Chương 8: Con mèo nhỏ xù lông

Lục Thiếu Linh đi được một nửa thì giật mình. Dừng bước, bởi vì lúc này cậu mới nhìn rõ ràng người đứng bên cạnh Lục Thiếu Hoàng......làn da trắng trẻo sạch sẽ.....hơi hơi cau mày lộ ra chu sa dị thường mê người.........Chẳng phải đây chính là tiểu thúc thúc đáng yêu của bọn họ sao......mà lúc này Lúc Thiếu Linh muốn chạy cũng đã chậm, bởi vì Lục Tử Ninh cũng đã nhìn đến anh.

Bốn mắt nhìn nhau, phản ứng đầu tiên của Lục Tử Ninh là, thì ra học trưởng ngày hôm còn có anh em song sinh......phản ứng thứ hai là, lớn lên đều tuấn tú như vậy......phản ứng thứ ba là, vẫn là hội học sinh......phản ứng thứ tư là,.....chính mình là bị đùa giỡn....bị đùa giỡn...

"Thiếu Linh học trưởng a." Nữ sinh khe khẽ nói nhỏ.

"Ninh Ninh." Lục Thiếu Linh ra vẻ trấn định tiêu sái đi lại, khóe miệng tung ra chiêu bài mỉm cười, ánh mắt cũng ôn nhu như trước, Lục Tử Ninh vừa thấy liền biết anh mới là "học trưởng" ngày hôm qua.

Giờ khắc này Lục Tử Ninh có điểm hoảng hốt, giống như về lại mười ba năm về trước, bộ dáng bọn họ kêu chính mình là Ninh Ninh, khó trách luôn có cảm giác quen thuộc, thì ra thật là........nhưng nếu là như vậy, liền càng không thể tha thứ!

Lục Tử Ninh đứng phía trước Lục Thiếu Hoàng, cho nên cậu không phát hiện người ở phía sau mình đã muốn dùng ánh mắt gϊếŧ chết Lục Thiếu Linh vô số lần. Bất quá y trong lòng nghĩ chính là, tên hỗn đản Lục Thiếu Linh này, thế nhưng sau lưng mình trộm tiếp cận con mèo nhỏ.

"Y là anh của anh?" Sau khi Lục Thiếu Linh đi tới, Lục Tử Ninh nghiêm mặt chỉ chỉ nam sinh phía sau mình.

Lục Thiếu Linh gật đầu, tổng cảm thấy được tiểu thúc thúc đáng yêu của họ đang nhìn hai người với ánh mắt có điểm khủng bố.....

"LỤC.THIẾU.LINH!" Lục Tử Ninh từng chữ nói ra.

"Không nghĩ đến nhiều năm như vậy Ninh Ninh còn nhớ rõ tên của anh." Lục Thiếu Linh cười cười vui vẻ, cùng Lục Tử Ninh pha trò.

Nhớ rõ, đương nhiên nhớ rõ! Anh cho là tôi giống tất cả các người không có lương tâm sao? Đi rồi liền quên không còn một mảnh! Đã trở lại còn muốn khi dễ mình! Nguyên lai cái gì cũng biết! Còn biết chính mình là ai, thế như còn làm bộ như không biết!

"Anh nghĩ rằng tôi giống các anh quên cả tên của tôi sao?" Lục Tử Ninh chính mình không chú ý đến giọng chính mình tràn ngập oán niệm cùng ủy khuất. Bộ dáng Lục Thiếu Hoàng vừa rồi chính là không biết mình, ngày hôm qua Lục Thiếu Linh cũng hỏi mình gọi là gì, này hỗn đản!

"Nhưng mà Ninh Ninh......em ngày hôm qua cũng rõ ràng không nhận ra anh a....." Lục Thiếu Linh cũng có chút ủy khuất trong lời nói, ngày hôm qua thời điểm lúc Lục Tử Ninh thấy mình cũng không biết.......hoàn toàn không giống như mình, vô luận trải qua nhiều năm thế nào, vẫn là liếc mắt một cái liền nhìn ra đó là tiểu thúc thúc đáng yêu nhà mình.

"Anh cho là tất cả mọi người đều giống các anh lớn lên đều siêu biến đổi như thế sao?!" Lục Tử Ninh phát hỏa, thời điểm bọn họ tách ra mới có năm tuổi, hai người họ bây giờ dáng người cao lớn như vậy, ngay cả mặt mũi dáng người cũng khác với trước đây, nhận ra được mới là lạ!

Nghe được hình dung của Lục Tử Ninh, Lục Thiếu Hoàng cùng Lục Thiếu Linh đều thiếu chút nữa cười ra. Tiểu thúc thúc đáng yêu nhà bọn họ, nói chuyện vẫn là đáng yêu như vậy a.......Nhưng mà hiện tại không phải lúc để cười.....

"Các anh đã sớm biết tôi là ai mà còn.......!"

"Ninh Ninh đừng giận a, ngày hôm qua chỉ là đùa một chút mà thôi." Biết Lục Tử Ninh thực để ý chính mình ngày hôm qua giả bộ không biết hỏi tên cậu.

"Đúng vậy, anh vừa rồi chính là không nghĩ đến em cùng anh nói chuyện, anh cũng không nói đã quên tên của em." Lúc Thiếu Hoàng cũng nhanh mở miệng, biết tình hình không tốt, tiểu thúc thúc của bọn họ muốn sinh khí.

"Thiếu Hoàng, người này chính là ai nha?" Nữ sinh vừa rồi mới bị xem nhẹ vẫn ở bên cạnh, nữ sinh kia rốt cuộc lên tiếng, tựa hồ muốn chứng tỏ mình vẫn còn tồn tại. Hai tay còn cố nắm lấy cánh tay Lục Thiếu Hoàng.

Lục Thiếu Hoàng nhìn thấy tay mình bị nắm lấy liền nhíu mày, nữ sinh rất thức thời liền nhanh buông tay.

"Em trai tôi." Lục Thiếu Hoàng vẫn là thói quen đem Lục Tử Ninh như em trai mà bảo hộ.

"Ai là em trai anh!" Lục Tử Ninh hoàn toàn phát giận, hướng Lục Thiếu Hoàng thét lên. Lúc trước cho dù chính là đùa giỡn , hai tên hỗn đản này thế nhưng còn dám giả làm anh mình!

"Trước kia Ninh Ninh không phải đều gọi chúng ta là ca ca sao?" Lục Thiếu Linh mở miệng.

"Đúng vậy, Ninh Ninh trưởng thành lại không phải em trai nữa sao? Trước kia luôn vây quanh chúng ta gọi "ca" mà."

Nghe thấy hai tên hỗn đản kia lại nói về chuyện chính mình trước đây ngây thơ bị bọn họ lừa, Lục Tử Ninh mặt đều đỏ lên, hai tên siêu cấp ác ma, uổng công cậu cảm thấy học trưởng ngày hôm qua thật rất ôn nhu, căn bản là ác ma, cậu nhớ rõ trước Thiếu Linh ca là không khi dễ chính mình, hiện tại cũng cùng Thiếu Hoàng ca học xấu. Lục Tử Ninh càng nghĩ càng ủy khuất, hô câu "Chán ghét hai người" cũng không biết lấy thứ gì trong túi ra ném xuống, sau đó xoay người chạy.

Lưu lại Lục Thiếu Hoàng cùng Lục Thiếu Linh ngây ngốc đứng sững ở đó, nơi đó còn có một người vẫn bị xem nhẹ, chính là nữ sinh chưa bao giờ được để ý......

Người kia cũng dám ném vào hội trưởng.......không những là nữ sinh kia, mà các học sinh khác cũng yên lặng đứng bên cạnh nhìn vật rơi trên mặt đất.......ngày mai phỏng chừng sẽ có chủ đề để viết.......

"Thiếu Hoàng, em trai anh thật hung." Một câu nói của nữ sinh lập tức liền nhận lấy ánh mắt có thể gϊếŧ người của hai ác ma. Cô nhất thời cảm thấy cổ chính mình lạnh đi.

"Đi chỗ khác." Lục Thiếu Hoàng lạnh lùng nói, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn đến nữ sinh kia.

"Thiếu Hoàng....." Tự sinh tựa hồ không muốn đi, khó được nhìn thấy hai anh em bọn họ cùng một chỗ, chính mình có thể tiếp xúc gần như vậy cũng rất oai a. Hơn nữa bây giờ còn có nhiều người nhìn thấy........

Ngay lúc Lục Thiếu Hoàng muốn phát hỏa, Lục Thiếu Linh liền nở nụ cười trước, "Mĩ Lăng, em trở về trước đi."

Tuy rằng Lục Thiếu Linh đang cười, nhưng mà không biết vì cái gì nữ sinh cảm thấy ánh mắt anh hiện tại so với Lục Thiếu Hoàng còn khủng bố hơn, cô biết nguyên tác Lục Thiếu Linh là không đánh nhau, không nổi giận, không đánh nữ sinh, vì thế sợ hãi mà rời đi.