Chương 39: Nhét khăn giấy vào lỗ nhỏ, lau sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng nước da^ʍ

Một khoảng trống xuất hiện trong ký ức của Lục Kiến Huy. Anh không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra trên đoạn đường đến công ty. Anh chỉ có vài ký ức ngắn mơ hồ, chỉ nhớ mang máng khi anh bị người làm xong thì ngồi phịch tại ghế phụ, xe của bọn họ lại di chuyển, chầm chậm đi qua đoạn đường xảy ra tai nạn giao thông. Kính vỡ rải rác mặt đường, cảnh sát thổi còi chỉ huy giao thông, một người đàn ông mặc âu phục đứng bên cạnh châm một điếu thuốc.

Ở thời điểm xe bọn họ nhẹ nhàng lướt qua trước mặt y, ánh mắt của người kia cũng vừa vặn buông xuống. Lục Kiến Huy còn chưa kéo quần lên, hai bắp đùi mềm mịn rắn chắc vẫn còn mở rộng, run rẩy dùng khăn tay lau chùi thứ ẩm ướt ở giữa hai chân, nhét cả khăn giấy vào bên trong, cố gắng lau sạch nước da^ʍ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙. Anh không ngờ ánh mắt trung hòa của người đàn ông kia lại dõi theo. Mặc dù người kia hiển nhiên không thể nhìn thấu qua cửa kính một chiều, đôi mắt kia vẫn nhìn chăm chăm không chớp, khiến tâm trí anh trầm xuống.

Lúc làʍ t̠ìиɦ, bên ngoài cửa xe đều là người. Suy cho cùng người ngoài đều ở trong xe, mỗi một người đều có một lớp sắt thép ngăn cách. Bọn họ không đối mặt nhau, anh quá chìm đắm trong kɧoáı ©ảʍ để nhận ra. Hiện tại gương mặt xa lạ ngoài kia nhìn vào, phảng phất như có thể nhìn thấy. Trong nháy mắt, anh liền rơi vào một vòng xoáy lạnh lẽo.

Anh không thể khống chế được mà tưởng tượng ra cảnh tượng người ngoài xem xét thân thể đã trải qua ái tình của mình. Toàn cơ thể, từ trên xuống dưới đều bị ánh nhìn soi mói chạm vào. Anh cho Hứa Đình Chương ngậm cắn đầṳ ѵú, cho hắn sờ rồi thao huyệt. Những thứ này đều bị người khác nhìn thấy, là người không phải Hứa Đình Chương nhìn thấy...

Lục Kiến Huy nín thở, tay phải của anh nắm thành quyền, một cỗ tâm tình đủ để gọi là ý muốn gϊếŧ người sinh sôi trong đầu anh. Nội tâm anh như nổi lên cuồng phong vũ bão. Anh không nghi ngờ chút nào, nếu như người kia nhìn thấy, anh sẽ gϊếŧ hắn, phải gϊếŧ chết hắn, không chút lưu tình, từng đao từng đao đâm chết hắn, để máu tươi của hắn rửa sạch sỉ nhục của mình. Anh im lặng tự nhủ, trong đầu nhớ kỹ âu phục cùng mặt mũi người đàn ông kia, chuẩn bị tinh thần báo thù, bình tĩnh mà phân tích khả năng người kia nhìn thấy mình, còn từ cách ăn mặc, tư thế cùng tình huống mà suy đoán thân phận của hắn, trí óc thường ngày chậm chạp đột nhiên nhanh nhạy khác thường.

Gương mặt trong gương của Lục Kiến Huy bình thản không có chút gợn sóng, chỉ là mơ hồ mang theo không ít cứng ngắc, không hề sinh khí, khóe mắt có mấy phần kéo căng, vẻ mặt không quá khác lạ. Từ nhỏ đến lớn, anh chưa bao giờ bị bất cứ người nào vượt qua giới hạn mà đυ.ng chạm thân thể. Hứa Đình Chương đối với anh làm ra sự tình, anh coi chính mình là người song tính, chống cự cũng vô dụng. Nhưng ánh mắt của người lạ mới xẹt qua, chỉ là xẹt qua thôi, sự thù hận kia như đất sét ẩm ướt mà bao trùm lấy trái tim của anh, khô đọng thành một lớp vỏ bọc.

Cảm giác này cũng không phải là một thứ gì xa lạ. Trước đây, anh chỉ cần nghĩ đến khả năng số mệnh của mình sẽ giống với thầy giáo, tâm trạng sẽ hiện lên oán hận như vậy, căm hận, chỉ muốn có cây đao ở trên tay, để anh có thể băm vằm bất kỳ ai có mưu toan với thân thể mình, móc ruột móc gan kẻ đó. Những ý nghĩ này quá đáng sợ, dẫn đến mỗi lần thoát ra khỏi cơn thống hận, anh thường sẽ chọn cách quên đi những ký ức đó, không dám đối mặt với góc tối của chính mình. Anh cứ cho là mình chẳng qua chỉ nhất thời muốn trút đi cảm xúc lâu ngày bị dồn nén. Hiện tại, anh kỳ thực không hề biết mình có thể có những ý nghĩ như thế.

Hứa Đình Chương vừa nghe điện thoại vừa lái xe, vẫn là không chú ý đến tâm trạng không tốt của anh. Lục Kiến Huy có chút như nứt ra thành hai phiên bản đối lập nhau. Một nửa đang ngẩn người, nửa kia tính toán từng chi tiết về hình ảnh máu me vừa rồi. Người đàn ông ven đường kia thật không thể nhìn thấy anh, đôi con ngươi đáng trách kia không tỏ ra kinh ngạc. Anh chắc chắn được điều đó, hơi hơi thả lỏng tâm tình, nhẹ thở hắt ra, linh hồn lại từ từ được an bình.

Anh thoát khỏi bóng tối trong trái tim, thu dọn quần áo thật tốt, còn lấy ra mấy tờ khăn giấy mà lau khắp nơi trên xe, chỉ sợ để sót lại dấu vết sẽ làm mất mặt Hứa Đình Chương, để người ngoài cười nhạo hắn háo sắc đến độ kéo người lên xe làʍ t̠ìиɦ. Nhưng trên thực tế chính là như vậy. Hứa Đình Chương xác thực háo sắc đến độ muốn làm anh trên xe, bản thân anh đều không để ý hành vi phóng túng này. Trái lại, anh còn giúp hắn thu dọn hiện trường. E là Lục Kiến Huy đã bị dạy thành quen, vì Hứa Đình Chương mà cân nhắc mọi việc, bất luận là sáng hay tối, luôn luôn lo lắng cho Hứa Càng, mỗi giờ mỗi khắc.

Dấu vết tìиɧ ɖu͙© được lau dọn triệt để, Lục Kiến Huy liền đeo lại đai an toàn. Anh tĩnh lặng hướng về phía cửa sổ xe, nhưng phong cảnh cũng chỉ là mờ mịt lướt qua. Anh không muốn ngẫm nghĩ lại tâm tư của chính mình, sợ hãi cảm giác kia sẽ nuốt trọn tâm trí. Tình huống này là như mọi khi, có người xuất hiện uy hϊếp thân thể song tính của anh. Khi có khả năng có người nhìn thấy cơ thể trần trụi của anh mà sinh ra ham muốn, anh sẽ phát điên, trở nên thô bạo. Trong hoàn cảnh đó, tính cách anh trở nên phân liệt, không tự chủ được, vặn vẹo hình thành hai thái cực. Một nửa là nhu nhược cam chịu vận mệnh, tuyệt vọng mà tin tưởng số mệnh đã an bài, anh nên làm mọi cách mà hầu hạ một người đàn ông khác, từ giặt quần áo làm cơm đến sinh con dưỡng cái. Nửa kia là ngược lại, đối với vận mệnh căm hận tới cùng. Anh từ nhỏ còn bị rất nhiều suy nghĩ của chính mình áp bức, đến nỗi khi thành niên thì sinh ra tâm trạng luôn luôn sợ hãi. Hiện tại, anh vẫn còn hết sức lảng tránh sự thực là Hứa Đình Chương có thể làm bất cứ thứ gì với anh.

Hứa Đình Chương đối với anh có nhiều quá đáng, không ngừng nhìn hết tất thảy cơ thể trần trụi của anh, sờ qua bộ ngực, liếʍ qua núʍ ѵú, ở thư huyệt của anh đều thao qua rất nhiều lần, thậm chí có thể đã làm anh mang thai. Nhưng tâm tình tiêu cực kia chưa một lần phát tác. Nếu có thì cũng chỉ là một chút bất đắc dĩ. Đây rõ ràng là Lục Kiến Huy lựa chọn quên đi tình huống của mình.

Đến gara của Glees, cảnh vệ ở cửa đứng nghiêm, cúi chào bọn họ. Hứa Đình Chương hạ cửa kính để cảnh vệ xác nhận danh tính, Lục Kiến Huy liền khôi phục dáng vẻ ôn nhu thường ngày, nhưng trong đôi mắt lộ ra chút thẫn thờ.

Sắp tới một giờ chiều, Hứa Đình Chương hết lần này đến lần khác kiểm tra xem mùi tìиɧ ɖu͙© đã hoàn toàn tiêu tan khỏi người anh, cũng xác nhận anh không có mang một bộ mặt gợϊ ȶìиᏂ, hai mắt lưng tròng câu dẫn người đến đè anh, lại kiểm tra quần áo của anh, xác định da thịt đều không lộ ra, trên ngực cũng không hiện ra hai núʍ ѵú, lúc này mới yên tâm để anh xuống xe, chiếm dục mà ôm lấy thắt lưng của anh cùng tiến vào thang máy.

"Đây là tầng cao nhất trong tòa nhà, cần phải có mật mã mới lên được. Anh phải nhớ kỹ mật mã đó," Hứa Đình Chương giải thích, bấm vào bảng số trên tường thang máy. Cửa thang máy tách mở, hai người bước ra, hắn liền tiện đường giới thiệu sơ lược bản đồ của Glees.

Nếu như có người thấy được cảnh tượng này chắc chắn là sẽ giật mình. Hứa Đình Chương là người cẩn trọng, tuyệt đối không bao giờ cho người ngoài biết được thông tin quan trọng của công ty. Hiện giờ, hắn đang mời một người vào trung tâm đại não của Glees, còn hướng về đối phương giải thích tỉ mỉ cấu tạo của công ty. Chỉ sợ chính hắn cũng không biết ảnh hưởng của Lục Kiến Huy đã ăn sâu đến bao nhiêu.