Chương 1.2

Tủ trưng bày được che bằng một mảnh vải, chặn hết mọi nguồn sáng, Trọng Lê sắc mặt khó coi kéo kéo chiếc vòng trên cổ, cậu sờ soạng sợi dây thừng trong không gian đen tối, thời điểm tìm được sợi dây, bộ dạng cậu lúc này như một tiểu sủng vật sắp bị đưa đi.

Trọng Lê siết chặt tấm vải mỏng, thuận thế sờ soạng bên trong chiếc tủ, xúc cảm lạnh lẽo như pha lê, cậu rốt cuộc đã bị bắt đến nơi nào vậy a......

Tấm vải trên tủ đột nhiên được vén lên, ánh sáng trắng xuyên vào mắt cậu, Trọng Lê nheo mắt lại, nâng cánh tay ngăn một con mắt, một tên phục vụ sau lưng được che kín bởi gai nhọn, trên mặt tràn đầy mụn nhọt xuất hiện trước mặt cậu, trong tay cầm con dao, đem miếng vải nhấc lên.

Thanh âm hắn khàn khàn: 【 Evelyn tiên sinh, đây là nhân loại ngài đã mua. 】

Trọng Lê híp mắt để thích ứng với ánh sáng, khẩn trương lui về sau một chút.

Một tên nam nhân mặc bộ lễ phục sang trọng xuất hiện trước mặt cậu, làm Trọng Lê ngạc nhiên, là thân trên của tên nam nhân này tuy hình người, nhưng dưới chân lại là chiếc đuôi rắn to lớn màu bạch, ánh mắt đảo qua khuôn mặt nam nhân, làm hô hấp Trọng Lê cứng lại.

Ngũ quan vô cùng tinh xảo, dưới mắt có vảy rắn màu trắng bạc, làn da trắng như sữa, đồng tử thẳng đứng như dã thú.

Ánh mắt như tảng đá nặng nề đang nhìn chằm chằm Trọng Lê khiến cậu khó thở.

Ánh mắt Hi Nhĩ Đức lướt qua cơ thể người mà hắn đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua, trên cổ còn có một chiếc vòng được đánh dấu mùi hương và thân phận của hắn, cơ thể cường tráng cũng khiến hắn rất hài lòng.

[Thả cậu ta ra] Hi Nhĩ Đức hài lòng nói.

Người phục vụ đáp lời, đặt lòng bàn tay lên góc tủ trưng bày để quét dấu vân tay, Trọng Lê chỉ nghe thấy tiếng “Bíp”, chất lỏng có thể nhìn thấy được ùa từ “cốc” sang hộp tiết kiệm dài ở góc của tủ trưng bày, chiếc “cốc” nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Trọng Lê nắm chặt tấm vải mỏng quấn quanh người, tim dập “thình thịch”.

Cái đuôi rắn dày và dài trườn trên mặt đất, nâng sợi dây cổ trên mặt đất lên, Trọng Lê bất lực nhìn sợi dây bị vướng vào tay người nào đó. Người nam nhân thân hình đuôi rắn phun ra ngôn ngữ của loài rắn về phía cậu, cậu bất ngờ ngã về phía trước, hai tay chống lên mặt đất, tấm vải mỏng không phòng bị bị nới lỏng làm lộ ra cặρ √υ" mềm mại lơ lửng trước ngực.

Bởi vì chuyển động đột ngột, sữa bị kí©h thí©ɧ chảy ra khỏi núʍ ѵú, trượt dọc theo ngực lên cơ thể.

Trọng Lê mím chặt môi, vội vàng túm lấy tấm vải mỏng che người, ngực sưng tấy vô cùng, theo tình hình hiện tại thì đã một ngày rồi cậu vẫn chưa vắt sữa.

Hi Nhĩ Đức nhìn chằm chằm bộ ngực bị chặn lại, kéo mạnh sợi dây, cả hai rơi vào bế tắc một lúc, Trọng Lê cứng người bước đến bên cạnh Hi Nhĩ Đức.

Người đàn ông này cao gần hai mét, thân hình không tính là cường tráng nhưng lại có cảm giác ngột ngạt.

Tay phải Hi Nhĩ Đức quấn lấy sợi dây, hơi cúi người xuống, trong miệng lộ ra con rắn màu đỏ, đôi mắt nhìn chằm chằm cậu, hai tay hắn ôm lấy eo Trọng Lê đột nhiên bế cậu lên.

Trọng Lê đột nhiên bị treo lơ lửng, cậu sợ hãi dùng cả hai tay túm chặt lấy vai Hi Nhĩ Đức. Tấm vải mỏng trên người cậu từ trên vai rơi xuống, bị kẹp giữa hai cánh tay và eo Hi Nhĩ Đức.

Người đàn ông cao hơn mét tám ôm cậu vào lòng như một đứa trẻ nhưng trong hắn ta vẫn rất thoải mái, Trọng Lê cơ thể cứng ngắc, vòng eo bị ôm chặt, ngực vẫn bị ép chặt vào ngực người đàn ông.

Trọng Lê chưa bao giờ thân mật với ai như vậy cho nên cậu không khỏi thở gấp, cậu cảm thấy sữa của mình bị vắt ra một chút…

Người đàn ông gật đầu với người phục vụ, nhặt mảnh vải mỏng đắp lại lên người Trọng Lê, rồi vặn người về phía trước với tiếng xào xạc từ đuôi rắn.

Hi Nhĩ Đức buông một tay ra, nhét thứ gì đó vào tai Trọng Lê, rồi nói vào tai cậu bằng ngôn ngữ loài rắn: “Có hiểu tôi nói gì không? ”

Trọng Lê siết chặt vai Hi Nhĩ Đức, cụp mắt xuống và gật đầu.

Bàn tay lạnh lẽo xuyên qua lớp vải mỏng vuốt ve lưng cậu, Hi Nhĩ Đức tiếp tục nói: “Từ hôm nay trở đi, tôi là chủ nhân của cậu.” Ánh mắt hắn sâu thẳm: “Tôi thích thú cưng ngoan ngoãn, cậu hiểu chứ.”

Đây là đang nói về điều kiện của anh ta, trong lòng Trọng Lê đang rất hỗn loạn, mọi việc xảy ra bây giờ đều nằm ngoài sức tưởng tượng của cậu, chủng tộc kỳ dị và vật thể kỳ lạ, cậu tuyệt đối mất liên lạc với trái đất.

Hi Nhĩ Đức căn bản không mong đợi Trọng Lê trả lời, hắn đưa cậu lên máy bay, nhà hắ cách nơi đấu giá một quãng khá xa nên bay với tốc độ cao cũng phải mất nửa giờ.

Máy bay hoàn toàn tự động, nội thất bên trong cực kỳ rộng rãi cho phép mọi người vui chơi giải trí trong cabin.

Trong lúc di chuyển, đầṳ ѵú sưng tấy của cậu cọ xát vào quần áo của Hi Nhĩ Đức làm cơ thể cậu ngứa ngáy, ý thức dần trở nên hỗn loạn. Cậu ngơ ngác nghĩ, có lẽ điều quan trọng cần làm bây giờ là hiểu rõ rốt cuộc nơi này là nơi nào.

Trọng Lê khó chịu cong người lại tránh để núʍ ѵú cọ xát với vải quần áo, cậu vô tình nhìn xuống thấy trên quần áo người đàn ông có hai vết ướt.

Tim Trọng Lê đập loạn, ánh mắt rời khỏi nơi đó.

Hi Nhĩ Đức bế Trọng Lê trên tay khởi động máy bay, sau đó ngồi xuống chiếc ghế sofa lớn trong cabin.

Cái đuôi rắn màu bạc kéo lê trên sàn, cuối cùng Hi Nhĩ Đức cũng có thể nhìn rõ thú cưng mà mình đã mua.

Tâm trạng hắn ta rất vui vẻ, hắn đặt bàn tay mình lên phía sau đầu Trọng Lê, cố gắng vuốt ve làm cậu thả lỏng: “Tôi là chủ nhân của cậu, Hi Nhĩ Đức~Sith Evelyn, cậu nên gọi tôi là chủ nhân.”

Trọng Lê bất động sửng sốt, Hi Nhĩ Đức vuốt tóc ra sau gáy, nhẹ nhàng xoa: “Cậu cảm thấy sao?”

“…Chủ nhân”. Cơ thể Trọng Lê co lại, đầu hơi cúi xuống, mái tóc che khuất khuôn mặt.

Chóp đuôi của Hi Nhĩ Đức lắc lư, anh ôm Trọng Lê ngồi lên đuôi rắn, Trọng Lê nhìn vào hoa huyệt dưới thân, hai chân quỳ trên ghế sofa, mông hơi nhếch lên.

“Ngồi xuống.” Hi Nhĩ Đức bình tĩnh nói.

Trọng Lê hít một hơi, cảm giác giống như một con chó đang được huấn luyện.

.