũng có thể nhìn mọi vật một cách mơ hồ đại khái .
Nơi này vẫn là cái động không biết tên kia , cao chừng hai mét , chiều rộng cỡ khoảng bằng một thân xe , chỉ có một điểm duy nhất không giống là : nơi này không có đường rẽ , chỉ có một con đường nhỏ gấp khúc về phía trước .
Rốt cuộc còn phải đi bao lâu mới có thể tìm được đường ra đây ? Hoàng Thi Hàm nghĩ ngợi .
Nơi này là chỗ nào ? “Tiểu Linh , Tú Tú ,các cậu ở đâu? Mau trả lời mình đi !” Hoàng Thi Hàm vừa đi vừa kêu , không bao lâu , trước mắt đột ngột sáng lên , một vệt sáng trăng đập vào mắt nàng .
Wow , thật tốt quá , cuối cùng cũng có thể được thấy ánh sáng rồi ! Hoàng Thi Hàm kích động , kiềm chế không được chạy như điên về phía trước . Chỉ chốc sau , nàng đã đứng bên ngoài cửa động .
Nàng ngưng mắt nhìn từng ngọn cây cọng cỏ trước mắt , trên mặt chợt hiện ra mấy phần mờ mịt . Một nỗi sợ hãi lúc này đã bao phủ lấy tâm tưởng nàng .
Nàng vừa mới cùng Lưu , Giang hai người cùng tiến vào động , khi đó mặt trời chói chang ở trên cao , nhưng lúc này đã là buổi tối , hơn nữa trước lối vào động này rõ ràng có một tảng thạch bích lớn , nhưng ở dây ngay cả một tảng đá nhỏ nàng cũng không thấy , mà là một khoảng đất rộng .
Nhờ vào ánh trăng , nàng quan sát xung quanh , trước mắt chỉ là một rừng cây nhỏ không biết tên , không hề có trong ấn tượng của nàng về vùng núi ở Đài Đông .
Nếu vậy , chỗ này là nơi nào chứ ? Hoàng Thi Hàm nhất thời tìm không được đáp án .
Nàng đứng sứng một mình ở ngoài cửa động . Mãi đến khi nàng có cảm giác lạnh , đó là hiện tượng sợ hãi khi có một mình , nàng tất nhiên là thập phần hiểu rõ .
Quên đi ! Không quản được ! Cứ đứng ở chỗ này cũng không phải biện pháp , mình đói đến dẹp bụng rồi . Suy nghĩ đến đây , Hoàng Thi Hàm không chút chần trừ di động cước bộ , tùy hứng chọn một cái đường nhỏ mà đi .