Chương 38: Ngồi trên đùi em rể móc bướm, xe chấn (H)

"Hah..." Trải qua cao trào, toàn bộ cơ thể của Lục Kiến Huy mềm nhũn, yếu ớt dựa vào lưng ghế, mồ hôi cũng chảy đẫm mặt. Đôi tay đang nắm chặt ở ngực vô lực mà buông xuống, đặt cạnh hai chân vẫn mở rộng. Dươиɠ ѵậŧ phía trước được thỏa mãn, lỗ nhỏ phía dưới càng có vẻ khát khao. Nó đóng mở hai mép thịt như một cái miệng nhỏ gào khóc đòi ăn, bên trong chảy ra không ít da^ʍ thuỷ.

Hứa Đình Chương thưởng thức mỹ cảnh trước mắt, ánh mắt mang đầy tà ác chăm chú ngắm bướm nhỏ đang co rút. Loại thuốc mỡ kia thật không tồi, mấy ngày nay đã làm bao nhiêu lần mà lỗ nhỏ không sưng, ngược lại còn được chăm sóc cho mỹ miều hơn. Sáng hôm nay giao hoan cũng chỉ làm nó hồng lên, hai mép thịt hé mở lộ ra hai cánh hoa nhỏ, dâʍ ŧᏂủy̠ được ánh sáng chiếu lên lấp lánh như kim cương …

"Anh, lại đây, ngồi ở trên đùi tôi" Hứa Đình Chương mở miệng, mỗi từ đều thô ráp đến khó có thể nghe rõ. Khóe mắt của hắn lườm về phía trước, rất xa có cảnh sát giao thông đang điều hành xe cộ, đủ thời gian để hai người làm một hiệp. Thế là hắn nắm lấy cổ tay của Lục Kiến Huy, hung hăng kéo anh vào lòng "Mau lên, lại đây để tôi làm một pháo, đừng để chỉ có một mình anh thoải mái."

Độ xa hoa rộng rãi là điểm quảng cáo của chiếc xe này, nhưng chẳng qua rộng rãi đến đâu cũng không đủ chỗ cho hai người đàn ông ngồi làʍ t̠ìиɦ. Lục Kiến Huy bị chơi đến mức độ này cũng không còn liêm sỉ nữa, anh ngược lại ở trên xe bị làm đến bắn cũng không biết xấu hổ. Anh phối hợp bò lên đùi Hứa Đình Chương, đối mặt với hắn mà mở ra bắp đùi, sau đó cũng duỗi ra hai tay ôm lấy cổ hắn, ngơ ngác hôn hôn môi hắn. Hứa Đình Chương hơi kinh ngạc, nhưng cũng không đẩy ra diễm phúc được dâng đến tận cửa kia. Tay trái của hắn đỡ eo của Lục Kiến Huy, hai ngón tay phải liền tiến vào đào móc bướm nhỏ trơn bóng, đồng thời mở miệng ngậm lấy đầu lưỡi của anh, mυ"ŧ vào trong miệng mình.

Lục Kiến Huy chỉ cảm thấy đầu lưỡi bị mυ"ŧ đến tê dại, muốn rút cũng không thể rụt lại. Khí tức của Hứa Đình Chương như rót thẳng vào khoang miệng của anh. Phía dưới bị quấy rối vài lần, anh không khỏi khổ cực khẩn cầu "Ưʍ... A, Hứa, Hứa tiên sinh... Ngón tay, chậm một chút... Tôi không chịu được... A, a, mạnh quá..." Hoa tâm non mềm như sắp bị ngón tay xuyên đến tổn thương, mỗi lần ngón tay ra vào đều sẽ chạm vào hạt thịt nhỏ đang ẩn nấp, rút ra thì thật giống như muốn kéo cả vách thịt ra ngoài, từng trận sóng kɧoáı ©ảʍ từ da^ʍ huyệt lan khắp cơ thể anh. Phía dưới bỗng nhiên bị banh ra, lỗ nhỏ phun ra một dòng dâʍ ɖị©ɧ.

Hai ngón tay của Hứa Đình Chương ướt đẫm, nóng lên vì ngâm trong nước da^ʍ nóng hổi. Hắn càng kịch liệt luận động, buông khỏi đôi môi của Lục Kiến Huy, hưng phấn gầm nhẹ.

"Lão dâʍ ѵậŧ, sướиɠ không? Lỗ nhỏ được ông đây đào có phải là muốn nát? Phải không? Anh đâm đãng đến độ bướm nhỏ cũng phun nước, tôi mạnh tay một chút, sẽ dùng ngón tay khiến anh thoải mái!" Dứt lời, hắn ôm eo Lục Kiến Huy, ngón tay cũng dã man đâm loạn bên trong anh, thậm chí là xuyên thât sâu rồi tách ra, khiến toàn bộ vách thịt đều mở rộng, rồi lại cuồng nhiệt ra vào.

"Anh đúng là một thằng đàn ông dâʍ đãиɠ, đúng là to gan, ở trên xe liền cởϊ qυầи cho người khác cắm vào cái động dâʍ đãиɠ này. Ông đây không cần nhẹ tay với anh. Tôi sẽ thọc vào lỗ da^ʍ của anh, thọc đến khi anh tiểu ra thì thôi!"

Tiếng nước vang vọng trong xe. Huyệt nhỏ của anh có lẽ sẽ bị ngón tay kia quấy nhiễu đến nát. Lục Kiến Huy đối với ý nghĩ này lại như có gan, chẳng qua bị làm đến nát cũng được, sau này sẽ không cần tiếp tục bị người bừa bãi làm loạn. Dựa vào ý nghĩ này, anh phóng túng cuộn lại trong lòng Hứa Đình Chương, giống như nhu thuận mà rên lên, nâng lên khuôn mặt tuấn mỹ, lấy lòng liếʍ láp đôi môi tinh xảo của đối phương. Huyệt nhỏ ở giữa hai chân cũng lại một lần nữa dâng lên cho hắn chơi đùa.

"A... A... Cậu làm... A... Thật thoải mái... Hôn, hôn tôi, Đình Chương..." Anh không biết xấu hổ mà đưa đầu lưỡi vào trong miệng của Hứa Đình Chương, cầu hắn hôn môi. Hứa Đình Chương cũng không thèm nói lời nào, vội vàng cắn cái lưỡi ngọt ngào ấm áp kia. Lục Kiến Huy ở trên đùi hắn lại vặn mông, cầu người hôn, chân chính cầu người đến thao. Hắn liền một bên cắи ʍút̼ lưỡi của Lục Kiến Huy, một bên tăng tốc độ đào móc hoa huyệt, không mảy may mà khuấy đảo dâʍ ɖị©ɧ bên trong, còn cố ý uốn cong ngón tay, đào ra dâʍ ŧᏂủy̠ từ thật sâu bên trong hoa tâm, làm cho cả bên trong lẫn bên ngoài của cái lỗ nhỏ đều sưng huyết đỏ tươi.

"A, a... Tôi, tôi... không xong rồi... Tôi không chịu được..." Lục Kiến Huy khẩn trương nhắm mắt lại, trên mặt mang theo biểu hiện như mê như say, hào hển thở. Hứa Đình Chương hơi hung ác nhìn kỹ gương mặt tuấn tú, dùng sức nắm chặt eo của anh, biết rõ lỗ nhỏ phóng túng kia sắp không chịu được nữa mà cao trào, ngón tay nhân cơ hội liền càng thọc sâu hơn, tách mở vách thịt, đâm cho thỏa sự háo sắc, miệng còn cắn chặt đầu lưỡi điên cuồng mà đòi nuốt nước bọt. Bị công kích khắp nơi khiến anh đột nhiên ngửa đầu, tránh khỏi nụ hôn của Hứa Đình Chương, rít gào một tiếng, ngã về phía sau. Lỗ nhỏ như co giật mà căng lại, theo sau liền điên cuồng co rút.

"Ah... Ah... Thật bẩn, thât bẩn..." anh khóc nấc lên. Nói là khóc nhưng không bằng lẳиɠ ɭơ mời gọi. Hứa Đình Chương không còn tâm tình nào để đùa bỡn nữa. Hắn kéo khóa quần, móc ra côn ŧᏂịŧ đã cương cứng, hai tay giả bộ cầm tay lái nhưng lại tàn nhẫn nắm lấy bầu ngực của Lục Kiến Huy, không do dự một chút nào, đỉnh lút cán.

"Sau này ông đây chắc sẽ không cho ai khác lái cái xe này. Người khác cầm tay lái, tôi liền cảm thấy như là đang nắm chắc cặρ √υ" của anh, vậy tôi còn không phải chặt đứt tay người ta? Đều là vì anh làm loạn... Mẹ kiếp, phía trước đường rất nhanh sẽ thông, anh kẹp lỗ nhỏ cho chặt vào, ông đây không nhịn được."

Thời gian trở nên khẩn cấp, Hứa Đình Chương không chút do dự mà nỗ lực làm. Phạm vi ra vào không quá lớn nhưng sức mạnh lại có thừa. Lưng Lục Kiến Huy đè lên tay lái, hai tay chống ở trên kính chắn gió, hai chân vắt trên lưng ghế, bắp đùi mở rộng hết cỡ cho côn ŧᏂịŧ đen thui cắm vào. Vật kia hướng vào bên trong lỗ nhỏ mạnh mẽ va chạm, hai bàn chân trong không chung cũng duỗi thẳng, dùng tư thế này mà nuốt vào côn ŧᏂịŧ của một người đàn ông khác, trong cổ họng rên lên những âm điệu mơ hồ, “Hỏng rồi... Ahh, cậu làm hỏng rồi..."

Tiếng rên thống khổ không gây nên một chút thương tiếc từ người kia. Côn ŧᏂịŧ to lớn ra vào phía dưới càng ngày càng mạnh bạo hơn. Bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của hai người như dính lấy nhau, lấy lòng ma sát lẫn nhau, xe cũng xuất hiện chấn động ám muội. Lục Kiến Huy cũng không nhớ rõ phía dưới đang cắm một thứ thô to, liền ngốc nhìn thế giới bên ngoài lắc lư, mãi đến tận khi nghe thấy âm thanh nặng nề nỉ non của Hứa Đình Chương, "Anh à, mau kẹp chân lại, bướm của anh thật khít, thật giống như là... Mau tới ..."

Anh theo phản xạ mà kẹp chặt đầu gối, côn ŧᏂịŧ phía dưới mạnh mẽ thọc vào một cái, hoa huyệt bị thao đến phun ra dâʍ ɖị©ɧ. Cuối cùng, một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi như tưới vào bên trong anh. Cả người hắn run rẩy kịch liệt mấy lần, chậm rãi nhắm lại hai mắt, nhẹ thở hắt ra. Bên trong xe tràn ngập mùi tanh tìиɧ ɖu͙©. Hứa Đình Chương thu được thỏa mãn từ lỗ nhỏ của anh, anh cũng là được giải thoát.