Chương 4: “Ngươi làm dơ tay của ta”

Được Hi Nhĩ Đức ôm vào trong lòng, đầu Trọng Lê vùi lên cổ anh, thân hình cuộn tròn, đôi bàn tay lạnh lẽo của Hi Nhĩ Đức nhẹ vuốt ve lưng cậu.

Cậu không thể không thỏa hiệp, hai tay không vững dựa lên l*иg ngực của Hi Nhĩ Đức, đôi con ngươi khép chặt lại.

Cảm giác được vật cưng trong ngực tựa hồ đã thả lỏng, đuôi rắn sắc bén của Hi Nhĩ Đức đập lên khoảng trống trên mặt bàn, màn hình xanh lam từ không trung hiện ra ngay trước mắt, đuôi rắn chạm nhẹ lên màn hình vài cái, màn hình xanh chợt lóe lên, hiển thị thời gian còn lại để về được đến nhà.

Gần đến nơi hạ cánh, Hi Nhĩ Đức nhéo vào gáy cậu: “Sắp đến rồi.”

Hi Nhĩ Đức bảo robot quản gia lấy ra chiếc áo choàng màu trắng, đem Trọng Lê bao trọn ôm vào trong lòng.

Trọng Lê được bọc trong chiếc áo choàng dày dặn, trước mắt chỉ thấy một màu đen kịt, hơi thở càng trở nên nóng hơn, Trọng Lê chỉ cảm thấy một vòng tay vững vàng có lực đang ôm lấy cậu.

Nỗi bất an và những cuộc gặp gỡ không may mắn khi bước vào thế giới lạ lẫm này bắt buộc cậu phải tìm được nơi để nương tựa, Trọng Lê cắn môi, mà người sẵn sàng nguyện ý để cậu dựa vào đã xuất hiện rồi.

Cậu thật sự bệnh mất rồi, vận mệnh của cậu hiện tại đã nằm gọn trong quyền kiểm soát của Hi Nhĩ Đức, mà bản thân lại hoàn toàn ỷ lại vào hắn giống một bệnh nhân mắc chứng Stockholm. Không…Cậu bị mang tới đây đã là điều không may mắn nhất rồi, nếu không phải Hi Nhĩ Đức… Nếu không phải Hi Nhĩ Đức kịp thời mua lại cậu, cậu khẳng định sẽ giống với với đàn ông bên cạnh, bị xúc tu đó…

Trọng Lê không kìm được cảm giác buồn nôn trong yết hầu, thân thể vì ghê tởm mà run lên nhè nhẹ, Hi Nhĩ Đức ngừng lại một lúc, đưa tay lên xoa nhẹ sau đầu cậu: “Sao vậy?”

Trọng Lê đem cơ thể căng chặt của mình tựa vào Hi Nhĩ Đức, trầm mặc lắc đầu.

Thời gian tựa hồ trôi qua rất chậm, mắt cậu chỉ một màu đen, cậu chỉ biết cậu được Hi Nhĩ Đức mang đi về phía trước, điểm đến là "khu E” hay "về nhà”, cậu một chút đều không được biết đến.

Âm thanh của giọt nước lạnh từng giọt từng giọt vang lên bên tai, không qua một lúc lâu, bên tai Trọng Lê vang lên tiếng điện tử không trầm không bổng, xác nhận thân phận của Hi Nhĩ Đức, Trọng Lê liền biết này là "về nhà” rồi đi.

Mông cậu đặt trên cánh tay, đầu chôn vào vùng giữa cổ và vai của Hi Nhĩ Đức, hai tay chống đỡ thân thể đặt vào l*иg ngực của Hi Nhĩ Đức, áo choàng che đầu cậu bị Hi Nhĩ Đức một tay kéo xuống, khuôn mặt thanh tú của Hi Nhĩ Đức xuất hiện trong tầm mắt cậu, cùng với khoang phi hành khí khác lạ và chiếc đèn tỏa ánh sáng màu cam quýt.

Sau khi gỡ áo choàng xuống, Hi Nhĩ Đức ôm chặt cậu không buông, nơi nhạy cảm trên dưới của cậu áp chặt vào người Hi Nhĩ Đức, Trọng Lê lúng túng không nói nên lời.

Hi Nhĩ Đức vừa ra lệnh tắm rửa, vừa bước vào phòng tắm, trông vào tình hình hiện tại, Hi Nhĩ Đức sẽ không cùng cậu tắm rửa……

Cậu bất động thanh sắc nuốt ngụm nước bọt, trong mắt hiện lên một tia lo lắng và xấu hổ.

Bầu vυ" căng lên ngày càng khó chịu, nếu có thể, cậu muốn vắt hết sữa từ bầu vυ" ra bên ngoài, nhưng Hi Nhĩ Đức một khắc cũng không buông cậu ra, cậu lại càng không dám không biết xấu hổ mà nói ra hai từ “vắt sữa” với Hi Nhĩ Đức.

Đương lúc cậu suy nghĩ linh tinh, Hi Nhĩ Đức đã đưa cậu vào phòng tắm, Trọng Lê phát hiện phòng tắm này dường như còn lớn hơn phòng khách nhà cậu, trong phòng có chiếc bể tắm rất lớn, phía trước còn có chỗ tắm vòi sen, bức tường cứng rắn xung quanh còn được xây dựng bằng vật liệu đặc biệt, trước bể còn đặt đủ loại đồ vệ sinh cá nhân.

Nước nóng đã xả đầy bể tắm, không gian khép kín đầy hơi nước, Hi Nhĩ Đức ôm cậu đứng trước cửa, cuối cùng cũng đặt cậu xuống, đưa tay vòng ra sau cổ, mở khóa cổ bằng dấu vân tay, sợi dây cáp phát ra tiếng "cạch” một cái, từ trong ra ngoài ngắt kết nối với nhau.

Tùy ý vứt sợi cáp qua một bên, con robot nhỏ chăm chỉ nhặt sợi cáp bỏ vào bụng, rồi di chuyển đến góc tường ngắt điện.

Hai người đều không để ý đến nó. Hi Nhĩ Đức đẩy vai Trọng Lê, gật đầu nói: "Em bước vào trước đi.”

Dưới chân là bể nước nóng, Trọng Lê không ngừng xấu hổ vì thân thể trần trụi, cậu cúi đầu im lặng không nói, bước chân vào bể tắm.

Hi Nhi Đức cởϊ qυầи áo trên người, ánh mắt chăm chú nhìn vào bờ lưng cơ bắp săn chắc có lực của Trọng Lê, đường cong quyến rũ của vòng eo và cặp mông tròn trịa vểnh lên, thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy phần da thịt nhô ra ở vị trí thần kín giữa hai chân.

Hắn sắp gần đến kì động dục rồi.

Hi Nhĩ Đức thở ra một hơi thật dài, hai mắt đυ.c ngầu.

Luồng nhiệt nóng từ bụng dưới di chuyển hướng xuống hạ thân, đuôi rắn linh hoạt chạm nhẹ xuống mặt đất.

Quần áo đã cởi sạch sẽ, Hi Nhĩ Đức lắc đuôi bước vào bể tắm, đuôi rắn cọ sát xuống mặt bể, phát ra âm thanh xì xì, Trọng Lê ngồi trong bể tắm đưa lưng về phía hắn, toàn thân cứng ngắc.

Nước nóng chảy róc rách chảy vào bể tắm, Trọng Lê dễ dàng bị ôm ngồi trên đuôi rắn, hai tay vô lực đặt lên vai Hi Nhĩ Đức, hai chân dang rộng, phần thịt mềm mại vùиɠ ҡíи siết chặt lấy vảy rắn lạnh ngắt.

Cơ thể Trọng Lê căng thẳng, hai tay Hi Nhĩ Đức lãnh lẽo vuốt ve an ủi thân thể, thuận theo sống lưng cậu lần mò tới bộ ngực căng trướng.

“Ưm….” Cơ thể cậu đột nhiên run lên mãnh liệt, bộ ngực mềm bị bóp căng khiến cậu không khỏi rên lên một tiếng, thân thể gào thét muốn né tránh nhưng lại bị cưỡng ép giữ lại.

“Khó chịu?” Hi Nhĩ Đức chạm đến núʍ ѵú nhạy cảm, đầṳ ѵú truyền tới cảm giác châm chích ngứa ngáy, khiến Trọng Lê không nhẫn được mà run lên, nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng cầu xin: “Không muốn….”

Hi Nhĩ Đức nhìn thấy đầṳ ѵú xuất ra chất lỏng trắng, cau nhẹ đôi lông mày: “Đây có phải bầu vυ" căng ra không?”

Khuôn mặt thanh tú của vật cưng nằm trong ngực bỗng đỏ bừng, chiếc mũi rung lên, đôi lông mi cong dài run rẩy, bờ môi mím chặt không khó để phát hiện cậu đang xấu hổ.

“Không vắt ra không thấy khó chịu ư?” Hi Nhĩ Đức tựa hồ đoán ra được cơ thể Trọng Lê không giống với người bình thường, hai ngón tay nhéo vào đầṳ ѵú, dùng nhẹ lực bóp ra, dòng sữa trắng đυ.c từ đầṳ ѵú sưng đỏ phun thẳng ra ngoài.

Trọng Lê không kìm được tiếng nức nở nghẹn ngào trầm thấp phát ra từ cổ họng, mùi sữa xộc vào mũi, dòng sữa trắng thuận theo đầṳ ѵú chảy dọc đến bầu ngực, cuối cùng chảy đến đôi bàn tay đang bóp lấy ngực cậu, Hi Nhĩ Đức trầm giọng nói: “Em làm bẩn tay tôi rồi.”

Trong lòng cậu nhất thời sinh ra cảm giác xấu hổ và tức giận, Trọng Lê căn bản không đè nén được căm phẫn, nhưng nghĩ tới mối đe dọa vừa rồi, đành phải cắn răng chịu đựng.

Khuôn mặt cậu đỏ bừng thở ra từng hơi gấp gáp, tay Hi Nhĩ Đức ấn vào đầṳ ѵú, nhào ép bầu vυ" của cậu, hai tay Trọng Lê tựa lên bả vai Hi Nhĩ Đức không khỏi dùng lực, đôi môi đỏ bị cắn tới sung huyết.

Núm ti bị ép chặt vào bầu vυ", Trọng Lê chưa từng bị đối xử như vậy trước đây, cảm giác ngứa ran và kɧoáı ©ảʍ khó tả truyền từ bầu vυ" đến, đầṳ ѵú bị trêu chọc khiến cơ thể cậu run lên từng đợt nhè nhẹ, không biết có phải là do tưởng tượng hay không, phần thịt mềm mại ở vùиɠ ҡíи đã bắt đầu sưng trướng ẩm ướt.

Dòng sữa bị đối xử cưỡng bức tràn ra ngoài từ đầu ti, mùi sữa đậm đặc lan vào trong mũi, trên tay dính đầy chất lỏng trắng đυ.c, Trọng Lê nhìn vào mắt hắn với vẻ xấu hổ bất cam. Hi Nhĩ Đức chỉ cảm thấy một tầng cảm xúc không tên dâng trào, thôi thúc hắn tiếp tục trêu đùa thân thể của vật cưng, tận dụng cơ hội này để chiêm ngưỡng biểu cảm đặc biệt của thú cưng chưa được thuần hóa mà tức giận.

Dòng sữa trắng đυ.c phun ra, dọc theo cánh tay chảy vào bể tắm nước ấm, từ từ loang ra cho đến khi hòa vào nước tắm.

Hi Nhĩ Đức nói bằng tiếng rắn trầm khàn, thấp giọng nói: “Không thể lãng phí như thế được.”

Hắn tiến lại gần bầu vυ" thơm mùi sữa, ngậm núʍ ѵú vào miệng dưới ánh mắt kinh sợ của Trọng Lê.

Đầṳ ѵú bị ngậm vào trong khoang miệng ấm áp, lưỡi rắn dài mảnh nhanh chóng quấn lấy núm ti cương cứng, bàn tay bóp lấy bầu sữa, dòng sữa ấm nóng chảy ra khỏi đầṳ ѵú.

Chỉ khẽ dùng lực, dòng sữa ấm nóng phun ra bên ngoài.

Thân thể Trọng Lê run rẩy, đầṳ ѵú bị tùy tiện đùa giỡn, đối với cậu mà nói là điều xúc phạm nhục nhã, nhưng cậu chỉ có thể nhẫn nại chịu đựng, thậm chí phải hùa theo nó.

Xấu hổ, căm giận và tuyệt vọng hỗn tạp lại với nhau, sinh ra một nỗi thê lương khó tả, đầu mũi bỗng trở nên chua xót, sợi tơ máu nhuộm đầy tròng mắt cậu, nỗi ủy khuất trong lòng dần lớn lên.

Đầṳ ѵú bị cắи ʍút̼ nhẹ nhàng, cảm nhận được dòng sữa bị hút ra bên ngoài, Trọng Lê cảm thấy vô cùng lạ lẫm, sưng tấy dần biến mất, thay vào đó là kɧoáı ©ảʍ khó tả từ đầṳ ѵú truyền tới.

Cổ họng phát ra tiếng rêи ɾỉ như có như không, Trọng Lê xấu hổ phát hiện, phần thịt mềm mại dưới thân đã sưng tấy ẩm ướt, thậm chí còn có dòng nhiệt nóng lâm râm chảy ra.

Dươиɠ ѵậŧ teo tóp ở phía trước, cũng vì kí©h thí©ɧ mà nhẹ cương lên, Trọng Lê không tin cơ thể của cậu đói khát tới cực điểm, chỉ cần cắи ʍút̼ đầṳ ѵú mà vẫn có thể cương cứng, tâm trạng của cậu trở nên suy sụp, lực chú ý không còn ở tại khoang miệng ấm áp đang ngậm mυ"ŧ đầṳ ѵú của của cậu nữa, vì thế mà cơ thể dần căng chặt lại.

Hi Nhĩ Đức nhẹ nhàng nhào nặn bầu vυ" trơn nhẵn ngầy ngậy, dòng sữa nồng nặc mùi bị hút từng giọt ra khỏi đầu ti, vị sữa giống với sữa từ vυ" phụ nữ, ngào ngạt và tinh khiết.

Sữa hai bên đầṳ ѵú bị hút đến sạch sẽ, đầṳ ѵú vì bị day cắn mà đỏ tới ứ máu, dựng thẳng đứng trên bầu vυ".

Sữa vυ" bị hút đến không thừa một giọt, Hi Nhĩ Đức thoải mái khẽ thở ra một ngụm sữa béo ngậy, vị sữa thơm ngọt khiến hắn cảm thấy vô cùng dễ chịu, ham muốn tìиɧ ɖu͙© bỗng chỗ tăng vọt.

Đuôi rắn khó chịu lắc lư, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© rút ra khỏi lỗ huyệt, dươиɠ ѵậŧ to lớn xù xì dựng thẳng đứng trong bể tắm.

Hi Nhĩ Đức ôm trọn Trọng Lê vào lòng, chôn mặt vào bầu vυ", thở ra một hơi nóng hổi trên ngực cậu, hai tay nhẹ nhàng ve vuốt thân thể, thuận theo lưng cậu chạm đến bờ mông săn chắc vểnh cao, cọ xát như có như không.

Hai tay Trọng Lê vô lực đặt lên eo Hi Nhĩ Đức, thân thể run rẩy theo từng cử động của đôi tay lạnh lẽo, cho nên, vẫn là chạy không thoát được…..?