Chương 4

"Khụ..." Làm bộ làm tịch ho khan một cái thành công hấp dẫn sự chú ý của Chu Thanh Duệ. Chu Uẩn gương mặt già đỏ lên, thật sự có hơi xấu hổ khi nói đến chuyện năm đó...

"Con biết... Chuyện ba và mẹ con kết hôn." Chu Uẩn nghẹn nửa ngày, mới nói ra một câu.

Chu Thanh Duệ mặt đầy hắc tuyến, anh đương biết không thì anh ở đâu ra.

Thấy biểu tình của Chu Thanh Duệ, Chu Uẩn cũng cảm thấy câu ông nói có hơi lạc đề quá rồi. Nhưng cứ như vậy nói với con trai chuyện năm đó thật sự có chút khó nói...

Tóm lại, ba Chu sau một hồi ấp úng. Cuối cùng, Chu Thanh Duệ cũng hoàn toàn biết được ý định của ba anh.

Thực ra, năm đó, Chu Uẩn đối với vợ ông vừa gặp đã thương nhớ, gặp lại thì yêu luôn. Đúng lúc đấy, mẹ Chu đang cùng với một anh chàng dây dưa ái muội chưa rõ. Điều này đối với Chu Uẩn là một đả kích trí mạng. Nhưng không không từ bỏ ý định, tuy là mẹ Chu đã đối với người kia có chút hảo cảm không rõ. Nhưng ông tin rằng chỉ có ông tới cuối cùng mới mang lại cho bà hạnh phúc.

Cho nên, vì mục đích này ông đã trộm sử dụng món đồ gia truyền ngọc "nhân duyên vòi heo" lẻn vào trong giấc mơ của bà. Mỗi ngày đều theo đuổi bà trong giấc mơ, cuối cùng thành công ôm được mỹ nhân về nhà.

(Có loại heo có vòi. Vòi heo cũng giống như vòi của voi nhưng nhỏ với ngắn xíu à.)

Nhìn Chu Thanh Duệ trợn mắt há mồm. Ba Chu ngại ngùng sờ mũi. Ở cái xã hội hiên đại này ai có thể tin thứ này còn tồn tại chứ? Từ trong túi lấy ra một cái vòng ngọc xỏ dây đỏ, đeo lên cổ Chu Thanh Duệ. Ba Chu nói:

"Dùng sẽ biết."

"Bất quá, ba nhắc nhở con. Một khi con dùng sẽ tương đương với việc lập lời thề một đời không rời, không bỏ người kia. Nếu người con đi vào giấc mơ không rời bỏ con mà con lại thay lòng đổi dạ, sẽ bị trừng phạt rất nghiêm trọng." Ba Chu nghiêm túc nói.

"Đây là nguyên nhân từ trước đến giờ ba vẫn không nói cho con biết."

Chu Thanh Duệ duỗi tay sờ sờ lên miếng ngọc có hình vòi heo. Cảm giác lạnh lẽo mang theo một tia ấm áp. Tất cả thứ này khiến anh không thể tin được. Nhưng nghĩ đến có thể có được Ngô Minh Đông, thì điều hoang tưởng này anh cũng nguyện ý tin tưởng.

"Thứ này, sử dụng như thế nào ạ." Chu Thanh Duệ chạm rãi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng ba Chu.

"Rất đơn giản, đi ngủ mang theo thứ này. Buổi tối trước khi ngủ gọi tên đối phương. Liền có thể đi vào giấc mơ của đối phương, thậm chí còn có thể tạo cảnh trong mơ theo ý con."

Nhìn Chu Thanh Duệ đôi mắt bỗng sáng ngời. Ba Chu lại nói thêm một câu:

"Bất quá... Tất cả cái này đều không trái ý đối phương mới có thể xảy ra."

"Ba có ý gì?" Chu Thanh Duệ nhíu mày, khó hiểu nhìn ông.

"Đơn giản mà nói, cảnh trong mơ kỳ thực chính là một loại tinh thần. Trong mơ xảy ra chuyện gì, thời điểm chúng ta tỉnh lại cũng không có khả năng quên. Cho nên, nếu ở trong mơ con có ý định gϊếŧ người nào đó tuyệt đối là không có khả năng. Bởi vì cảnh trong mơ tiềm thức của chủ nhân sẽ phản kháng kịch liệt. Con tự nhiên sẽ không làm được chuyện gì quá phận." Ba Chu đẩy đẩy mắt kính, giải thích một cách tỉ mỉ.

"Con sao có thể muốn gϊếŧ cậu ấy?" Chu Thanh Duệ bất mãn nhìn ba Chu.

Chu Uẩn nhẹ nhàng ho khan vài cái nói:

"Ba ví dụ một cái, bỏ gϊếŧ người ra, không quan tâm đến ý nghĩ của người ta mà dựa vào lực lượng "nhân duyên vòi heo" ban cho để làm gì quá mức cũng không có khả năng."

Ánh mắt Chu Thanh Duệ vẫn như cũ nghi hoặc nhìn, ba Chu mất kiên nhẫn, nói thẳng:

"Chính là con không thể ở trong tiềm thức của Ngô Minh Đông lợi dụng làm chuyện OOXX không phù hợp với trẻ con đó."

Vừa dứt lời, Chu Thanh Duệ lập tức đỏ mặt, xấu hổ ho khan hai tiếng. Tất nhiên, là trước mặt ba, anh tuyệt đối sẽ không thừa nhận đã bị nói trúng tim đen mà chột dạ đỏ mặt.

"Con lớn lên thật giống Niệm Hoa..." ba Chu nhìn Chu Thanh Duệ khuôn mặt đỏ ửng lẩm bẩm nói. Đôi mắt dưới hai tròng kính hiện lên một tia nước mắt.

"Ba..." Thanh Duệ ôm chặt lấy ba Chu. Chu Uẩn hồi phục tinh thần, cười cười, nói:

"Ba không có việc gì. Chỉ là...lại nghĩ tới mẹ con."

Chu Thanh Duệ không nói gì, anh biết tình cảm của ba với mẹ tốt đẹp biết bao. Mất đi mẹ đối với ba là một cú sốc rất lớn. Nếu không phải vì chăm sóc, dạy dỗ anh thì ngày mẹ xảy ra tai nạn giao thông, ba anh đã đi theo rồi.

"Được rồi, ta không sao." Ba Chu vỗ vỗ bả vai Thanh Duệ, nói:

"Phỏng chừng, ba cả đời này cũng không thấy cháu chắt. Bất quá, tốt xấu gì con cũng phải mang "con dâu" về đây cho ba."

"Không thành vấn đề!" Chu Thanh Duệ vỗ ngực đảm bảo.

Ba Chu liếc anh một cái, nói lời đả kích:

"Đừng cao hứng quá, tuy rằng đồ vật kia có thể giúp con. Nhưng nếu thằng nhóc đó ngoan cố không chịu thích con thì cũng vô dụng thôi."

Chu Thanh Duệ trong nháy mắt liền ảm đạm một chút, nhưng ngay lập tức lấy lại tinh thần. Minh Đông đối với anh vẫn là có tình cảm, tuy rằng không phải là tình yêu. Nhưng anh nhất định sẽ đem nó cảm hóa thành tình yêu.

Lúc này, ánh mắt Chu Thanh Duệ vô cùng kiên định.

************

Ngày hôm sau, Chu Thanh Duệ ở nhà ba Chu rồi đi làm luôn. Trên đường đi còn không quên gọi điện cho Ngô Minh Đông nhắc hắn tự mình mua đồ ăn sáng. Buổi tối anh về nhà, hắn chắc lại đi tuần tra rồi. Ở khu vực đó, hiện tại đang không ổn nên thường xuyên phải tăng ca buổi tối.

Sắp xếp lại tài liệu, Chu Thanh Duệ có chút thấp thỏm nhìn lên đồng hồ treo tường. Đã hơn mười giờ đêm rồi, Minh Đông vì sao vẫn chưa về. Trong tay nắm chắc miếng ngọc "nhân duyên vòi heo", không biết thứ này có thật sự dùng được không...

Nhưng ít nhất, anh muốn đem tấm chân tình của mình nói cho hắn biết, cho dù chỉ là trong mơ. Nếu ở hiện thực bị từ chối chỉ sợ ngay cả làm anh em tốt cũng không được. Chu Thanh Duệ nghĩ trong lòng: Không bằng, trước tiên ở trong mơ xem phản ứng của hắn đã. Nhìn qua thì thấy Chu Thanh Duệ như đang ngẩn người.

"Ai da? Cậu đợi tớ có việc gì sao?"

Ngô Minh Đông bước vào phòng khách liền thấy Chu Thanh Duệ đang phát ngốc trên sofa. Không thể không nói, Chu Thanh Duệ chỉ cần ngồi yên tĩnh thôi cũng hấp dẫn tầm mắt của người khác. Gương mặt trắng nõn, chiếc cổ thon dài, cái áo thun rộng thùng thình làm lộ ra xương quai xanh duyên dáng...

Khoan đã! Ngô Minh Đông ở trong đầu bật cảnh báo. Cái gì vậy? Hắn vừa rồi tại sao lại muốn gặm cắn nếm thử hương vị cái đó. Chẳng lẽ gần đây đi công tác quá mệt mỏi nên đầu óc trở nên mơ hồ?

"Cậu về rồi. Có ăn chưa? Trong phòng bếp còn đồ ăn, tớ đi hâm nóng lại cho cậu." Chu Thanh Duệ lộ ra bộ mặt khẽ mỉm cười. Thuận tay đem "nhân duyên vòi heo" nhét vào trong túi quần.

Bỗng nhiên, Ngô Minh Đông cảm thấy hắn thật hạnh phúc. Buổi tối về nhà, có một người yên lặng đợi hắn, quan tâm hắn, còn có cái gì hạnh phúc hơn thế nữa? Có lẽ, cùng Chu Thanh Duệ cả đời ở cùng nhau cũng không tệ...

***********

Thật lòng xin lỗi mọi người, mình đánh chữ sai sót ở mấy chương trước nhiều quá. Mình sẽ sửa lại hết.