Chương 43: Khẩu giao tại phòng làm việc (H)

Đây không phải là tình yêu, chỉ là du͙© vọиɠ. Hai người vì nhu cầu thể xác là lên giường với nhau, không thể bắt anh phải thừa nhận là anh yêu hắn. Lục Kiến Huy cố gắng thuyết phục chính mình. Anh ngồi ngốc một chỗ, quyển sách cũng bị vứt sang một bên. Hứa Đình Chương thấy vậy, cho rằng là vì hắn làm việc nhìn rất tẻ nhạt. Hắn liền đưa tay xoa xoa tóc anh, hơi cười. "Có muốn tìm việc gì đó làm không?"

Lục Kiến Huy ngẩng đầu, ánh mắt có chút mê man hướng về phía hắn "Có? Cái gì?"

Hứa Đình Chương buông xuống cây bút, dựa vào ghế, mở thắt lưng của chính mình ra, kéo xuống khóa quần "Đến, cho anh đồ chơi để liếʍ, thưởng cho anh."

Những lời nói đó vừa lọt vào tai, Lục Kiến Huy liền ngây ra. Anh hoảng sợ trừng mắt nhìn dươиɠ ѵậŧ của Hứa Đình Chương, không hiểu hắn đang có ý gì.

“Sao? Cái miệng bên dưới thích bị côn ŧᏂịŧ thao mà cái miệng bên trên không thích giúp nó liếʍ sao?" hắn hết sức thấp giọng thì thầm ở vành tai anh. Cả người Lục Kiến Huy run cầm cập, viền mắt liền hơi có chút ướŧ áŧ. Anh buông xuống ánh mắt, đánh giá côn ŧᏂịŧ của Hứa Đình Chương. Thứ kia to đến dọa người, lại nghĩ đến sáng nay nó đã ở trong thân thể anh thúc loạn, không biết làm sao mà cơ thể anh có thể chứa đựng một thứ to như thế.

Sợ hãi nhìn côn ŧᏂịŧ sẫm màu kia, thân thể anh lại có chút không đúng. Chỉ chốc lát sau, anh liền căng thẳng liếʍ liếʍ môi, chậm rãi tiến đến giữa hai chân của Hứa Đình Chương, vứt đi hết tôn nghiêm của mình mà quỳ gối trước mặt hắn. Bàn tay anh nâng lên gốc rễ của dươиɠ ѵậŧ, không chống cự mà cúi đầu, rụt rè hôn qυყ đầυ của hắn, liếʍ đến ướt nhẹp rồi lại đem nó ngậm vào miệng, say sưa mυ"ŧ lấy trong ngon lành.

"Hah, thoải mái..." Hứa Đình Chương híp hai mắt, nắm lấy tóc anh, ấn đầu Lục Kiến Huy vào dưới khố mình.

Hắn thở dài "Bảo bối nhỏ, cố gắng liếʍ, ngậm vào một chút... Anh thích côn ŧᏂịŧ của tôi, ăn nhiều một chút. Nó bình thường đều thúc đến khi anh khóc, lỗ nhỏ của anh đều dựa vào nó mà gãi ngứa, anh hầu hạ tốt một chút..." Côn ŧᏂịŧ thô to hừng hực khí thế nhồi vào trong cổ họng của Lục Kiến Huy, mùi hương đầy nam tính của đàn ông tràn vào mũi anh. Anh nửa bị ép nửa chủ động, cố gắng nuốt thật sâu côn ŧᏂịŧ của hắn. Cuống họng bị qυყ đầυ đâm đến buồn nôn nhưng anh yên lặng chịu đựng tất cả, dùng miệng hầu hạ dươиɠ ѵậŧ của một người đàn ông khác. Đây không phải là điều gì vui vẻ, tất thảy đều là anh không muốn. Nhưng anh vẫn nhu thuận, ngoan ngoãn khẩu giao cho Hứa Đình Chương.

Lục Kiến Huy ở dưới thân của Hứa Đình Chương, từng hơi thở hít mùi hương nam tính nồng đậm. Anh thực sự là bi ai, liếʍ côn ŧᏂịŧ của người đàn ông này, không hiểu sao lại cảm thấy giữa hai chân mình cũng có phản ứng. Miệng anh bị gậy thịt nóng hổi nhồi nhét đến nỗi nước miếng chảy thành dòng. Thư huyệt bên dưới vừa nóng vừa ướt. Lúc Hứa Đình Chương làm anh, anh cũng sẽ rất sẽ thoải mái, thế nên mới chịu dạng chân cho Hứa Đình Chương thúc loạn bên trong, để hắn ép, để hắn thao. Có thể hiện tại Lục Kiến Huy can tâm tình nguyện liếʍ côn ŧᏂịŧ của Hứa Đình Chương, không còn cách nào khác để giải thích được.

Anh không có cách nào giải thích, chỉ có đê mê mà dùng sức liếʍ mυ"ŧ vật trong miệng, liếʍ đến độ môi lưỡi mất cảm giác. Đến lúc nó bắn ra, anh liền nuốt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong bụng, không để sót một chút gì, còn dùng đầu lưỡi liếʍ sạch sẽ qυყ đầυ. Cuối cùng, anh liền nức nở khóc. Trước mặt Hứa Đình Chương, anh không còn bất cứ tôn nghiêm nữa, dường như đã trở thành một con cún nhỏ, bị hắn bắt khẩu giao mà còn có thể vui mừng hoan hỉ. Sau này Hứa Đình Chương muốn chơi anh thế nào, thao huyệt mò vυ", chỉ sợ anh càng lúc càng dung túng.

---

Từ lúc đó đến tận tháng mười, cuộc sống của bọn họ cứ thế mà bình yên trôi qua. Lục Kiến Huy bị nhiều lần làʍ t̠ìиɦ rèn luyện, không đến độ sáng hôm sau không bò dậy nổi. Lưu lại trên người chỉ là hai, ba phần uể oải. Hứa Đình Chương thích xoa nắn bộ ngực của anh, hở ra lúc nào là lại quấn lấy, dùng sức nhào nặn, khiến sự miễn cưỡng từ phía anh cũng đã dần tan mất. Cơ ngực không bị xua thành một cặρ √υ", ngược lại là càng thấy săn chắc.

Sinh hoạt của anh cùng Hứa Đình Chương có rất quý luật lặp lại. Buổi tối sang phòng ngủ của Hứa Đình Chương là chuyện thường ngày. Nếu như vô tình mà quên không sang, sáng hôm sau sẽ càng thêm phiền phức, thân thể anh sẽ bị bày ra đủ tư thế để thỏa mãn hắn.

Tựa như một ngày cuối tháng chín, Lục Kiến Huy ngủ quên mất, Hứa Đình Chương bị làm lơ cả đêm. Người kia liền thức thâu đêm đợi anh, đợi đến lúc sáng sớm một người hoang mang hoảng loạn chạy vào cửa. Gương mặt lúc đó của hắn tối tăm, lạnh như băng mà mỉm cười với anh. Trong đáy mắt hắn như kết tủa băng tuyết, chỉ một cái liếc mắt liền làm anh đông cứng ở cửa.

Lục Kiến Huy không thể ngờ tới Hứa Đình Chương sẽ ngồi ngốc ra đấy mà chờ anh cả đêm. Anh bị dọa sợ, dùng hết khả năng cố gắng giải thích. Nhưng đầu lưỡi ngốc nghếch cắn chữ đều không lưu loát, Hứa Đình Chương cũng không cùng anh phí lời, chỉ là đẩy ngã anh lên thảm trải sàn, một bên thấp trầm cười quái dị, một bên thô bạo kéo quần ngủ cùng qυầи ɭóŧ của anh xuống, cầm lấy côn ŧᏂịŧ nhỏ mà bấm nắm, không để ý một chút gì tới cảm thụ của anh, động tác tràn đầy tính chất trừng phạt. Anh đau đến cắn chặt răng, không dám phản kháng, sợ rằng sẽ càng kí©h thí©ɧ Hứa Đình Chương. Cuối cùng anh mở ra hai chân, tùy cho Hứa Đình Chương xả giận trong người anh. Thư huyệt khô khốc đột nhiên bị côn ŧᏂịŧ cắm vào, hoan ái lần này còn đau đớn hơn lần đầu của hai người. Lục Kiến Huy sau đó rất vui mừng bên dưới không bị chơi đến hỏng. Hứa Đình Chương làm xong vẫn là đau lòng, ôm anh lên giường mà tỉ mỉ liếʍ một lần, lại thoa thuốc cho anh, phá luật cho phép anh ở nhà nghỉ ngơi, một mình đưa Hứa Càng đi học.