Chương 37: Móc huyệt, bướm nhỏ bị thị gian (H)

Mở ra áo sơmi, bị người đùa bỡn bộ ngực trong xe trên đường lớn, đây đã là hết mức chịu đựng của Lục Kiến Huy. Nếu còn muốn anh cởϊ qυầи, phô ra dưới ánh mặt trời thứ quái dị ở giữa hai chân, ở giữa dòng xe mà lấy ra thư huyệt cùng dươиɠ ѵậŧ cho Hứa Đình Chương thưởng thức, cứ cho là người ngoài không thể nhìn vào bên trong, anh căn bản nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

"Không cần, tôi không làm được, Đình Chương... Về nhà rồi làm, có được không? Chúng ta về nhà đi..." anh run giọng hỏi, thái độ không dám quá cường ngạnh, rưng rưng nước mắt, chớp chớp mắt cố gắng không rơi lệ. Anh ép chính mình quên đi rằng hai người đang ở giữa đường lớn đông đúc. Anh cố gắng kiềm chế cảm xúc mà nắm chặt hai tay, l*иg ngực cường tráng cùng bụng đều theo hô hấp mà chuyển động, mồ hôi từ từ tuôn ra khắp thân thể, cái mông mềm mại cũng ở trên ghế da vặn vẹo, đầu gối khép lại, vẫn là không che giấu được dượng vật sung huyết giữa hai chân.

Anh nói không muốn, nhưng thực tế thân thể lại lại vì suy nghĩ bị đè mà có phản ứng, bạo dạn tách hai chân ra một chút, khẩn trương cọ như vậy còn không phải là huyệt nhỏ sinh ngứa, muốn có côn ŧᏂịŧ cắm vào.

Hứa Đình Chương hiểu rõ Lục Kiến Huy như lòng bàn tay. Hắn trợn mắt, thấp giọng quát lên "Không cho làm nũng! Anh không thoát được đâu. Tôi tự sờ lấy, nếu làm đến độ quần đều ướt, anh cũng đừng trách tôi!" Tay phải của hắn vươn ra, xoa xoa bụng Lục Kiến Huy, không lâu sau liền kéo xuống cạp quần của anh. Bàn tay hớn hở chui vào trong quần, vừa mới tìm tòi một lúc, hắn liền cười nói, "Anh đúng là một dâʍ ѵậŧ. Đều cứng thành như vậy, anh còn không ngoan ngoãn nghe lời? Còn muốn về nhà mới làm, lỗ nhỏ phía dưới của anh như có lũ. Nhanh nhanh dạng chân ra, cho tôi sờ bướm nhỏ. Nếu còn ra nước nhiều như vậy, tôi sẽ dùng ngón tay giúp anh bịt lại."

Mấy ngày bị bao nhiêu lần nửa bạo lực nửa ép buộc giao hoan, Lục Kiến Huy bị dạy hư rất nhiều, trong tiềm thức bị dạy dỗ tuyệt đối nghe lời Hứa Đình Chương, bởi vì kinh nghiệm nói cho anh biết nếu làm trái ý hắn sẽ có kết quả rất thảm. Trong tâm trí, anh có trăm ngàn ý nghĩ không muốn, nhưng bắp đùi vẫn thoáng tách ra một khe nhỏ.

Hứa Đình Chương liền đưa bàn tay to lớn chen vào giữa hai bắp đùi, không nói không rằng mà dùng ba ngón tay đè lên thư huyệt của anh. Bướm nhỏ bị người sờ soạng khiến anh run rẩy kịch liệt. Đầu ngón tay ở chỗ huyệt nhỏ cứ thế xoa, côn ŧᏂịŧ phía trước hoàn toàn cương cứng.

"A... Đừng sờ chỗ đó, đừng sờ chỗ đó mà..." âm điệu của anh mang một chút ẩn nhẫn, thân thể ở trên ghế da vặn vẹo như một con thú nhỏ bất an, cái bụng cũng có chút ưỡn ra. "Không cần sờ, Đình Chương, không cần sờ chỗ đó..." Luôn miệng nói không cần người sờ nhưng cơ thể anh lại có một phản ứng khác. Núʍ ѵú càng thêm đỏ rực mê người, tiếng rên càng thêm dâʍ đãиɠ. Dươиɠ ѵậŧ nhỏ ngóc đầu dậy ở trong đũng quần cũng không thể giấu đi được.

Hứa Đình Chương thỏa sức đào móc nơi riêng tư của Lục Kiến Huy, làm cho đáy quần của anh ướt sũng một vệt. Khi đôi chân run rẩy muốn khép chặt, hắn liền đe dọa trách mắng, "Tôi đã bảo không cho anh làm nũng! Dạng chân ra, anh khép chặt như vậy, tay tôi làm sao mà làm!"

"Không được... Như vậy không được..." Lục Kiến Huy muốn khóc nức nở. Anh hé môi thở gấp, đầu ngả về phía sau, đôi mắt đã mất đi hào quang, chỉ có một vẻ mê man hồn bay phách lạc, bắp đùi bị ép mở rộng.

Hứa Đình Chương chính xác vô cùng tìm tới miệng huyệt, cách một lớp vải mà không hề thương tiếc đào móc hai mép thịt non, da^ʍ tà cười hỏi, "Không được sờ cái gì? Không được đào cái lỗ nhỏ này của anh sao? Hửm? Có phải như vậy không? Rõ ràng là rất hăng hái nha, nước long lanh, không tin tôi thọc vào cho anh xem nhé." Ngón trỏ cũng ngón giữa đồng thời tìm đến hai mép thịt, theo khe hở mà vuốt nhẹ mấy lần, rồi đột nhiên đâm vào bên trong.

Toàn thân Lục Kiến Huy căng lên, móng tay ở trên ghế da cào cấu. Vải quần ẩm ướt cũng theo ngón tay mà chen vào bên trong nhạy cảm của anh, cả ngón tay cùng qυầи ɭóŧ đều ức hϊếp thịt huyệt. Anh theo bản năng chống cự, lỗ nhỏ nỗ lực dùng sức đẩy ra dị vật nhưng lại làm cho vách thịt càng kẹp chặt, như muốn được thọc sâu hơn. Tay phải của Hứa Đình Chương ở giữa chân anh chăm chỉ luận động. Hai ngón tay tha hồ làm loạn ở trong huyệt nhỏ, dùng vải quần đã ướt đẫm dâʍ ŧᏂủy̠ mà ma sát vách thị. Kɧoáı ©ảʍ kỳ dị truyền đến, bên trong lại róc rách ộc nước…

Lúc xuống xe mọi người đều có thể nhìn thấy quần anh ướt như là tiểu ra, ai ai cũng có thể nhìn thấy đây là vì người đàn ông này phát da^ʍ. Hứa Đình Chương cảm thấy có không ít tức giận đối với giả thiết này. Ngón tay của hắn lại thọc vào bên trong ẩm ướt của Lục Kiến Huy rồi bỗng dưng lại rút khỏi miệng huyệt, lòng bàn tay tát mấy lần lên bắp đùi của anh, tàn nhẫn nói "Dâʍ ѵậŧ, nhanh cởϊ qυầи ra. Anh liệu hồn không được làm ướt quần. Nếu người ngoài nhìn thấy được anh tiểu ướt quần, kể cả ở giữa đường tôi cũng sẽ vạch quần anh ra mà thao, để người người biết được phía dưới của anh phun ra nước là do tôi thao làm, đỡ cho người ta bàn tán là anh vừa mới chổng mông lên cho người lạ làm trong bụi rậm nào đó!"

Thân thể anh trở nên mẫn cảm như vậy, công lao đều là của hắn, là do hắn hàng đêm đều tàn nhẫn thao, dạy dỗ cho cái lỗ nhỏ biết chảy nước mỗi khi được côn ŧᏂịŧ cắm vào, không ẩm ướt không phát da^ʍ liền không cho côn ŧᏂịŧ tiến vào. Cái miệng ngốc kia cũng học được cách phóng túng cầu xin người đến làm.

"Ah... A, đừng đánh, đừng đánh, tôi, tôi nghe lời cậu," Lục Kiến Huy trầm thấp kêu rên, vầng trán anh tuấn nhíu chặt lại. Anh không do dự quá lâu, hai cánh tay buông xuống vây quanh bờ ngực trần trụi, lòng bàn tay lơ đãng bưng đầṳ ѵú, tiếp theo khẽ nâng cái mông lên, ai oán nhìn phía Hứa Đình Chương, nhỏ giọng nói, "Tùy ý cậu. Cậu muốn cởi ra liền sẽ cởi ra. Tôi, tôi không quan trọng chuyện đó ..." Phỏng chừng là mấy đêm đã làm cho quen thuộc.

Lục Kiến Huy giơ lên cái mông, ra hiệu cho hắn cởϊ qυầи. Hứa Đình Chương cũng không tính đến anh đang làm nũng, kéo cả quần ngoài lẫn qυầи ɭóŧ xuống đến đầu gối. Điều hòa ở trong ô tô phả ra hơi lạnh nhưng trên da của Lục Kiến Huy lại phủ một tầng mồ hôi. Anh cắn môi, cố gắng kiềm chế hoảng sợ, trên khuôn mặt lộ ra không ít mâu thuẫn cùng ý muốn giãy dụa, l*иg ngực chập trùng càng ngày càng gấp. Cuối cùng, anh nhắm mắt lại, cam chịu với vận mệnh bị người dâʍ ɭσạи.

"Thật xinh đẹp..." Hứa Đình Chương khẽ than thở. Tấm thân thể này quá gợi cảm, cả người đều toả ra một ý vị sắc dục mê người. Hắn hôn lên gò má của Lục Kiến Huy, cực kỳ ôn nhu men theo cổ xuống tới xương quai xanh, lại chầm chậm vuốt xuống bờ ngực đầy đặn. Trong lúc đó, ánh mắt chiếm đoạt cũng ở trên thân thể anh từng tấc từng tấc mà dao động, rồi hai con ngươi đều rơi vào giữa hai chân.

"Anh, mở chân ra đi, đừng học thói quen khép chặt như vậy. Lộ ra phía dưới cho tôi xem một chút, như vậy tôi mới chăm sóc anh được." Giọng nói của Hứa Đình Chương cất giấu một chút thô bạo, đầu ngón tay của hắn đè lêи đỉиɦ đầu của côn ŧᏂịŧ nhỏ, xoa xoa nắn nắn, đôi mắt lại nhìn chằm chằm gốc rễ ở giữa bắp đùi của anh. Nơi đó ẩn giấu một nụ hoa chúm chím nở, cánh hoa nhỏ đầy mật ngọt.

Lục Kiến Huy buông xuống mi mắt, từ từ mở ra bắp đùi. Phía dưới cảm nhận được nhiệt độ từ ánh mặt trời khiến anh liên tưởng đến dáng dấp của chính mình, không biết tại sao, lại bắt đầu sinh ra cảm giác thoải mái biếи ŧɦái. Anh chưa bao giờ nghĩ qua lời nói của yêu linh sư, rằng nếu anh không bao giờ rời khỏi làng thì nhất định sẽ bảo toàn được cơ thể trinh trắng. Thế nhưng rời khỏi làng còn chưa đến nửa năm, anh mang bộ dạng này ở trong xe, dạng chân cho người vuốt ve đùa bỡn phía dưới. Điều này e là đến cả yêu linh sư cũng không thể tính đến. Ở đường cái ùn tắc giao thông, bốn phía đều là xe cộ, anh gần như tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, vẻ mặt lộ ra một chút bất an, môi lại đỏ đến mức như mời gọi người đến hôn, áo sơ mi trễ đến khuỷu tay, lộ ra bờ vai cùng khuôn ngực săn chắc. Trên người đều là dấu ấn của người khác, một bên đầṳ ѵú bị chơi đùa đến sớm mất cảm giác, quần cũng tụt xuống đến tận đầu gối, nơi riêng tư lại can đảm sưởi dưới ánh nắng mặt trời. Tia nắng kia chiếu sáng côn ŧᏂịŧ nhỏ, trên qυყ đầυ còn có không biết bao nhiêu ướŧ áŧ. Phía dưới thư huyệt như lũ lụt, miệng huyệt dính đầy nước da^ʍ, hai mép thịt ướt dầm dề ở dưới ánh mặt trời lấp lánh nước.

"Dạng ra một chút, tôi muốn nhìn rõ lỗ nhỏ được thao mỗi ngày, không biết đã khép lại được chưa." Hứa Đình Chương thỉ thỉ môi, cật lực che giấu du͙© vọиɠ của chính mình. Lục Kiến Huy hít sâu một hơi, hai đầu gối run rẩy hướng ra hai bên, mở rộng đến tột cùng. Ghế da đen sẫm nâng đỡ cái mông đầy đặn, khéo léo mà phô ra mật huyệt mềm mại, vài giọt mật hoa đã nhỏ ở trên ghế. Ghế da không thấm hút bằng qυầи ɭóŧ, dâʍ ɖị©ɧ chảy xuống sẽ tích thành một bãi nước nhỏ, để Hứa Đình Chương nheo mắt, khẽ thở dài. "Anh làm bẩn xe tôi."

"Ưm, đúng, xin lỗi..." Lục Kiến Huy nghẹn ngào áy náy nói. Thân thể của anh chắc là trúng độc rồi, rõ ràng là đang bị người làm nhục, bị người yêu cầu mở ra tiểu huyệt ở giữa đường cái. Chỉ cần nghĩ chính mình ban ngày ban mặt mà cởϊ qυầи áo cho Hứa Đình Chương mò ngực đào huyệt, hai tay đặt trên ngực của anh phát hiện đầṳ ѵú lập tức cứng như hai hòn đá nhỏ, ngứa ngáy, khiến anh hy vọng có thể tự tay xoa bộ ngực của mình. Anh lại lần nữa kiềm chế du͙© vọиɠ đáng xấu hổ xuống, thậm chí là mong chờ Hứa Đình Chương sẽ giúp anh xoa đầṳ ѵú. Hai tay của hắn sẽ nhẹ nhàng vuốt ve, gẩy gẩy núʍ ѵú yêu kiều, ngón tay cũng sẽ bắt lấy đầu ngực căng mịn. "A... A..."

Hứa Đình Chương tập chung hết sự chú ý vào giữa hai chân của anh, không thèm để ý đến bộ ngực. Hắn vươn tay nắm lấy côn ŧᏂịŧ nhỏ, thanh thục xóc, mỗi lần đẩy lên đều sẽ gia tăng lực, kỹ thuật cực kỳ tốt. An ủi dươиɠ ѵậŧ của anh như là muốn làm anh bắn ra, hắn còn dùng thêm dụ dỗ.

"Anh à, muốn bắn hả? Tôi cố gắng hầu hạ gậy nhỏ của anh, vậy thì anh hãy tự xoa núʍ ѵú của mình đi. Giống như lúc trước tôi đã làm, dúng sức mà nắn bóp núʍ ѵú của anh, anh sẽ càng thêm thoải mái."

Cũng không lâu sau, qυყ đầυ của Lục Kiến Huy liền tiết ra vài giọt trân châu trong suốt. Tiếng thở dốc chen lẫn nức nở vang vọng trong xe. Hai tay của anh cũng bắt chước theo mệnh lệnh của Hứa Đình Chương, ở trên ngực tàn nhẫn xoa, hai ngón tay kẹp chặt đầṳ ѵú, phần eo cũng vặn vẹo. Cứ như vậy kịch liệt trong chốc lát, cơ thể anh cong lên như cây cung, tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ qυყ đầυ cũng bắn ra. Hứa Đình Chương nhanh tay đỡ được hết tϊиɧ ɖϊ©h͙. Hắn đưa tay lau lên bụng Lục Kiến Huy, đùa cợt nói, "Thật là, sức chịu đựng của chú chim nhỏ của anh e rằng không bằng thanh niên mười bảy, mười tám tuổi."

Nói rồi lại ghét bỏ nặn nặn côn ŧᏂịŧ của anh. Lục Kiến Huy tuy không còn trinh nữa, có thể cũng là vì bị người thao đến quen, bị ngược đãi cũng quen rồi. Lúc này không cho người thao lỗ nhỏ mà vẫn có thể bắn tinh, xem như là không tệ. Không giống với Hứa Đình Chương, có thể ở bên trong bướm nhỏ đỉnh anh qua hai, ba lần cao trào mới xạ tinh, thao đủ mấy chục phút.