Chương 42: Anh rất yêu Đình Chương phải không?

Nhưng Lục Kiến Huy đã lo xa. Ngược lại với nỗi lo của anh, người đàn ông trung niên kia rất thư thái. Bác hào sảng nói "Vậy thì tất cả là nhờ cháu vậy. Cháu không biết đâu, khẩu vị của giám đốc Hứa rất khó chiều, gần đây lại càng nghiêm trọng hơn. Tôi hỏi cậu ấy muốn ăn gì, cậu ta cũng không biết, chỉ vừa ăn vừa nhăn nhó mặt mày, không ai dám ngồi xung quanh cậu ta hết trơn, cứ thế đem cái mạng già này của tôi dọa gần chết."

Cao Lâm chống khuỷu tay lên quầy đá cẩm thạch, cười nói "Bác Giang, bác nói xấu sau lưng tổng giám đốc à nha."

Đầu bếp Giang lườm cậu một cái, lòng dạ ngay thẳng, đáp "Tôi nói thật. Cậu ta thật là khó chiều."

Hai người qua lại nói chuyện phiếm một lúc, Lục Kiến Huy lẳng lặng đi vào trong phòng bếp. Mặt bàn được lau chùi sạch sẽ, trên bếp gas không dính một chút dầu mỡ. Anh đứng trong gian bếp mà có chút nhớ về những tháng ngày ở quê, mở một cửa hàng nhỏ bán đồ ăn, chợt cảm giác trái tim như bị ai bóp chặt. Quyến luyến không muốn xa rời ký ức đẹp đẽ kia, nhưng lại sợ Hứa Đình Chương đợi lâu sẽ nổi nóng, cũng lo lắng cậu ta đói bụng, thế nên anh liền mặc tạp dề, xào nấu vài món.

Bác đầu bếp cùng Cao Lâm đứng bên cạnh quan sát. Lục Kiến Huy thông thạo xào nấu rau xanh, ánh mắt của đầu bếp Giang rất nhanh hiện lên mấy phần tán thưởng, Cao Lâm thì cảm thấy nước miếng trong miệng tứa ra hơi nhiều, nuốt ừng ực mấy lần. Lục Kiến Huy làm theo thói quen, kết quả vẫn bị đầu bếp Giang nhìn trúng tay nghề.

Nguyên liệu nấu ăn đều đã được rửa sạch, anh vẫn rửa qua một lần nữa, còn tỉ mỉ cắt ra một lớp để kiểm tra chất lượng, thỉnh thoảng còn ngửi mùi vị. Anh chỉ sợ Hứa Đình Chương ăn phải đồ có độc. Lục Kiến Huy lo lắng điểm ấy cũng đúng. Anh biết Hứa Đình Chương có gia thế khá hiển hách, trong gia tộc lại rất phức tạp. Người này lại là cháu đích tôn, có rất nhiều người muốn hại hắn, cẩn thận quá cũng không sai. Nguyên liệu nấu ăn lần này không được chính tay Lục Kiến Huy chuẩn bị. Mặc dù thường ngày anh tự mình đi chợ, nhưng nguyên liệu luôn được kiểm tra rõ ràng, chính anh ăn một ít xem không có vấn đề gì mới bưng lên cho hai cha con Hứa Đình Chương. Hiện tại không tuyệt đối tin tưởng cũng là lẽ thường.

"Anh Lục, em cũng muốn nếm thử." Cao Lâm dùng sức gặm móng tay, biểu hiện còn chua xót, hàm răng như muốn mềm nhũn. Hứa Đình Chương cũng thật là may mắn, bỗng dưng nhặt được một người như vậy làm anh vợ. Vóc người tuấn tú, tính khí ôn hòa, nấu cơm quét nhà giặt quần áo đều quán xuyến, không ngại việc nhà vất vả. Trừ việc không thể mang thai sinh con, người này như một người vợ mà ai có phúc lắm mới cưới về được. Cậu cũng muốn cưới vợ, hy vọng có thể cưới về một người đảm đang như anh vợ của Hứa Đình Chương.

So với Hứa Đình Chương, Lục Kiến Huy vẫn là người hiểu cách đối nhân xử thế hơn. Anh cho Cao Lâm cùng đầu bếp Giang nếm qua món ăn rồi mới sắp xếp đồ ăn vào hộp cơm đã được rửa sạch ba bốn lần, cùng Cao Lâm trở về tầng cao nhất. Trong thang máy, anh đặc biệt căn dặn cậu,

"Cao tiên sinh, trước mặt Hứa Đình Chương thì đừng nói là cậu đã nếm qua, cậu ta sẽ nổi nóng."

Cao Lâm được ăn no, cười cười thỏa mãn "Đương nhiên đương nhiên, em không ngốc đến thế."

Có được lời đảm bảo của cậu, Lục Kiến Huy mới yên tâm. Anh không muốn vì một chuyện nhỏ nhoi không quan trọng mà khiến Hứa Đình Chương nổi trận lôi đình. Từ sáng đến tối hắn đều có thể đột ngột sinh khí, làm thế nào cũng không làm dịu cơn giận được.

Thang máy mở ra với một tiếng “ping” nhẹ nhàng. Lục Kiến Huy đang định bước ra, Cao Lâm bỗng nhiên ghé sát vào tai anh, nhỏ nhẹ, hơi có ý cười "Anh Lục, anh rất yêu Đình Chương phải không? Có yêu thì mới vì hắn làm việc gì cũng thật tỉ mỉ chu toàn?"

Câu nói nhẹ nhàng như đấm vào lòng Lục Kiến Huy. Anh đột nhiên hoảng sợ, tâm hồn như chịu đến chấn động mãnh liệt. Đợi đến khi anh có thể hồi phục lại tinh thần, Cao Lâm đã đi rồi, chỉ còn lại một mình anh đứng ở cửa thang máy, chăm chú nhìn theo bóng lưng của cậu. Tim anh đập dồn dập, không thể xác mình được là mình có nghe nhầm hay không, câu nói kia có thật sự tồn tại hay không. Anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó.

Hứa Đình Chương ăn cơm xong mới chính thức làm việc. Hắn ngồi trước bàn suy nghĩ vấn đề, lông mày cau lại, cả người tràn ngập vẻ nghiêm túc cấm người khác quấy rầy, trước mặt bày ra bao nhiêu văn kiện Lục Kiến Huy không hiểu một chút nào.

Điện thoại trên bàn thỉnh thoảng sẽ vang lên, ngữ khí nói chuyện của hắn hoàn toàn khác với thường ngày, thấp trầm mà lại già dặn, tốc độ nói hơi nhanh hơn, xử lý vấn đề với hiệu suất rất cao, không dây dưa dài dòng chút nào mà cúp điện thoại. Người ở đầu dây bên kia nhất định phải có ý định rõ ràng, trình bày mạch lạc, không được do dự, bằng không thì hắn sẽ cúp điện thoại trong chớp mắt.

Lục Kiến Huy ngồi ở gần chân phải của hắn, đầu tựa vào đầu gối của hắn. Đây là mệnh lệnh của Hứa Đình Chương, để cho bất cứ lúc nào hắn cũng có thể rũ tay xuống xoa xoa tóc của anh. Anh không muốn nhưng vẫn phải nghe theo, như một con cún nhỏ ngoan ngoãn ngồi cạnh chân chủ nhân. Chỉ khác là trong tay anh không có một cục xương mà là một quyển sách. Vẫn là một quyển sách dạy cách nấu ăn làm việc nhà cho các bà nội chợ.

Anh càng ngày càng nhận ra mình như một con chó bị người nuôi nhốt, ngồi xổm dưới chân chủ cầu xin được quan tâm. Điều này làm cho anh cảm thấy không ít cô đơn, nhưng anh cũng tự hỏi tại sao phải thuận theo từng lời nói của Hứa Đình Chương một cách vô điều kiện. Cái này anh cũng không có câu trả lời, anh chỉ là muốn nghe lời Hứa Đình Chương, không muốn hắn tức giận. Hứa Càng cũng được, Lục Thanh Nghiên cũng được, đây không phải là một cái cớ mạnh mẽ.

Lục Kiến Huy như đờ ra, nghĩ đến câu nói của Cao Lâm. Câu nói đó… là đáp án. Anh siết chặt một góc sách. Anh chợt dừng lại động tác, một ý nghĩ chợt thoáng qua trong tâm tư. Anh yêu Hứa Đình Chương, hoặc là trước cả khi tới đây, đã yêu Hứa Đình Chương. Anh gấp lại góc sách, trên mặt bình tĩnh không lay động, bắt đầu giằng co trong đầu. Không đúng, hoàn toàn là không thể. Hứa Đình Chương là em rể của anh, anh căn bản là không thể yêu người này. Anh tự khẳng định trong lòng, nhưng vẫn không thể không cân nhắc một điều, rằng Hứa Đình Chương không phải là em rể của anh, mà là em rể cũ.

Là em rể cũng vẫn là không đúng, cho dù Hứa Đình Chương và Thanh Nghiên đã ly hôn, hắn vẫn là cha của Hứa Càng, hai người bọn họ tuyệt đối không thể cùng nhau. Lục Kiến Huy muốn giả bộ thuần khiết cũng vô dụng. Hai người bọn họ đã phát sinh quan hệ đến nhường này, anh mỗi ngày đều lén lút sang phòng ngủ của Hứa Đình Chương, chính mình tự nguyện cởi sạch quần áo, chui vào trong chăn cho người kia sờ, cho người kia chơi. Quan hệ này căn bản là không thanh bạch.

Anh có thể giải thích là do bị bức ép, là Hứa Đình Chương uy hϊếp anh, bắt anh lên giường với hắn. Hắn ta uy hϊếp anh nghĩa là anh không thể từ chối, là anh không tự nguyện, là anh không tự mở hai bắp đùi ra cho Hứa Đình Chương ăn sạch sẽ.