Chương 3: Lấy lòng, cậu phải lấy lòng mới có thể sinh tồn

Trọng Lê lúc rảnh rỗi thường hay tập luyện, thể chất và sức mạnh khác hẳn người thường, không ngờ có thể bị Hi Nhĩ Đức đánh bại. Đến giờ cậu vẫn còn có chút sốc khi bản thân bị hạ gục dễ dàng như vậy

Phía sau vang lên tiếng đuôi rắn đập mạnh xuống sàn, cùng với tiếng “bang bang” trầm đυ.c. Tất cả dường như báo hiệu tình thế tiếp theo sẽ không thuận lợi cho cậu

“Tôi đã từng nói, tôi thích thú cưng ngoan ngoãn.” Hi Nhĩ Đức tỏ vẻ không vui, hắn kẹp cổ tay Trọng Lê, kéo sợi dây trên cổ áo, vặn qua lưng và trói hai tay cậu lại.

Toàn bộ quá trình Trọng Lê đều bị sức mạnh kỳ lạ của Hi Nhĩ Đức áp chế, môi cậu mím chặt, ánh mắt nhìn Hi Nhĩ Đức tràn đầy nhục nhã và không cam lòng.

Cổ áo bị kéo ra sau, cổ bị bóp chặt gây khó chịu, Trọng Lê buộc phải hơi ngẩng đầu lên.

“Thú cưng không nghe lời sẽ được đưa đi huấn luyện. Tuy tôi không thích bị chạm vào đồ vật của mình, nhưng tôi lại không có kinh nghiệm huấn luyện con người nên có thể ngoại lệ lần này.”

Hơi thở của Trọng Lê đột nhiên trở nên nặng nề, cậu mím môi thật chặt, khiến đôi môi đỏ mềm mại trở nên trắng bệch

Hi Nhĩ Đức nhìn cậu rồi nói tiếp với giọng đầy uy hϊếp: “Tôi không có thói quen bạo da^ʍ, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không đồng ý với việc bạo lực phù hợp. Trung tâm huấn luyện thậm chí còn tệ hơn cả tôi, tôi không phản đối gì với những việc họ sẽ làm với cậu ở đó, miễn là cậu trở nên ngoan ngoãn nghe lời tôi. Cậu đã không còn là con người nữa, mà là thú cưng của tôi, là thú cưng của Hi Nhĩ Đức. Cậu không có nhân quyền, luật do hành tinh của cậu thiết lập để bảo vệ con người không áp dụng cho chúng tôi. Cậu có hiểu không?”

Hi Nhĩ Đức nhìn cậu, nói từng chữ một: “Cậu chỉ là thú cưng của tôi mà thôi.”

“ Cậu muốn sống, không muốn bị bỏ rơi, chỉ có thể lấy lòng tôi, làm tôi vui, cùng những thú cưng khác tranh giành sủng ái. Đây chỉ có thể là mục tiêu sống sau này của cậu mà thôi.”

Hiện thực tàn khốc bị xé nát một cách dữ dội trước mắt cậu, Trọng Lê thở dốc, suy nghĩ hỗn loạn, cơ thể khẽ run lên vì phản kháng.

KHÔNG……

Cậu muốn phản bác và phản kháng, nhưng khi cậu nhìn Hi Nhĩ Đức, cậu phát hiện ra rằng người đàn ông trước mặt đột nhiên trở nên vô cùng to lớn, đó là sức mạnh mà cậu không thể vượt qua được

Sự tuyệt vọng lan tràn trong lòng, Trọng Lê chớp mắt, Hi Nhĩ Đức vẫn ở trước mặt cậu, mọi thứ trước đó dường như chỉ là ảo ảnh của cậu.

Cổ họng Trọng Lê khô khốc, dường như có thứ gì đó nghẹn lại trong cổ họng, khiến cậu không nói nên lời.

Hi Nhĩ Đức nhìn cậu với vẻ mặt nhàn nhạt.

Trọng Lê im lặng hồi lâu, robot dọn phòng trong cabin kéo một cái l*иg, tiếng l*иg sắt nhẹ nhàng đặt xuống đất khiến cậu run lên, cậu lo lắng nắm chặt tay,

Cái đuôi rắn dày và lạnh lẽo đột nhiên quấn quanh cơ thể Trọng Lê, cậu cắn môi hoảng sợ nhìn Hi Nhĩ Đức.

Cậu không muốn bị gửi đến trung tâm đào tạo...

“Nhốt cậu ta vào l*иg rồi đến khu E trước.”

Địa điểm xa lạ mà Hi Nhĩ Đức nói khiến Trọng Lê cảm thấy nguy hiểm, cuối cùng cậu cũng lên tiếng, nhưng giọng nói khàn khàn như một ông già: “... anh định đưa tôi đi đâu...”

Hi Nhĩ Đức không còn kiên nhẫn ném cậu lên con robot dọn phòng rồi phớt lờ cậu.

Trọng Lê không khỏi vặn vẹo thân thể giãy giụa, nuốt khan, giọng nói khàn khàn dường như đã khá hơn: “Chủ nhân... Chủ nhân định đưa A Lê đi đâu...”

Trong mắt cậu hiện lên sự cầu xin cùng run rẩy không cách nào phát hiện, Hi Nhĩ Đức bình tĩnh nhìn vào mắt cậu, ngáp dài: “Tôi sẽ đợi cậu trở về, trở về khi đã đủ tư cách làm một sủng vật.”

“Đừng...” Trọng Lê hoảng sợ lẩm bẩm, nước mắt trào ra làm mờ tầm nhìn của cậu. Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, môi trường kỳ quái bên ngoài cùng lời nói bức bách và đe dọa đã nhanh chóng phá hủy sự tự trọng của Trọng Lê. Cơ chế tự bảo vệ của cơ thể thiết lập, nhận thức của cậu đã bị chà đạp và phá hủy một cách điên cuồng không thương tiếc!

Mũi cậu đột nhiên đau nhức, nước mắt không kìm được mà trào ra. Trọng Lê không hiểu, cậu không hiểu tại sao mình lại bị bắt đến đây vào một ngày lẽ ra là ngày cực kì bình thường. Và càng không hiểu tại sao cậu lại từ một con người biến thành một con thú cưng chỉ có thể sống sót bằng cách đeo bám và lấy lòng chủ nhân của mình.

Cậu theo bản năng nói điều gì đó để lấy lòng Hi Nhĩ Đức, lời nói của cậu bộc lộ sự cầu xin lòng thương xót đầy hèn hạ mà cậu luôn coi thường: “A Lê không muốn bị đưa đến đó... A Lê, A Lê sẽ nghe lời chủ nhân...”

Cậu bị nhốt vào l*иg, Hi Nhĩ Đức thờ ơ nhìn cậu như thể lời cầu xin lòng thương xót ấy đã quá muộn.

Hai tay Trọng Lê nắm chặt lan can sắt, đầu ngón tay trắng bệch vì gắng sức, cậu khe khẽ nức nở cầu xin sự thương xót. Ánh mắt nhìn chằm chằm Hi Nhĩ Đức với vẻ mặt cầu xin

Một người đàn ông có thể được coi là mạnh mẽ trên trái đất, bây giờ lại giống như cô gái trẻ bị bắt nạt ở nhà. Đối mặt với bọn côn đồ, cô không có sức mạnh để chống trả, chỉ có thể cúi đầu cầu xin để được cứu.

Đầu đuôi của Hi Nhĩ Đức lắc lư, anh ta di chuyển đến trước l*иg, duỗi thẳng đầu đuôi và nghịch nghịch một chút. Robot dọn phòng đã ngừng đóng l*иg.

Trong cabin im lặng, Trọng Lê sửng sốt trong vài giây, chiếc mũi đỏ bừng, ngập ngừng nắm lấy sợi dây trên cổ áo, đeo vào chóp đuôi Hi Nhĩ Đức.

Sợi dây bị đuôi anh ta cuốn lại, cậu được kéo đứng thẳng rồi trở về vòng tay của Hi Nhĩ Đức.

Ngón tay lạnh lẽo lau đi giọt nước mắt hơi khô dưới khóe mắt, Hi Nhĩ Đức bình tĩnh nói bằng tiếng rắn: “Không có lần sau.”