Chương 48: Nợ một phần ân tình

Cao Lâm quyết định phải giúp Lâm Nhất Kha một tay, nhưng chẳng qua trong thực tế thì lại có không biết tầng tầng lớp lớp khó khăn. Bước thứ nhất là công tác thuyết phục lập tức gặp phải cản trở. Cậu có rất ít cơ hội ở một mình với Lục Kiến Huy ngoại trừ lúc anh làm cơm trưa cho Hứa Đình Chương, nhưng nhìn ngang liếc dọc thì căng tin không phải là địa điểm tốt để nói chuyện. Cậu không thể làm gì khác hơn là án binh bất động, một bên trấn an Lâm Nhất Kha, một bên mai phục chờ đợi cơ hội.

May là không phải chờ đợi trong bao lâu. Hứa Đình Chương chủ trì một hội nghị dài gần hai tiếng đồng hồ, Cao Lâm đọc qua nội dung của hội nghị, biết là chỉ cần đọc lại ghi chép chứ không cần tham dự, thế nên cậu liền tìm cớ vắng mặt. Hứa Đình Chương cũng không phải là hoang đường đến độ dẫn Lục Kiến Huy đến phòng họp, dù cho là hắn muốn làm như thế thật. Đây là một cơ hội tốt cho Cao Lâm.

Lục Kiến Huy bị sắp xếp ở văn phòng chơi máy tính. Hứa Đình Chương trước khi đi đã dặn đi dặn lại, tuyệt đối không cho phép anh đi lại lung tung, nhất định phải ở trong văn phòng chờ hắn quay trở về. Hứa Đình Chương không nói ra lý do gì, cũng may là anh không am hiểu cách tiếp xúc với người khác, cũng không muốn gặp người lạ, thế nên rất dễ tuân thủ mệnh lệnh. Thế nhưng anh hoàn toàn mù tịt đối với máy vi tính, chỉ lựa chọn đọc sách để gϊếŧ thời gian.

Hội nghị bắt đầu chưa được nửa tiếng, Cao Lâm liền đến gõ cửa. Cậu ở ngoài cửa hắng giọng, nói vọng vào cho Lục Kiến Huy nghe thấy "Anh Lục ơi, là em, Cao Lâm đây."

Một lát sau, cửa được hé mở, Lục Kiến Huy đi chân trần, trên tay cầm quyển sách, trên mặt lộ ra không ít ngạc nhiên "Cao tiên sinh, cậu không cần đi họp sao?" Anh nhớ Cao Lâm là trợ thủ đắc lực của Hứa Đình Chương.

Cao Lâm thờ ơ nhún vai một cái. Các nhân viên cấp cao khác đều ở phòng họp. Cậu lướt qua Lục Kiến Huy, đi vào bên trong phòng làm việc "Không sao, em biết hết nội dung cuộc họp, chỉ cần đọc qua ghi chú là được rồi."

Ngạc nhiên của Lục Kiến Huy không có giảm bớt, nhưng ngược lại anh cũng không nghi ngờ Cao Lâm, chỉ là cảm giác người này đến đây là có mục đích. Anh theo Cao Lâm ngồi xuống một bên ghế sô pha "Vậy cậu tìm tôi có chuyện gì sao?" Anh ngồi đối diện với Cao Lâm, rót cho cậu một chén nước ấm, từ tốn hỏi.

Hai người bọn họ hiện đang mặt đối mặt, đáy lòng Cao Lâm như tuôn ra sức lực. Cậu vuốt cằm, cảm nhận được có chút ít râu mọc lún phún. Hai mắt cậu bình tĩnh, như là đang suy nghĩ câu nói mở màn đầu tiên, một lúc sau mới lên tiếng "Anh Lục, anh có muốn kiếm tiền không?"

Lục Kiến Huy đang kiên trì chờ đợi câu hỏi, nghe vậy liền thoáng cau mày "Tại sao cậu lại hỏi vậy?"

Cao Lâm bưng lên chén nước, nhấp một ngụm, nhuận nhuận môi, cũng không quanh co lòng vòng "Một bằng hữu của em, Lâm Nhất Kha, cậu ta là nhà thiết kế thời trang của công ty. Mấy năm đầu sự nghiệp, cậu ta tài hoa đến kinh người, mỗi lần nộp bản thảo đều được người người vỗ tay tán thưởng, Hứa Đình Chương cũng rất trọng dụng cậu ấy. Nhưng gần hai năm nay, phong độ của cậu ấy xuống dốc, cũng bị người ngoài châm biếm. Có một khoảng thời gian cậu ấy đã rất tiêu cực, em cảm thấy tài nghệ của cậu ta vẫn ở đó, đều vẫn còn, chỉ là cậu ấy gặp phải bế tắc, cần một thứ gì đó truyền đến cảm hứng." Cậu dừng một chút. Lục Kiến Huy biết cậu vẫn còn có lời muốn nói, cũng là khẽ vuốt cằm, chăm chú lắng nghe.

"Hôm đó cậu ta thấy anh ở nhà ăn, em không biết tại sao, cậu ta có một luồng linh cảm, hi vọng anh có thể giúp cậu ấy một chuyện."

Lục Kiến Huy không rõ ràng mình có thể giúp đỡ cái gì. Ngẫm nghĩ lời nói vừa rồi của Cao lâm trong chốc lát, anh ôn hòa nói "Cậu nói đi, có chuyện gì? Dù gì tôi cũng nợ cậu một phần ân tình." Hồi đó, nếu như không phải là Cao Lâm xe chỉ luồn kim, anh sẽ không thể dễ dàng ở bên cạnh chăm sóc Hứa Càng.

Cao Lâm kỳ thực chỉ chờ câu nói này của anh. Nhất thời, khuôn mặt cậu liền lộ ra vui vẻ, nhưng sau một giây nụ cười lại đông lại. Cậu thả xuống chén nước, lo lắng nói "Lâm Nhất Kha muốn nhờ anh làm người mẫu. Cậu ấy rất thích anh. Có thể sau này ảnh chụp sẽ được dùng làm quảng cáo, e rằng Đình Chương sẽ không quá cao hứng."

Hứa Đình Chương chưa bao giờ giấu đi ham muốn chiếm hữu của mình. Cậu có thể nhìn ra, người kia căn bản chỉ muốn giữ khư khư Lục Kiến Huy bên mình, muốn anh toàn tâm toàn ý mà nghe lời hắn. Bình thường mang người bên mình, Hứa Đình Chương đều có bất mãn. Nếu như Lục Kiến Huy ở trước mặt người khác làm người mẫu, đến tám phần mười là hắn sẽ nổ tung. Cao Lâm ngẫm lại cũng cảm thấy rờn rợn, phảng phất đã có thể thấy được dáng dấp cơn cuồng phong thịnh nộ của Hứa Đình Chương. Cậu tuy là em họ của hắn nhưng nguy cơ bị róc vảy làm thịt vẫn là rất cao.

Lục Kiến Huy không ngờ tới thỉnh cầu này. Anh cũng phát sầu, đưa tay xoa xoa thái dương, xem xét vấn đề

"Tôi nghĩ... Việc này khó có thể làm được. Tính khí của Hứa tiên sinh không được tốt, chắc chắn sẽ không đồng ý" anh trầm ngâm nói. Nếu như muốn làm, sẽ phải nói dối với Hứa Đình Chương. Anh có thể trốn đi từ ba giờ chiều đến năm giờ. Khoảng thời gian này là lúc Hứa Đình Chương bận nhất, không quản anh quá nghiêm ngặt. Nhưng đến lúc sự việc bại lộ, anh muốn phí bao nhiêu lờ để giải thích cũng là vô dụng. Anh làm bất cứ chuyện gì đều phải có sự đồng ý của Hứa Đình Chương, nếu như tự mình quyết định chuyện gì, phỏng chừng sẽ phải quỳ xuống xin hắn tha tội.

Cao Lâm hiểu rõ việc này làm Lục Kiến Huy khó xử. Cậu tháo xuống kính mắt, thở dài như muốn từ bỏ dự định "Nếu như thực sự không được, em cũng sẽ không ép anh làm chi. Em có thể khuyên Nhất Kha đi tìm người khác. Anh cũng không nợ em ân tình gì. Suy cho cùng, cái kia chỉ là một chuyện nhỏ. Không có em, anh vẫn có thể tìm được Tiểu Càng" Tuy nói như vậy nhưng cậu cũng không toan tính rời đi, vẫn yên vị trên ghế bành, còn thở dài thêm một cái.

Lục Kiến Huy nghe ra ý nghĩa trong lời nói của cậu. Anh không nói gì, im lặng nhìn Cao Lâm. Khuôn mặt có chút na ná Hứa Đình Chương kia mang một nét âm u. Anh luôn ghi lòng tạc dạ giúp đỡ của cậu, bởi vậy không nỡ lòng nào.

Anh cười khổ "Kỳ thực tôi có thể giúp, chẳng qua nếu Hứa tiên sinh được biết được, tôi thì không quan trọng gì, chỉ sợ sẽ mang đến phiền phức cho cậu. Tính khí của cậu ấy như thế nào, cậu cũng rõ, luôn luôn không bao giờ nghe lời giải thích của người khác." Anh bết bát nhất cũng chắc sẽ bị Hứa Đình Chương nhốt ở trong phòng, tệ nhất thì chắc sẽ bị hắn đánh cho một trận. Chỉ sợ Cao Lâm sẽ không dễ dàng thoát tội, trước sau cũng là người làm việc dưới trướng hắn, hậu quả có thể lớn có thể nhỏ.

Nếu bàn về kế thoát thân, Cao Lâm đêm qua cũng suy nghĩ ra vài cách. Cậu khống chế ngữ điệu của chính mình, không muốn để cho mình có vẻ vô lương tâm, ngoan ngoãn biết điều mà nói:

"Chúng ta đương nhiên sẽ phải giữ kín chuyện này trong một khoảng thời gian. Lúc cho hắn biết, anh cứ nói việc này là anh tự nguyện, là anh quyết định, chúng tôi chỉ là giúp đỡ. Quảng cáo cần phải trải qua xét duyệt, Đình Chương tuy là tổng giám đốc nhưng cũng không thể vô duyên vô cớ mà hủy chiến dịch quảng cáo." Cậu không tiện mà cười cợt.

Hứa Đình Chương sẽ nổi trận lôi đình, Cao Lâm muốn lấy Lục Kiến Huy làm bia đỡ đạn. Lục Kiến Huy lý giải rất nhanh, vầng trán của anh hơi nhíu, lặng im một lúc, trong mắt tiết lộ hai phần bất đắc dĩ "Tôi có còn cách nào khác để giúp cậu không?" Yêu cầu của Cao Lâm sẽ tạo cho anh rất nhiều phiền toái lớn, còn phải gánh chịu hết hậu quả. Tuy anh nói sẽ không tức giận nhưng hy vọng có lựa chọn khác.