Chương 27: Nữ nhân vô ơn

Cố Tiểu Du có thể nhìn thấy da mặt phớt hồng của mỹ thiếu nữ, biểu hiện ngượng ngùng xấu hổ, nếu không phải là vì có thể nhìn thấy độ hảo cảm của đối phương thì chắc hẳn hắn đã bị nữ nhân này lừa.

" Đa tạ Cố công tử, dược liệu thật sự rất quan trọng… "

Nhạc Tư Tinh sau khi cảm tạ, quả thật đi đào thảo dược, Cố Tiểu Du rảnh rỗi cũng tiện thể giúp nàng một chút. Hắn đối với dược thảo không biết nhiều, phải hỏi hệ thống mới biết dược liệu nào có ích.

Tuy nhiên Nhạc Tư Tinh lại nghĩ hắn có hiểu biết về dược thảo, tỏ ra khâm phục, điểm hảo cảm +1.

Mất tầm nửa canh giờ, giỏ thuốc sau lưng Nhạc Tư Tinh dường như đã đầy, hắn lấy ống tay áo lau mồ hôi trên trán, mỉm cười.

" Chừng này chắc đã đủ rồi. "

" Ân, cũng nhờ ơn của công tử… "

Nhạc Tư Tinh khuôn mặt lấm tấm những giọt mồ hôi, tư thái mỹ lệ nhìn rất giống thôn nữ xinh xắn hiền lành, tuy nhiên hảo cảm quá thấp. Cố Tiểu Du thật sự không hiểu rốt cuộc 93 điểm mị lực thật sự có tác dụng nào hay không, hay để trưng cho vui đây?

Cảm giác bị đả kích khiến tinh thần hắn không tốt lắm, tuy nhiên là một người yêu sắc đẹp, hắn sẽ không nỡ từ chối yêu cầu của mỹ nữ. Ngay tại lúc hắn muốn đưa Nhạc Tư Tinh xuống núi, thì xuất hiện một đoàn thể dong binh hơn mười mống.

Mấy tên dong binh này tu vi Luyện Khí cho đến Trúc Cơ Hậu Kỳ đều có, đặc biệt tên có bộ râu rậm đi đầu, tu vi Trúc Cơ Hậu Kỳ. Bọn họ là Huyết Lang Đoàn, tại lân cận Phong Liên Thành rất có danh tiếng, đi đầu chính là lão đại Thạch Lang, trong nhóm người lính đánh thuê rất có danh tiếng.

Cố Tiểu Du quái dị nhìn đoàn người, hắn không ngờ một đám dong binh lực lưỡng có thể leo lên đến tận ngọn núi cao này, cũng không biết là để làm gì. Đám người Huyết Lang Đoàn cũng nhìn thấy hai người Cố Tiểu Du, chỉ nhìn hắn một vài cái liền chuyển sang Nhạc Tư Tinh, dừng trên người nàng.

Thạch Lang hai mắt phát sáng, đi đến nói.

" Tư Tinh, bọn ta đang tìm cô đấy… "

" Các ngươi tìm ta làm gì? "

Nhìn Nhạc Tư Tinh có vẻ hoảng sợ, núp sau người Cố Tiểu Du, hình như đang tránh né đám người này. Thạch Lang nở ra nụ cười dữ dằn, mang theo vài phần cuồng tiếu.

" Dĩ nhiên là để bắt cô rồi, hại huynh đệ của ta… Giờ muốn trốn, đâu có dễ vậy. "

" Ta không hại ai cả… Là hắn chủ động gây sự với ta rồi đột nhiên té xuống núi. "

Nhạc Tư Tinh cắn cắn môi, vẻ mặt tức giận, lời nói cũng không mang chút thiện cảm. Thạch Lang căn bản không muốn nghe, dữ dằn kêu lên, ánh mắt lạnh lẽo.

" Cần nói nhiều làm gì, muốn biết… Theo chúng ta một chuyến làm cho rõ. "

" Không muốn… "

Nhạc Tư Tinh run rẩy, hai tay nhỏ nắm lấy y phục Cố Tiểu Du, tránh né ánh nhìn dữ dằn của Thạch Lang. Cố Tiểu Du từ đầu đến giờ không hiểu mô tê gì cả, mắt liếc thấy đám người hùng mãnh đến gần, gượng cười nói.

" Mấy vị huynh đệ bình tĩnh, có gì từ từ rồi nói chuyện… "

" Câm miệng, tiểu bạch kiểm nhà ngươi tránh ra… Đây là chuyện của Huyết Lang Đoàn, còn xen vào thì đừng trách bọn ta… "

Huyết Lang không hề có thái độ đàm phán, đã hùng hổ dọa nạt, khiến cho Cố Tiểu Du quay đầu vỗ vỗ tay Nhạc Tư Tinh mỉm cười.

" Chuyện ở đây giao cho ta, cô nương tạm thời tìm chỗ trốn đi… "

" Nhưng bọn họ rất lợi hại, một mình công tử đối phó với bọn họ rất nguy hiểm… "

Hai mắt sương nguyệt ngấn nước của Nhạc Tư Tinh ngẩng cao, dường như vì hắn mà lo sợ. Nhìn thấy vẻ nhu mì của nàng, chắc chắn nam nhân nào cũng nổi lên lòng yêu thương.

" Đừng lo, bản lĩnh của ta thực ra cũng rất lợi hại… "

Dường như nhận thấy mình ở lại cũng không có bao nhiêu ích lợi, Nhạc Tư Tinh cắn răng gật đầu nhìn hắn, quay lưng chạy đi. Cố Tiểu Du sau khi thấy nàng rời đi, nụ cười chợt tắt, điểm hảo cảm của nữ tử +1.

" Tiểu tử, muốn làm anh hùng… Trước tiên nên xem lại bản lĩnh của mình. "

Thạch Lang nhìn thấy Nhạc Tư Tinh chạy đi vừa muốn truy thì bị Cố Tiểu Du chặn lại, nét mặt như đầu hung thú, da mặt đỏ gân lôi ra nhị côn màu đen, một Hoàng binh trung phẩm binh khí - Hắc Nha Côn. Cố Tiểu Du khẽ cười, tay giương ra, nhẹ nhàng kêu.

" Triệu hồi chi thuật, đại ca Quan Vũ… "

Trong nháy mắt, một nam tử to lớn cầm Thanh Long Yểm Nguyệt Đao, nét mặt mang theo bá khí hùng sư, đôi mắt lạnh lẽo quét nhìn một đám người Huyết Lang Đoàn, bọn chúng vừa trông thấy Quan Vũ, theo khí thế của hắn mà toàn thân run lên, không hiểu sao khí thế giảm mạnh.

" Quan đại ca, bọn người này bắt nạt đệ… "

Cố Tiểu Du tỏ ra đáng thương ngẩng mặt, trốn sau lưng Quan Vũ, Quan Vũ quét mắt nhìn lại đám Huyết Lang Đoàn, khí thế áp nhân, lạnh lẽo kêu.

" Là các ngươi bắt nạt hắn… "

" Phải thì thế nào? "

Thạch Lang dù sao cũng trải qua trăm trận chiến, đối với khí thế khủng bố của Quan Vũ vẫn giữ được bình tĩnh, không vì đối phương trông mạnh mẽ hơn mà sợ hãi. Quan Vũ chuyển mắt qua gã, không nói nhiều, chỉ phun một câu.

" Vậy thì chết... "

Một đao vung ra, tưởng như tùy ý nhưng lực lượng khủng bố, xung quanh lưỡi đao tích tụ một màn lục mang dày đặc, vừa vỗ lên "Hắc Nha Côn" thì đoạn côn không chịu được liền gãy nứt, Thạch Lang cũng bị đánh bay, lăn dài trên đất, miệng thổ ba ngụm máu.

Hắn sợ hãi nhìn lại, hoảng sợ nhìn Quan Vũ, tinh thần chiến cũng lập tức bị dập tắt, trong lúc này chỉ nghĩ đến việc trốn chạy. Bọn đàn em nhanh chóng nâng hắn đứng dậy, không dám chậm trễ liền rời đi, Thạch Lang cũng không dám ở lại, để bọn đàn em nâng đỡ lôi đi.

" Đại ca thật lợi hại, tùy tiện vung một đao liền làm bọn chúng sợ co vòi… "

Cố Tiểu Du giơ ngón tay cái tán thưởng, Quan Vũ thế mạnh dịu xuống, mặt hổ oai hùng tuy không biết hành động của hắn có nghĩa gì, nhưng cũng giơ ra ngón tay cái.

" Ta là đại ca, dĩ nhiên sẽ không để ai bắt nạt đệ… " (Edit: trong khi đại ca của tôi...)

" Đại ca là tốt nhất... "

Cố Tiểu Du cười, nghĩ đến Quan Vũ mặc dù tu vi Nguyên Anh, nhưng cũng không phải chính thức tu tiên, cho nên chỉ có ở trên sa trường, nếu gặp chân chính cao thủ tu tiên giới cũng không chiếm được lợi. Nghĩ vậy hắn liền hỏi hệ thống.

" Hệ thống, có công pháp nào phù hợp với Quan Vũ hay không? "

[ Ting! Hệ thống đang tìm kiếm dữ liệu… Xin chờ một chút… ]

Đợi một vài phút sau, âm thanh hệ thống lại vang lên xác nhận.

[ Tìm kiếm hoàn tất… Công pháp kiến nghị: «Thanh Long Đao Điển» - Thiên giai công pháp… ]

Cố Tiểu Du nhấn vào "Thanh Long Đao Điển", giá trị 20.000 điểm du͙© vọиɠ, khóe miệng co rút, sau một hồi suy nghĩ liền nhấn mua. Nén nội tâm đau nhói lôi ra "Thanh Long Đao Điển" đưa cho Quan Vũ.

" Quan đại ca, thử tu luyện công pháp này xem… Chắc hẳn sẽ nâng cao đao pháp của huynh. "

" Cảm ơn Cố nhị đệ… "

Quan Vũ cầm lấy "Thanh Long Đao Điển", sau khi đọc vài dòng đã nảy sinh hứng thú, dù sao hắn cũng không giỏi văn thơ, chỉ biết cảm ơn.

Cố Tiểu Du sau đó đem Quan Vũ trở lại "Hỗn Độn Giới Châu", còn hắn lại quay qua tìm Nhạc Tư Tinh.

Tìm một lúc, hắn không hề thấy Nhạc Tư Tinh ở chỗ nào, nhíu mày thật sâu, lại lần nữa dùng phi kiếm lượn vòng.

[ Nữ tử kia sử dụng công pháp có thể thu liễm khí tức cho nên ký chủ sẽ không tìm được… Kiến nghị sử dụng "Truy Ảnh Phù"... Ký chủ có đồng ý? ]

Cố Tiểu Du tức giận, không nghĩ tới hắn giúp nữ nhân kia vậy mà nàng ngang nhiên trốn hắn, nếu không phải hắn lợi hại thì có khi hoa cúc lại nở. Lại nói đến cái hệ thống gian thương này, một cái "Truy Ảnh Phù" nuốt những 2.000 điểm du͙© vọиɠ của hắn, thế này cũng quá đáng đi.

Đang nghĩ không biết nên mua hay không, Cố Tiểu Du thấy nữ nhân kia vô ơn như vậy, thì hắn phải dạy nàng một bài học mới được.

Cắn răng mua một cái "Truy Ảnh Phù", hắn cầm trong tay, ném ra, khẽ nói "Truy", một luồng sáng nhạt hiện ra, một hình ảnh nữ tử mờ nhạt di động, hắn liền đuổi theo, liền tới một hang động...