Vốn dĩ Tiêu phu nhân họ Nhâm, tên là Từ, sau khi tới nhà họ Tiêu thì đổi sang thành Tiêu phu nhân nữa, hiện giờ cũng chỉ có tên nhóc nhà họ Mạc gọi bà như thế. Nhâm Từ nhìn Mạc Kỳ đã không còn ngây ngô non nớt của thuở thiếu niên, mà dần có phong thái tuấn tú của người trưởng thành, bà ôn hòa hỏi, “Nghe nói tháng sau các con tới Côn Lôn à?”
“Vâng, Côn Lôn là chốn cực lạnh, cũng có nhiều linh thú thượng phẩm.”
Nhâm Từ khẽ thở dài, “Tiếc rằng Tử Tranh nhà dì là thân thể phàm nhân, nếu không, nó cũng có thể tới Côn Lôn trải nghiệm cùng các con, rèn luyện tính cách, để nó có nhuệ khí thiếu niên, đó là điều rất tốt.”
Tiêu Khinh đang ăn cơm lại sửng sốt.
Không màng danh lợi trong cái thời này cũng là sai hả?
Mạc Kỳ nói, “Thân thể phàm nhân cũng có thể đi cùng bọn cháu ạ, cháu bảo vệ cậu ấy.”
Tiêu Khinh giơ chân đạp Mạc Kỳ dưới bàn, liếc mắt cảnh cáo y đừng nói lung tung.
Côn Lôn là nơi nào chứ? Là nơi Trọng Sắt đột phá lên cảnh lục trọng diệu, bắt đầu nổi tiếng xa gần.
Nhìn khắp cả đại lục Hoang ngục, mới mười tám tuổi mà đã đạt được cảnh lục trọng diệu là trường hợp cực kỳ hiếm hoi, mà Trọng Sắt còn là người của tộc Săn Nhẫn đang lang thang bên ngoài, bị các Trọng Lang khắp nơi tranh giành, rất được săn đón.
Mẹ nó, trong một đống người tu luyện, nếu có hai người ở cảnh lục trọng diệu bỗng nhiên xuất hiện, chắc là cả đại lục Hoang Ngục sẽ điên lên mất thôi!
Nhâm Từ cũng hơi do dự, “Vậy có làm phiền con quá không?”
Bà cũng không thật sự muốn đưa Tiêu Khinh tới chỗ lạnh lẽo đó để trải nghiệm, chỉ nói khách sáo hai câu thôi.
“Không đâu dì Nhâm, hiện giờ cháu là nhị đệ tử của thành chủ, là cảnh tứ trùng tu, dư sức bảo vệ thân thể phàm nhân như huynh ấy.”
“Khụ… khụ khụ…” Đột nhiên Tiêu Khinh ho khan, ngắt lời khoác lác của Mạc Kỳ.
Nhâm Từ vội rót nước cho Tiêu Khinh, ném chuyện này qua một bên, bà vỗ lưng cho Tiêu Khinh, trách cậu, “Lớn như thế này rồi, ăn cơm mà còn sặc.”
…
Thịnh Dương bỏ ra số tiền cuối cùng mà bọn họ có để mời đại phu nổi tiếng trong thành.
Người kia mặc quần áo sang quý, chưa từng tới khám bệnh ở chỗ miếu hoang đổ nát nào như thế, vừa nhìn đã biết là do hàn độc của thiết phiến ở thành Thiên Hoa gây ra.
Đắc tội đám người thành chủ kia… đại phu cũng không muốn chuốc phiền phức vào mình, chỉ nói, “Chỉ có Hỏa Linh Chi thượng phẩm mới cứu được.” Sau đó, vội vào bỏ đi.
Thịnh Dương chạy theo người này tới nửa đường, nhưng vẫn không thể đuổi kịp người có linh lực dưới chân và có thân thông thấu, nàng thở hổn hển đi vào Dịch Vật Các, “Ở đây có Hỏa Linh Chi thượng phẩm không?”