Chương 10.2:

Chu Thanh Duệ vẻ mặt kỳ quái ngồi dậy, nhìn ngọc nhân duyên xanh biếc trong tay đờ ra, sao lại như vậy? Lẽ nào là bị mình sử dụng quá độ rồi? Cần bổ sung năng lượng gì đó? Thế nhưng phải bổ sung kiểu gì? Nghĩ tới nghĩ lui vẫn nghĩ không ra, vội vàng bấm số điện thoại của lão ba, sau khi tường thuật sự việc một phen, đợi lão ba trả lời.

"..." Ba Chu nhìn tai nghe trên tay mình, thực nghẹn họng.

"Ba?" Chu Thanh Duệ thấy lão ba không nói lời nào liền sốt ruột.

"Con trai...Ba của con hiện tại rất bất lực..."

"...Vì cái gì?" Chu Thanh Duệ khó hiểu.

"Con biết hiện tại là mấy giờ không?"

"Dạ là tám giờ." Chu Thanh Duệ nhìn đồng hồ treo tường một cái, đáp.

"Vậy con nghĩ, lúc này, Minh Đông nó có khả năng đã đi ngủ rồi à?"

"..." Chu Thanh Duệ không biết nói gì.

"Con trai à, "nhân duyên vòi heo" tuy rằng rất mạnh, thế nhưng không mạnh đến mức có thể bắt người ta đi ngủ." Giọng nói đầy trêu chọc của ba Chu vang lên bên tai.

"Con biết rồi..." Chu Thanh Duệ yên lặng cúp máy, sao anh lại không nghĩ đến chuyện này chứ...

Chán đến chết đi lanh quanh phòng ngủ, trong lòng anh lúc này quá vội vàng, cũng không có tâm trạng làm việc. Mắt thấy kim đồng hồ quay một vòng lại một vòng rốt cuộc qua mười giờ, Chu Thanh Duệ gấp rút lần thứ hai nằm xuống giường...

Lại đi về phía trước xuyên qua một mảnh sương mù, mở cánh cửa màu đen ra.

Nơi này là...Chu Thanh Duệ nghi hoặc nhìn khung cảnh xung quanh, tựa hồ có chút cảm giác quen thuộc. Con phố thương mại rộn ràng nhốn nháo người đến người đi, những bóng người khoác vest vội vàng qua lại.

"Thanh Duệ, cậu đang làm gì đó? Sắp muộn rồi." Từ đằng sau bỗng nhiên vang lên giọng của Ngô Minh Đông.

Chu Thanh Duệ quay phắt đầu lại, Ngô Minh Đông khoác một bộ âu phục màu lam, kẹp một cặp tài liệu đang có chút kinh ngạc nhìn anh. Nhịn không được không hiểu sao lại có cảm giác cao hứng, trong giấc mơ tối nay của Ngô Minh Đông có sự xuất hiện của anh sao?

"Không có gì. Tớ đang đợi cậu." Chu Thanh Duệ lập tức lấy lại tinh thần, đáp xuôi theo lời của Ngô Minh Đông, đồng thời anh nhận ra trên người mình cũng một bộ đồ tây trang giày da như vậy.

"Còn không nhanh lên, lát nữa mà đến muộn, trưởng phòng Yutan sẽ lại nói chúng ta vô dụng cho mà xem." Minh Đông nới lỏng càvạt, kéo cánh tay anh gấp gáp vội vàng chạy về phía trước.

Trưởng phòng... Yutan... Chu Thanh Duệ không hiểu, trưởng phòng Yutan là ai? Hơn nữa, Trung Quốc có dòng họ này sao? Lần thứ hai nhìn lại khung cảnh xung quanh, lúc này anh mới để ý tới, nơi này tựa hồ không phải Trung Quốc, mà là...Nhật Bản?

(Yutan theo google dịch phiên âm ra tiếng trung là Ngự Đường, nhưng mình sẽ không sử dụng phiên âm tiếng Trung để dễ phân biệt hơn.)

Nhịn không được trên mặt lại lộ ra nụ cười, Minh Đông là đang nằm mơ mình với cậu ấy biến thành hai nhân viên công chức Nhật Bản sao? Thực sự là một giấc mơ kỳ lạ. Cảm giác quen thuộc vừa rồi hẳn là do ấn tượng từ chuyến công tác ở Nhật Bản năm ngoái đi.

"Nhanh chân chút coi!" Ngô Minh Đông đi ở đằng trước quay đầu hướng về phía anh gọi một tiếng, Chu Thanh Duệ cười cười bước theo...

"Ha...Mệt chết mất." Ngô Minh Đông thở ra một hơi thật dài, ngửa người tựa lên ghế trong công viên, cầm trong tay một lon bia ướp lạnh, hai bên trái phải còn đặt ba bốn lon nữa.

"Rất mệt?" Chu Thanh Duệ săn sóc hỏi, ngày hôm nay với anh mà nói hầu như chỉ trong chớp mắt, dù sao mỗi ngày anh phải làm đều là những công việc tương tự, đã sớm thành quen, nhưng đối với Minh Đông mà nói, sợ rằng ngay cả dù chỉ là nằm mơ chắc cũng không hề nhẹ nhàng đi? Lặng lẽ đứng dậy, đi vòng ra sau Ngô Minh Đông, nhẹ nhàng xoa bóp vai cho hắn.

"Ưʍ...Thật là thoải mái...Mạnh thêm một chút." Ngô Minh Đông mơ hồ nỉ non, hưởng thụ phục vụ xoa bóp của Chu Thanh Duệ, thỉnh thoảng còn có thể phát ra vài âm giọng mũi đầy sảng khoái.

Chu Thanh Duệ cúi đầu, cẩn thận ngắm nhìn gương mặt của Ngô Minh Đông, lông mày hơi thô, cái mũi cao thẳng, khuôn như đao khắc, góc cạnh rõ ràng, đôi môi đầy đặn. Rõ ràng là tướng mạo thoạt nhìn rất hung hãn, thế nhưng trong mắt anh lại mê người không gì sánh được. Đặc biệt là hai cánh môi đỏ nhạt đang khẽ nhếch, mơ hồ có thể thấy được đầu lưỡi màu phấn hồng bên trong...