Chương 3

"Nếu không đáp ứng thì phải làm sao đây? Cô ta so với ác ma còn kinh khủng hơn." Ngô Minh Đông hậm hực nói.

"Vậy...Chúc mừng cậu, cuối cùng cũng có bạn gái." Chu Thanh Duệ cảm thấy bản thân rất kì quái sao lại đem mấy lời này nói ra một cách bình tĩnh như vậy. Đôi tay đang run rẩy vội vàng đem giấu phía sau lưng. Đột nhiên đứng dậy, nói:

" Sáng sớm mai tớ có cuộc họp nên tớ ngủ trước đây." Sau đó xoay người vội vã vào phòng.

Ngô Minh Đông trong lòng buồn bực thấy Chu Thanh Duệ vội vàng rời đi cũng chẳng nghĩ nhiều. Hiện tại trong đầu hắn chỉ nghĩ cách làm sao đối phó với đại ma nữ Lưu Tiệp kia.

Thời điểm học cao trung, bản thân hắn cũng không biết đời trước hắn đã phạm phải tội tình gì? Hắn và cô ta được phân vào cùng một lớp, đã phân vào cùng một lớp rồi thì thôi đi lại còn vừa vặn làm lớp trưởng, lớp phó luôn.

Vừa mới quen biết hai người hợp tác với nhau rất vui vẻ. Hắn thậm chí còn có hảo cảm đối với cô nàng nữ sinh có gương mặt thanh tú này. Đáng tiếc ngày vui chẳng dài, trong lúc vô ý hắn phát hiện trong cặp cô có cuốn truyện tranh thể loại kỳ lạ. Thấy vậy cô liền lộ cái bản tính xấu hổ này. Cả ngày toàn hết công tới thụ đầu độc tâm hồn thuần khiết của hắn.

Hôm nay lại càng quá đáng, cô ta uy hϊếp hắn ép hắn phải làm bạn trai cô. Tuy nói vậy nhưng điều này giúp hắn thoát khỏi vấn đề đi xem mắt nan giải. Nhưng cứ tưởng tượng về sau phải thường xuyên đi "hẹn hò", Ngô Minh Đông lại cảm thấy đầu mình phình ra như cái đấu lớn.

(Cái đấu là dụng cụ để đo lường.)

Chu Thanh Duệ không hiểu vì sao bản thân lại trở về phòng. Anh chỉ biết khi nghe Ngô Minh Đông có bạn gái. Anh liền có cảm giác bản thân không còn ở hiện thực, trong lòng chỉ hiện lên một ý niệm: Mình mất cậu ấy rồi, cậu ấy không cần mình ở bên cạnh chiếu cố nữa. Sau này sẽ có một cô gái thay thế vị trí này.

Trong lòng trống rỗng, dù anh đã biết chuyện này sớm muộn cũng sẽ xảy ra. Nhưng từ trước đến nay trong lòng vẫn ôm một tia hy vọng xa vời này. Có lẽ... Có lẽ hắn sẽ yêu anh. Không phải hắn vẫn luôn không có bạn gái sao? Hiện giờ, hy vọng cuối cùng hoàn toàn bị dập tắt. Anh cũng nên hết hy vọng... Hoàn toàn hết hy vọng rồi...

Chết tiệt! Chu Thanh Duệ nắm chặt tay, hung hăng đấm lên đệm giường một cái. không được! Chưa nghĩ đến việc từ bỏ chỉ cần tưởng tượng bản thân sẽ mất đi hắn. Cảm giác trái tim vỡ vụn thật đau. Không thể... để mất hắn...

"Ting~~~~"

Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên đánh gãy suy nghĩ của anh. Vươn tay cầm lấy điện thoại, chẳng cần biết là ai gọi liền đặt lên tai.

"Alo..." không chút sức lực trả lời.

"Con trai... Con thế nào rồi?" Điện thoại truyền đến giọng nói của một người đàn ông.

"A...Ba, là ba a..." vẫn rất mệt mỏi. Biết không nên làm ba ba lo lắng nhưng anh không vực dậy nổi tinh thần.

"Tiểu Duệ, con đừng làm ba sợ. Minh Đông đã xảy ra chuyện gì?"

Tiếng nói của ba Chu chứa đầy lo sầu, ông biết con trai ngốc của mình đang yêu thầm bạn tốt của nó. Cũng chỉ có Minh Đông mới có thể làm cho con trai ưu tú của ông trở nên thất bại.

"Không có gì... Chẳng qua, cậu ấy đã có một người bạn gái..."

"..." Ba Chu không còn gì để nói, cứ tưởng rằng tiểu tử Ngô Minh Đông kia nhiều năm vậy rồi vẫn chưa có bạn gái, có lẽ đối con trai ông có tình ý. Cho nên ông mới một tay thúc đẩy chuyện hai đứa nó ở chung, dù sao thì càng gần sẽ càng may mắn. Không nghĩ tới thằng nhóc này thật sự trì độn, còn làm con trai ông lãng phí bốn năm liền, hai đứa một chút tiến triển cũng không có.

"Ba yên tâm đi... Con không sao?" Chu Thanh Duệ bình thản nói. Đúng vậy, có thể có cái gì xảy ra nữa chứ? Ngày tháng vẫn trôi qua, tất cả vẫn tiếp tục. Chẳng qua... Bây giờ phải tách Minh Đông với anh ra.

"Haizzz..., đáng nhẽ là không nên cho con biết cái này nhưng trông con chắc chẳng còn biện pháp nào rồi." Ba Chu giọng nói mang theo một tia bất đắc dĩ, còn có một tia hưng phấn nhưng không dễ phát hiện.

"Hả? Là cái gì vậy ạ?" Chu Thanh Duệ hỏi cho có lệ, vẫn còn đang đắm chìm trong mất mát.

"Ừ, con đến đây liền biết, có lẽ thứ này sẽ giúp con đạt được mong ước." Ba Chu nói xong liền ngắt điện thoại.

Chu Thanh Duệ ngây ngốc nhìn điện thoại trong tay, ba đang nói đến đồ vật gì vậy a? Giúp anh đạt được mong ước? Đây là nói...anh có thể có được Minh Đông?

Trái tim vừa mới bị đóng băng lại kịch liệt đập nhanh. Không cách nào kiềm chế hưng phấn anh vơ đại một cái áo khoác liền chạy ra ngoài.

"Này này...Đã mười giờ rồi, cậu còn muốn ra ngoài?" Ngô Minh Đông nhìn người đang vội vàng, hỏi.

"Ừ, đến chỗ ba tớ." Lấy chìa khóa treo trên tủ giày, mở cửa, ra ngoài còn không quên nói một câu: "Cậu cũng nghỉ ngơi sớm một chút."

"Ừ, đã biết. À đúng rồi thay tớ gửi lời hỏi thăm đến Chu thúc, khi nào tớ rảnh sẽ đi thăm thúc ấy."

"Được." Lời chưa dứt người đã chạy mất hút.

"Làm cái gì...mà vội vàng thế không biết?" Ngô Minh Đống khó hiểu nhìn cánh cửa hiên trống rỗng. Sau đó nhìn quanh nhà lại bắt đầu than, phòng quá lớn, không có Chu Thanh Duệ thật sự cô đơn.

**********

Chiếc xe chạy bạt mạng, từ thành phố phía Tây sang thành phố phía Đông. Tất cả chỉ vỏn vẹn mất bốn mươi phút. May mắn là trên đường không có nhiều xe, bằng không anh không gây ra tai nạn mới lạ đó.

"Ba, chuyện vừa rồi ba nói là thế nào?" Chu Thanh Duệ chạy vào cửa chưa lấy lại hơi đã vội mở miệng.

"Trước tiên ngồi xuống đã." Chu Uẩn thở dài. Đứa con trai này cái gì cũng tốt, chỉ có chuyện về Minh Đông không bao giờ bình tĩnh được.

Chu Thanh Duệ thành thật gật đầu ngồi xuống ghế. Nhìn Chu Uẩn đi vào phòng bếp lấy hai lý trà mới.

Đưa cho Chu Thanh Duệ một ly, Chu Uẩn cũng chậm rãi uống một ngụm. Vẫn không biết quyết định vừa rồi của ông có đúng không hay do xúc động nhất thời.

Nhìn con trai đối ông là ánh mắt mong chờ. Chu Uẩn cũng bất đắc dĩ.

"Con thật sự thích Ngô Minh Đông sao?"

Chu Thanh Duệ cười khổ:

"Ba à, việc này bốn năm trước không phải ba đã biết rồi sao?"

"Thích đến nỗi muốn ở bên hắn cả đời?" Ba Chu tiếp tục hỏi.

"Vâng..." Chu Thanh Duệ gật đầu, anh biết nếu ông trời thật sự cho anh cơ hội để Ngô Minh Đông chấp nhận anh. Anh sẽ dùng cả đời để yêu thương, trân trọng hắn.

"Haizzz..." Chu Uẩn lại thở dài một tiếng. Có lẽ, con trai ông đã định sắn sẽ kế thừa đồ vật kia. Tuy vậy, ông cũng từng nghĩ tới một này nào đó Chu Thanh Duệ sẽ nhận ra con gái vẫn tốt hơn nhiều. Thế nhưng, từng chút một suốt bốn năm qua cuối cùng cũng làm ông hiểu được con trai ông đã hết hy vọng tới chừng nào.

Nếu con trai ông xác định sẽ không buông bỏ tình cảm này. Người làm ba như ông tất nhiên là mong con trai có một tình yêu hoàn chỉnh chứ không phải là hèn mọn yêu thầm. Về phần Ngô Minh Đông, theo ông quan sát mà nói tuyệt đối không phải chán ghét con trai ông. Nhưng nói là thích theo kiểu tình nhân thì ông cũng không dám chắc.

Suy nghĩ một lúc, thôi bỏ đi, ai bảo con trai ông lại yêu thằng nhóc đó chứ. Minh Đông à, chú tuy rằng cũng rất quý cháu, nhưng... Cũng chỉ có thể giúp con trai bẻ cong cháu thôi...Haizzz, nếu cháu còn không cong nổi...

***********

Tui mê ba ba của Chu Thanh Duệ quá đi. ( >Д< )