Chương 2: Tiểu cɧó ©áϊ

Trọng Lê im lặng ngồi xuống, hoa huyệt mềm mại được bao phủ bởi lớp vảy cứng lạnh lẽo khiến toàn thân cậu run lên.

Chóp đuôi của Hi Nhĩ Đức lắc mạnh hai lần, sau đó hắn nhanh chóng chú ý thấy hai vết hằn trên ngực mình.

“…” Hắn im lặng một lát, ánh mắt nhìn đến bộ ngực của Trọng Lê, tấm vải mỏng tựa hồ có chút ướŧ áŧ.

Hắn quay mặt đi như không nhìn thấy, ôm Trọng Lê vào lòng, tựa đầu vào hõm cổ cậu, dùng ngón tay vuốt ve tóc cậu, cử chỉ thân mật khiến hắn hài lòng: “Cậu biết không, hai mươi năm trước chúng tôi đã bắt đầu săn lùng con người.”

Trọng Lê cứng đơ nằm trong vòng tay hắn, ngực cậu bị ép sát vào ngực Hi Nhĩ Đức, sữa tích tụ lâu ngày đã bị ép chảy ra khỏi đầṳ ѵú, cậu nhắm chặt mắt, buông lỏng thân mình, không còn quan tâm đến nó nữa, nhưng lời nói của Hi Nhĩ Đức truyền đến cậu đã bị sốc.

Săn lùng? Hơn nữa 20 năm trước đã bắt đầu? Bọn họ là có nhiều bí mật đang thực hiện, còn không có một tin tức nào có thể lọt ra ngoài.

“ Đợt săn người đầu tiên trong số đó chỉ có thể trở thành đối tượng thí nghiệm, thật đáng tiếc.” Giọng nói của Hi Nhĩ Đức nói ra không hề có chút đồng tình nào, đúng như dự đoán, hắn cảm thấy thú cưng trong ngực đột nhiên run lên, hắn nhẹ nhàng vuốt ve lưng Trọng Lê an ủi: “Nhưng bây giờ cậu đừng lo lắng. Con người không đe dọa bọn tôi, nhưng cấu tạo cơ thể của họ rất phù hợp với chúng tôi a. Chỉ cần cải tạo một chút, cơ thể của họ có thể sinh ra con cháu. Hiện nay họ chủ yếu trở thành thú cưng và nô ɭệ tìиɧ ɖu͙©.”

Trọng Lê cảm thấy hơi khó thở, bàn tay đặt trên ngực Hi Nhĩ Đức lặng lẽ siết chặt, cậu không muốn trở thành vật thí nghiệm, thú cưng, hay nô ɭệ tìиɧ ɖu͙©.

Cậu liếc nhìn chiếc bình có những bông hoa kỳ lạ trên bàn cách ghế sofa một cánh tay.

Một bàn tay lạnh lẽo đột nhiên nhéo vào cổ cậu buộc cậu phải ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Hi Nhĩ Đức: “Cậu là thú cưng không ngoan ngoãn nghe chủ nhân kể chuyện sao?”

“… Xin lỗi.” Trọng Lê cụp mắt xuống

“ Một chút cũng không có tư cách.” Hi Nhĩ Đức thở dài, hào phóng nói: “Để trở thành một thú cưng có đủ tư cách thì luôn cần có thời gian.”

Bàn tay đang giữ sau gáy cậu dần nới lỏng ra, Hi Nhĩ Đức hỏi: “Cậu tên gì?”

“Trọng Lê.”

Hi Nhĩ Đức dùng ngón tay xoa mặt cậu, suy nghĩ một lúc: “Thật là một cái tên kỳ quái. Từ giờ trở đi, cậu sẽ được gọi là A Lê.”

Trọng Lê sửng sốt không nói gì.

Bàn tay đang nắm cằm lấy cằm Trọng Lê dần siết chặt, giọng điệu bình tĩnh: “Thú cưng có tư cách sẽ đáp lại mọi lời nói của chủ nhân.”

Quai hàm đau nhức làm Trọng Lê khẽ cau mày, hé môi, hơi lộ ra chiếc lưỡi đỏ mọng giấu trong miệng, Hi Nhĩ Đức chăm chú nhìn nơi đó, dùng ngón tay ấn lên đôi môi mềm mại.

Trọng Lê dùng sức nắm chặt hai tay, trong lòng suy nghĩ hỗn loạn, Hi Nhĩ Đức không nói thêm bất cứ lời nào mà nhìn cậu, cabin rơi vào im lặng, bàn tay hắn trở nên mạnh mẽ hơn như muốn bóp nát cằm cậu, Trọng Lê cảm thấy trán đau nhức, đổ mồ hôi lạnh, cuối cùng cậu cũng thỏa hiệp bằng giọng nói nghèn nghẹn: “…Được thôi.”

Hi Nhĩ Đức bất động: “Không Đúng.”

Trọng Lê ngước mắt nhìn Hi Nhĩ Đức, yết hầu của cậu đang chuyển động: “…Dạ vâng, chủ nhân.”

Hi Nhĩ Đức thả lỏng bàn tay đang bóp chặt quai hàm cậu ra, nhẹ nhàng hừ một tiếng: “Không đủ tư cách.”

Hắn ta suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Tôi biết loài vật cưng được con người nuôi phổ biến nhất là chó đúng không?”

“Vâng… Chủ nhân.” Quai hàm cậu vẫn còn nhức, Trọng Lê nói ra danh xưng nhục nhã này khiến cậu tức giận.

Bàn tay đang ôm eo của Hi Nhĩ Đức chạm vào lớp vải mỏng vuốt dọc theo thắt lưng, lòng bàn tay lạnh lẽo chạm vào làn da căng cứng, cơ thể Trọng Lê đột nhiên run lên, rên lên một tiếng, đột nhiên nhìn Hi Nhĩ Đức, hai bàn tay theo phản xạ nắm lấy cổ tay chạm vào cơ thể mình, nhưng cậu không thể ngăn cản được bàn tay đang chuyển động ấy.

Hai người nhìn nhau, ánh mắt Trọng Lê tràn đầy sự sợ hãi.

Hi Nhĩ Đức vuốt ve bộ ngực sưng tấy mà không chút do dự, hành động dâʍ đãиɠ của Trọng Lê đã in sâu vào tâm trí hắn: “Ngực có thể sưng lên và có cả bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nữ.” Anh suy nghĩ một lúc rồi dựa vào mối quan hệ chủ - thú cưng giữa loài người và chó: “Nói như vậy, cậu chính là một tiểu mẫu cẩu rồi?”

Bàn tay đang nắm lấy cổ tay Hi Nhĩ Đức của Trọng Lê đột nhiên siết chặt, l*иg ngực cậu đột nhiên dâng trào cơn tức giận để che đi sự sợ hãi.

Cậu hít một hơi thật sâu, đấm mạnh vào Hi Nhĩ Đức và chế nhạo: “CMM!”

Nhưng trước khi nắm đấm của cậu chạm vào mặt Hi Nhĩ Đức, hắn đã dễ dàng nắm lấy cổ tay đang nắm lại của cậu.

Hi Nhĩ Đức phun ra tiếng của loài rắn với ánh mắt không vui: “Sức chịu đựng của tôi đối với cậu sắp đạt đến cực hạn rồi.”