Chương 19

Chưởng quầy nhìn cô gái thở hổn hển, quần áo xộc xệch này, nhìn qua là đã biết không phải con gái nhà giàu trong thành, bèn lạnh lùng nói, “Mười vạn kim.”

Nghe cái giá này, Thịnh Dương á khẩu không trả lời được, phải biết là trong cả thôn của bọn họ, thu nhập một năm của tất cả mọi người cộng lại còn không đủ mười vạn kim, thế mà một gốc cây lại có cái giá này.

Nghĩ tới Trọng Sắt hôn mê bất tỉnh, nàng hơi sốt ruột, “Có thể cho ta nợ trước được không? Ta sẽ trả lại cho ngươi mà, mạng người quan trọng!”

“Không thể được.”

Thịnh Dương bị đuổi ra, nàng bước đi trên đường mà hồn bay phách lạc, có kẻ xấu chỉ dẫn cho nàng, “Cô nương thiếu tiền à? Nhuyễn Hương Các ra tay hào phóng lắm đấy…”

Nàng không biết đó là nơi nào, khi nàng đi tới chỗ, dù là người ngây thơ tới đâu cũng nhận ra đó là chỗ gì.

Nhưng cuối cùng nàng vẫn nức nở đồng ý với Hách Liên phu nhân.

“Ta phải nói trước, ngươi có thể lấy được bao nhiêu tiền đều do bản lĩnh của ngươi, chẳng phải muốn có mười vạn kim là có được ngay, hiểu chứ?” Người phụ nữ mặc sườn xám xinh đẹp vuốt ve cái tẩu ngọc, dựa vào lan can, lộ ra vóc dáng lả lướt thướt tha, nghiêng đầu thở ra một hơi khói trắng phả vào mặt Thịnh Dương.

Thịnh Dương đừng khóc, gật đầu kiên định.

“Một vạn kim!”

“Ba vạn!”

“Năm vạn!”

Thịnh Dương ngồi trên đài sen, mặc bộ quần áo hở hang mà nàng chưa từng mặc bao giờ, nghe người hầu gọi giá, nàng đã không khóc nữa, chỉ có vẻ quật cường và kiên quyết hiện lên trong mắt nàng.

Cuối cùng, cái giá dừng ở chín vạn kim, nhìn bên dưới lặng ngắt như tờ, lòng Thịnh Dương hơi sốt ruột.

Nàng đứng dậy, kéo tấm vải sa mỏng manh ngũ sắc trên người xuống, lộ ra da thịt trắng nõn mịn màng, nốt ruồi son ở xương quai xanh như ẩn như hiện. Một cô gái mười tám tuổi, vóc dáng thướt tha, da thịt nõn nà.

Thân thể là nguồn gốc của du͙© vọиɠ, nhưng gương mặt này lại rất ngây thơ.

“Mười vạn kim!”

Thịnh Dương nhắm mắt lại.



Trọng Sắt được đưa tới Nhuyễn Hương Các, ăn Hỏa Linh Chi nên vết thương bắt đầu chuyển biến tốt đẹp. Chỉ là vì muộn một thời gian nên hàn độc chạy tới tứ chi, khiến hắn bất động trong một thời gian.

Hắn nằm trong giường ở Nhuyễn Hương Các, lòng chỉ muốn báo thù, hoàn toàn không nhận thấy đôi mắt trong veo của Thịnh Dương nhuộm đầy hoảng hốt.

Sau khi vết thương của hắn lành rồi, hai người rời khỏi Nhuyễn Hương Các, Trọng Sắt chỉ dốc sốc tu luyện, hấp thụ linh khí của Hỏa Linh Chi, lơ là Thịnh Dương, cũng không hiểu tại sao mình lại được cứu.

Cuối cùng, hắn điều tra được người ra tay chính là Ngũ đệ tử Bạch Khải Nhiên của thành chủ Thiên Hoa, bèn gϊếŧ người này, nhưng làm sao hắn có thể xử lý được chứ?