Chương 49: Tâm lý chiếm hữu biếи ŧɦái của em rể

"Không còn cách nào khác. Nếu anh từ chối, em cũng không thể ép buộc anh" Cao Lâm hạ thấp tầm mắt, tiếp tục thở dài. Cậu rút ra một cái khăn tay, lau chùi mắt kính.

Lục Kiến Huy nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, hai ý nghĩ dao động trong đầu. Anh bỗng nhiên quay mặt lại, trịnh trọng nói "Cậu Lâm, tôi cho rằng cậu rất muốn giúp đỡ Hứa tiên sinh."

Cao Lâm nhìn anh, phát hiện Lục Kiến Huy đang trách móc mình. Cậu không khỏi sững sờ. "Híc, em là trợ lý của cậu ta, đương nhiên là phải trợ giúp, có đúng không?"

Dáng vẻ Lục Kiến Huy càng ngày càng trở nên nghiêm túc, khiến cho người đối diện có chút áp lực. Giọng nói của anh cũng cứng cỏi hơn "Việc cậu đang làm có thể khiến cậu ấy tức giận."

Cao Lâm kinh ngạc, muốn tìm ra nét bông đùa trên mặt Lục Kiến Huy nhưng tìm hoài không có. Cậu liền không biết nên khóc hay cười, vẫy vẫy tay, nói "Anh Kiến Huy, anh nghĩ sai rồi. Lòng trung thành của em đối với Đình Chương, so với anh là hai thứ không giống nhau. Anh không hề có nguyên tắc, nhưng em có ý nghĩ của riêng mình. Em trung thành với cậu ta, nhưng xin anh giúp đỡ cũng không hề vi phạm điều đó."

Lục Kiến Huy không bị thuyết phục. Anh cuộn quyển sách ở trong tay lại, chậm rãi nói "Cậu coi trọng bạn của cậu hơn Hứa tiên sinh?"

Cao Lâm hơi đỏ mặt, im lặng trong vài giây. Lục Kiến Huy không hề chớp mắt theo dõi cậu. Cậu không quá tự nguyện gật gù "Đình Chương là anh họ của em. Nhưng với chuyện này, em coi trọng người bạn kia hơn một chút, bởi vì việc này là điều trọng yếu đối với cậu ta."

Lục Kiến Huy im lặng sờ sờ vầng trán. Cao Lâm biết anh đang suy nghĩ liền yên tĩnh chờ đợi, chờ cho đến khi trong mắt của anh dần hiện ra một chút quang thái. Cao Lâm liền sốt sắng nghiêng người tiến gần, câu hỏi mang theo đầy chờ mong "Anh Kiến Huy, anh đồng ý à?"

Lục Kiến Huy nở nụ cười mang theo một chút ngại ngùng "Chuyện này, sẽ có thù lao sao?"

Cao Lâm tuyệt không nghĩ tới Lục Kiến Huy sẽ hỏi cái này, nhưng hỏi qua vấn đề này là quá tốt rồi. Cậu giơ tay, dùng giọng điệu trịnh trọng trả lời "Đãi ngộ tuyệt đối để anh thỏa mãn." Cuối cùng cậu dập tắt nỗi lo trong lòng, tiền tài đối với Lục Kiến Huy cũng có tác dụng to lớn. "Em biết rồi, lúc nào cần, anh cứ tới tìm em là được" cậu chậm rãi nói, thả lỏng ở trong sô pha, cảm giác sau khi cả gan làm chuyện xấu thật khó tả.

Dù biết rõ là Hứa Đình Chương sẽ phật ý, Lục Kiến Huy vẫn nhận lời giúp đỡ, một là vì cần trả lại ân tình của Cao Lâm, hai là vì tiền. Anh lo lắng trong bụng, việc này có thể cắt đứt mối quan hệ giữa anh và Hứa Đình Chương, anh cũng nên chừa cho mình một con đường sống, không muốn dùng tiền của Hứa Đình Chương, nếu như vậy sẽ không khỏi tự trách mình.

Mấy ngày sau, dưới sảnh lớn của công ty xảy ra ẩu đả. Có người uống rượu say rồi gây sự, bảo vệ không kịp thời ngăn cản được. Trong số người xảy ra xô xát có em họ của Hứa Đình Chương, Hứa Văn Hi. Gã tuy không phải là chịu trách nhiệm hoàn toàn nhưng cũng là uống rượu say, động thủ vì có người khıêυ khí©h. Hứa Đình Chương đã định sẽ không để ý tới, nhưng cha hắn lại ra lệnh muốn hắn đến xử lý sự tình. Hắn không còn lựa chọn nào khác, đành phải liên hệ với một bằng hữu ở đồn cảnh sát, trước tiên là hốt Hứa Văn Hi ra khỏi trại tạm giam. Sự việc làm hắn bận rộn vô cùng, thường thường sẽ thả Lục Kiến Huy ở trong văn phòng. Anh còn chưa ngồi ấm ghế thì hắn đã rời đi.

Thừa dịp Hứa Đình Chương không ở đây, Lục Kiến Huy dùng một buổi chiều chờ ở tầng thứ chín. Thiết kế của Lâm Nhất Kha đã được hoàn thành. Trên người anh phủ đầy dấu vết hoan ái, may mà đây là bộ sưu tập quần áo mùa đông. Bộ quần áo thứ nhất được lấy cảm hứng từ thời trang phương tây, dùng gam màu xám bạc làm chủ đạo, phối cùng với áo sơ mi đen. Mỗi bộ y phục đều được cắt may dựa vào số đo của Lục Kiến Huy. Anh nhìn bộ quần áo này, tâm trạng có chút kinh ngạc. Kiểu dáng quá đẹp, toát lên vẻ ung dung tự tại, quá chênh lệch với bề ngoài của anh. Cao lâm cũng có mặt ở hiện trường. Cậu quan sát tỉ mỉ một lúc, tưởng tượng không ra dáng vẻ của Lục Kiến Huy trong bộ quần áo này, có một chút nghi ngờ.

Lâm Nhất Kha khó khăn giải thích cho hai người bọn họ. Y nói chuyện một lúc với người tạo mẫu tóc, tiếp theo liền không nói không rằng, đẩy Lục Kiến Huy vào phòng trang điểm. Lục Kiến Huy bị ép ngồi ở trước bàn trang điểm, đối diện với một tấm gương lớn. Lâm Nhất Kha đứng ở phía sau, dùng ánh mắt chuyên nghiệp như đang đánh giá chất lượng hàng, tỉ mỉ xem xét gương mặt anh, khi thì gật đầu, khi thì lắc đầu, sau đó liền vỗ vỗ bờ vai của anh, nắm lên một ít tóc của anh, gấp gáp nói, "Anh ngồi ở đây, thợ làm tóc sẽ đến cắt tóc cho anh. Lông mày của anh có chút rậm, cũng sẽ được tỉa bớt. Đợi một lúc nữa sẽ có chuyên gia trang điểm đến."

Y nói quá nhanh, Lục Kiến Huy hơi cảm thấy bất an. Cắt tóc, Hứa Đình Chương lập tức sẽ nhìn ra. Anh đang do dự muốn hỏi có thế không cắt được không thì Lâm Nhất Kha đã rời đi. Thay vào đó là một chàng trai xinh đẹp, bên eo đeo thắt lưng chứa đầy đủ dụng cụ cắt tóc. Người mới đến đầu tiên là liếc nhìn anh với đôi mắt tinh tế, tiếp theo liền khoác một tấm vải lên vai anh. Bị lọt vào trong tầm mắt của đôi con ngươi mị hoặc kia khiến Lục Kiến Huy run lập cập. Anh mím chặt miệng, có không ít thấp thỏm, trong hơn nửa giờ tiếp theo yên tĩnh ngồi quan sát tóc mình bị bới loạn đến liêu điêu, kiểu tóc đã duy trì mấy năm này được thay đổi. Khuôn mặt của anh cũng được tu bổ, để lộ ra nhiều sức sống, ngũ quan hài hòa cũng được phơi bày, đôi mắt trước đây tỏ ra trầm muộn nay lại như có ý vị lười biếng.

Lục Kiến Huy vào phòng thay đồ, mặc lên quần áo được Lâm Nhất Kha thiết kế. Cao Lâm nhìn thấy anh thì hai mắt sáng lên, ngẩn ngơ một hồi rồi khen lấy khen để. Quá trình chụp ảnh mất hơn ba tiếng rưỡi. Ở dưới ánh đèn cùng sự chỉ bảo của nhϊếp ảnh gia, mọi thứ được tiến hành vô cùng suôn sẻ. Lâm Nhất Kha cùng nhϊếp ảnh gia đang thảo luận sôi nổi, anh cũng không qua nhìn ảnh chụp, chỉ lặng lẽ thay lại quần áo của mình, không một lời chào hỏi mà rời đi. Trong lòng anh đầy rẫy lo lắng, sợ Hứa Đình Chương quay về không tìm được anh. Anh theo thang máy đến tầng cao nhất, rảo bước tiến về phía văn phòng, không ít người liền ngạc nhiên nhìn anh.

"Lục tiên sinh thay đổi kiểu tóc này cũng không tệ đâu," một người khích lệ nói.

Lục Kiến Huy không được tự nhiên, hạ thấp mặt, đang chuẩn bị tiến vào phòng làm việc của Hứa Đình Chương, bước chân của anh liền chậm lại. Anh quay người, hướng về phía nhân viên ngồi cách đó không xa. "Phiền cô cho tôi hỏi một chút, Hứa tiên sinh đã quay trở về chưa?"

Hai gò má của cô gái trẻ kia đột nhiên đỏ ửng. "Sếp vừa đi vào ạ. Anh ấy cũng vừa bảo chị Lý đi tìm anh. Tâm tình sếp Hứa không được tốt lắm, anh phải cẩn thận nha."

"Ừm, cảm ơn." Lục Kiến Huy âm thầm kêu khổ. Anh hít sâu một hơi xong liền mở cửa. Vừa mới bước vào, một ánh mắt đùng đùng giận dữ đã quấn lấy anh, giống như là muốn lột da róc xương, dọa cho anh vội vàng đóng chặt cửa, đứng áp lưng vào cánh cửa, đối diện cơn cuồng phong kia.

Hứa Đình Chương ngồi trước bàn làm việc trừng mắt nhìn anh, dùng sức nện xuống bàn một đấm, như thét ra sấm mà quát mắng "Mẹ kiếp, tôi để anh lại trong văn phòng, lúc quay về liền không thấy người đâu. Anh dám chạy đi đâu?! Đi câu dẫn đàn ông khác à?" Nếu như không chú ý nội dung, truyền tới là một giọng ấm ức của trẻ con.