Chương 10: Trúng dược

Dự tiệc gặp gỡ ba lớn ba nhỏ/ Trình Nặc có ý đồ xấu/ đi dạo vườn hoa bắt gặp tiểu tam dụ dỗ ông xã/ bị nam nhân đυ. ngoài trời

An Dã đưa người về nhà chính, trong lòng tĩnh lặng không một tia sóng gợn.

Anh biết ngoài gia đình mình, những người còn lại không một ai là đáng tin cả. Lũ ham mê tiền tài ấy chẳng những năm lần bảy lượt tốt bụng muốn giới thiệu cho anh đối tượng kết hôn, còn ngấm ngầm gài vào không ít người trong dòng họ của chúng.

Anh mặt không đổi sắc, bàn tay to lớn nắm lấy tay tiểu nhân nhi còn đang thấp thỏm lo âu, nhiệt độ ấm áp của anh vây quanh truyền đến xúc cảm mềm mại tựa hồ dỗ dành an ủi, làm đáy lòng Lam Tư thoáng cái đã mềm nhũn.

Hôm nay là lần đầu tiên cậu đến nhà chính, đương nhiên sẽ có rất nhiều người, dùng rất nhiều ánh mắt cùng thái độ khác nhau mà dò xét cậu.

An Dã đương nhiên biết lũ người kia vẫn chưa buông bỏ ý định nhồi nhét cho anh thêm vài tiểu song nhi, thế nhưng khuôn mặt tuấn dật mười phần bạc tình càng lộ ra vẻ chán chường cùng xem thường. Hừ, muốn ăn tiền của anh, để xem các người rốt cuộc có bản lĩnh gì.

Họ hàng của An Dã không phải dạng thấp bé, An gia lớn mạnh như vậy, làm sao có thể có cá nhân nghèo khó. Thế nhưng những kẻ đó còn tham vọng rất nhiều, An Dã ưu tú như vậy, đem con cháu gửi gắm bên người anh đương nhiên chỉ có lợi chứ không hề có hại.

Một giống đực tuy chỉ cùng một giống cái kết hôn, nhưng không ít kẻ bao nuôi thêm tiểu tam tiểu tứ.

Nam nhân thanh lãnh nhẹ nhàng rũ mi mắt, nhàn nhạt nhìn ngắm nửa khuôn mặt tiểu song nhi được ánh đèn chiếu sáng. Sống mũi Lam Tư thoạt nhìn cao cao, đôi môi mềm lại hồng nhuận đầy đặn, hàng mi đen huyền run rẩy như cánh bướm e lệ thấp thoáng nửa sáng nửa tối, cân xứng hài hoà với màu da trắng như chất sữa.

Nam nhân chăm chú một hồi, rốt cuộc nhịn không được phải vươn tay vuốt ve mấy lọn tóc mềm sau gáy Lam Tư.

Tiểu song nhi đang căng thẳng, cả người cứ phập phồng lo âu, bị chạm đến cũng có chút giật mình.

Nhìn vợ yêu hai mắt to tròn quay về phía mình mặt đầy mơ màng, An Dã cảm thấy đáy lòng bỗng chốc đã mềm nhũn, giọng điệu phát ra cũng dịu dàng hơn bình thường.

“ Hồi hộp à ?” song nhi lớn lên ở viện nuôi dưỡng, có lẽ là lần đầu dự tiệc mà không có ba mình ở bên.

Lam Tư chớp chớp hàng mi cong vυ"t, môi nhỏ run run tựa hồ đang lựa lời mà nói.

Nam nhân cũng không ép cậu lên tiếng, chỉ là một bàn tay to lớn sạch sẽ đột ngột vươn tới, không nặng không nhẹ chạm lêи đỉиɦ đầu Lam Tư.

An Dã xoa xoa một chút, trong lòng cảm thán tóc của vợ cưng thật mềm.

Anh biết tiểu khả ái nhất định sẽ áp lực, thế nhưng còn phải nghi ngờ khả năng bảo vệ vợ của An đại thiếu gia ư ?

Xe không người lái cứ vun vυ"t lao trên đường, xé toạc gió mà mất hút vào màn đêm. An Dã nhìn đồng hồ, chỉ cách buổi tiệc đúng năm phút.

Biệt thự An gia so với nhà của An Dã dĩ nhiên là lớn hơn, bên ngoài cổng tự động đã mở sẵn, người máy bảo vệ đứng nép thành hai hàng vô cùng quy củ, ánh đèn từng đoàn sáng choang. Nếu không có nền trời tối tăm kia thì hiện tại chẳng khác với ban ngày là mấy.

Lúc cả hai cùng tiến vào sảnh lớn, hầu như tất cả ánh nhìn đều đổ dồn.

Ngoài An gia và họ hàng thân thích, bữa tiệc này cũng có mời một số thế gia đến xã giao.

Các song nhi hai mắt sáng trưng, cơ hồ vô cùng hưng phấn khi nhìn thấy An Dã cao lớn tuấn lãng. Dáng người anh kiên cường khí chất, dễ dàng khiến một đám giống cái phải chảy dãi thèm thuồng.

Một số còn không kiềm chế được, dưới chân đã nhích hai ba bước.

Lam Tư xinh đẹp dĩ nhiên cũng lọt vào mắt không ít giống đực xung quanh.

Thế nhưng cả hai dường như chẳng buồn để tâm có bao nhiêu kẻ mơ ước chính mình, chầm chậm sóng vai nhau tiến về trung tâm của buổi tiệc.

Lam Tư ôm tay trượng phu, An Dã lại trụ bên eo cậu, nửa ôm vô cùng thân mật.

Một nam nhân và một song nhi, tuấn dật thanh lãnh hoà cùng khả ái xinh đẹp, tương xứng mười phần.

Tuy vậy nếu nhìn kĩ, trên người An Dã như phủ một tầng hàn khí, bộ dáng người sống chớ chạm vào.

Còn phải nói sao, mấy tên giống đực kia cứ dán chặt mắt vào mông và ngực của vợ nhỏ, anh còn chưa tức giận đấm vào mặt chúng đã là may.

Ba nhỏ của An Dã đang cùng một số song nhi khác trò chuyện trao đổi, vừa liếc thấy con trai cùng con dâu thì ý cười càng thêm sâu đậm, hưng phấn đi nhanh về phía bên này.

Ba nhỏ mười tám tuổi đã sinh ra An Dã, năm nay y bốn mươi lăm, nhưng da dẻ được bảo dưỡng tốt vừa trắng vừa căng, mỹ phẩm sử dụng đều là hàng cao cấp xa xỉ, nhan sắc lại diễm lệ xinh đẹp, nhìn thế nào cũng vô cùng tươi trẻ.

“ Baba.” An Dã thấp giọng gọi, mang theo dịu dàng và cẩn trọng, Lam Tư cũng liền nhỏ nhẹ gọi theo.

Nhìn thấy tay Lam Tư còn đang được ân cần bọc trong bàn tay to lớn của con trai nhà mình, ba nhỏ hai mắt sáng trưng, cười đến không khép được miệng.

“ Hai đứa về rồi, thật tốt quá.” y vốn đã rất muốn gặp lại con dâu nhỏ, ngoan ngoãn non mềm, lại còn xinh đẹp đáng yêu. “ Ba rất nhớ tụi con.”

“ Baba muốn thì cứ đến thăm, tiểu Tư ở nhà vẫn luôn nhàm chán.” An Dã ánh mắt lơ đãng hướng về phía Lam Tư, tựa hồ không quan tâm mà cất lời.

Thế nhưng sau đó liền vươn tay lấy từ bàn tiệc một ly kem lạnh bắt mắt, không nói không rằng đưa đến trước mắt tiểu mỹ nhân.

Lam Tư đang ngẩn ngơ nhìn ba nhỏ cùng trượng phu nhà mình nói chuyện, đột nhiên bị nhét kem lạnh vào tay, nhất thời giật mình làm nghiêng chiếc ly, kem cũng vì thế mà chảy ra tay áo.

An Dã nhíu mày nhìn vợ yêu lúng túng, lại nhìn vệt kem dính trên ống tay áo xanh sẫm, có chút không tin được nhóc con lại hậu đậu tới mức này. Mặt anh vẫn không đổi sắc, xoay người rút ra khăn giấy trên bàn cẩn thận lau áo cho Lam Tư.

Lam Tư và ba nhỏ đều bị hành động của nam nhân làm cho bất ngờ. Tiểu song nhi vừa vui vẻ vừa rung động, còn ba nhỏ lại vô cùng kinh hỉ, con trai y rốt cuộc cũng quan tâm săn sóc người khác rồi.

Lúc cưới Lam Tư cho An Dã, y còn lo lắng nó sẽ phản đối gay gắt, thế nhưng sau đó không hề ý kiến mà còn dễ dàng chấp nhận kết hôn.

Tuy vậy y vẫn không dám trông mong con trai mình thay đổi tính nết, y biết nó có bao nhiêu khô khan lạnh lùng. Mà giờ đây, tận mắt nhìn thấy An đại thiếu gia quan tâm ân cần với vợ mình, ba nhỏ cảm thấy quyết định ngày đó quả thực là đúng đắn.

Ba nhỏ vui vui vẻ vẻ chưa nói được mấy câu, ba lớn đã đem theo một vài đối tác giống đực tiến tới.

An Dã gọi “ba” một tiếng, gật đầu chào những người còn lại. Lam Tư dĩ nhiên là học theo anh, ngoan ngoãn điềm đạm, ba lớn nhìn mà vô cùng hài lòng.

“ Tiểu Dã theo ba một chút, các vị đây đều có việc muốn cùng con trao đổi.” ba lớn ôn tồn nói, sau lại quay sang nhìn Lam Tư :“ Tiểu Tư cho ba mượn chồng con một chút, có được hay không ?”

Con dâu xinh đẹp dễ thương, trong tất cả những đứa con của ông không có đứa nào đáng yêu được như vậy. Từ lâu ba lớn đã mong mỏi vợ sẽ sinh ra một song nhi ngoan ngoãn mềm mại, nhưng đến bây giờ vẫn không có đứa nào vừa ý. Vì thế từ cái nhìn đầu tiên, ông đã yêu thích con dâu nhỏ này rồi.

Tiểu song nhi nhìn người đàn ông có bảy phần giống với ông xã nhà mình, một bộ dáng hiền hoà đầy yêu chiều, trong lòng không khỏi ấm áp hơn.

“ Dạ.” có lẽ bởi vì là ba của trượng phu, nên bất giác sinh ra cảm xúc thân cận gần gũi, cậu cũng muốn xem ông như ba ruột của chính mình.

Thế nhưng An Dã lại lắc đầu từ chối :“ Không cần, con sẽ đem em ấy theo.”

Ba lớn thoáng ngập ngừng, nhưng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh vốn có :“ Chỗ nam nhân bàn công việc, tiểu Tư có chút không tiện.. ”

Ba nhỏ nhìn sắc mặt mấy giống đực phía sau có chút lúng túng, cười cười kéo tay An Dã :“ Không sao, ba sẽ trông chừng tiểu Tư mà.”

Nam nhân nhíu mày còn muốn từ chối, đã nghe thanh âm quen thuộc mềm mại vang lên.

“ Em.. em ở đây với ba cũng được.”

Lam Tư nhỏ giọng, rụt rè níu tay An Dã, cậu không muốn làm ba lớn phải khó xử.

An đại thiếu gia còn đang nắm tay cậu, đột nhiên mạnh mẽ siết, lại còn lén lút trừng mắt nhìn Lam Tư, tựa hồ có chút tức giận.

Nhưng rất nhanh thái độ đó liền biến mất, anh gật đầu tỏ vẻ đồng ý, sau đó rời đi theo ba lớn và các giống đực kia.

Tiểu song nhi mơ mơ hồ hồ dõi theo bóng lưng cao ngạo của nam nhân, nhìn bàn tay nhỏ xíu của mình hơi ửng đỏ, trong lòng như ai vừa véo một cái.

Hình như cậu lại làm mất lòng trượng phu rồi.

An Dã rời đi không lâu, giống đực không tiện sấn tới, nhưng giống cái lân la bắt chuyện lại rất nhiều.

Ba nhỏ không muốn con dâu phải ngượng ngùng, y biết Lam Tư có chút rụt rè.

“ Tiểu Tư có mệt không, ba đưa con vào trong nghỉ ngơi nhé ?” khách khứa cứ để An Dã và mọi người tiếp đãi, dù sao y cũng không nỡ để tiểu khả ái này phải nhọc lòng.

Lam Tư mỉm cười, lắc đầu từ chối :“ Con không sao, ba nhỏ đừng lo lắng.”

Cậu vừa dứt lời, đã có hai kẻ không mời mà đến tiến về phía bên này.

Lông mày ba nhỏ dường như hơi nhíu lại, vẻ mặt cũng mang chút dè chừng.

Là vợ bác hai của An Dã– Trình Nặc và cháu họ song nhi của hắn ta – Đoạn Đoá Vi.

Vợ của bác hai là một song nhi rất tham lam lại tiêu xài phung phí, luôn nhìn người nhìn đời bằng nửa con mắt.

Ba nhỏ dù không thích nhưng vẫn mỉm cười chào hỏi, bầu không khí đột nhiên ngột ngạt khó nói..

“ Tiểu Tư, đây là vợ của bác hai, còn đây là Đoạn thiếu gia– Đoạn Đoá Vi.”

Lam Tư vẫn duy trì thái độ mềm mại dịu dàng, nhưng khi nghe ba nhỏ giới thiệu song nhi họ Đoạn kia, nhất thời quả tim như lộp bộp rơi xuống.

Đoạn thiếu gia ?

Lúc trước An Dã luôn tăng ca và về thật trễ, cũng chẳng quan tâm cậu ở nhà cô đơn tủi thân như thế nào, nhưng người này đã khiến anh bận lòng đến độ phải tan tầm sớm hơn.

Lam Tư ngước nhìn khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn được trang điểm tinh tế của song nhi trước mắt, lại nhớ đến bản thân còn không biết dùng mỹ phẩm như thế nào, có chút ngượng ngùng cùng xấu hổ, cậu rất muốn cúi đầu che đậy nhan sắc của chính mình.

Đoạn Đoá Vi và Trình Nặc đều thu lấy động tác đầy tự ti của Lam Tư vào đáy mắt, nhất thời tâm trạng càng tốt hơn vừa nãy.

“ Thu Thư, em vẫn khoẻ chứ ?” Trình Nặc tay nâng ly rượu, ngón trỏ hơi nghiêng, chất lỏng sóng sánh đảo quanh thành thủy tinh mỏng dính.

Ba nhỏ tùy tiện đáp lời :“ Vẫn khoẻ, cảm ơn anh.”

Đoạn Đoá Vi đứng phía sau, âm thanh ngọt ngào của cậu ta khiến người khác phải giật mình :“ Chú Thu, con là tiểu Vi.”

Ba nhỏ gật đầu, y dĩ nhiên biết thiếu niên này.

“ Thu Thư, con dâu nhỏ nhà em quả thật là đáng yêu.” Trình Nặc cong môi, bộ dạng niềm nở tấm tắc, nhưng trong mắt lại hiện lên tia trào phúng, còn liếc nhìn Đoạn Đoá Vi bên cạnh.

Thiếu niên đắc ý mười phần, khoé miệng không nhịn được hơi nhếch lên.

Nào nghĩ ba nhỏ lại vô cùng tán thưởng.

“ Dĩ nhiên rồi anh hai nhỏ, tiểu Tư vốn dĩ đã rất xinh đẹp, khó lắm em mới tìm được một song nhi xuất sắc như vậy cho tiểu Dã.” dứt lời còn quay đầu nhìn tiểu khả ái, nhanh chóng bổ sung :“ Em rất hài lòng và yêu thương bé cưng ngoan ngoãn này.”

Ba nhỏ chớp chớp mắt, khen Lam Tư đến nức nức nở nở, như thể đang hận chẳng tìm được từ ngữ nào tuyệt vời hơn để đem tặng tiểu song nhi.

Lam Tư được khen mà hai má hồng hồng ngượng ngùng, ý cười tức thời tràn lan trên khuôn mặt.

Thế nhưng Trình Nặc và Đoạn Đoá Vi lại không nghĩ như cậu.

Hai kẻ này tức thời liền hiểu ra, Thu Thư dĩ nhiên là cố ý.

Trình Nặc không phải chỉ một lần đòi gả Đoạn Đoá Vi cho An Dã.

Ba nhỏ còn không hiểu sao, con người này chỉ sợ không đem đủ lợi ích cùng tiền tài về trong túi mình. Nhét được Đoạn Đoá Vi vào lòng An đại thiếu gia rồi, cậu ta liền trở thành cây rụng tiền của hắn.

Nhưng hắn ngàn vạn lần không nghĩ, Thu Thư vậy mà thật lòng yêu thích Lam Tư.

Nếu cả Thu Thư và An Duẫn đều hài lòng về mối hôn sự này, hắn vẫn có khả năng đem người đẩy vào giữa hai vợ chồng An Dã. Đáng giận thay, ngoài việc hài lòng mối hôn sự, hai người còn thật lòng thương tiểu song nhi.

Nếu đã thương tiểu song nhi, đời nào chịu chấp nhận việc cho Đoá Vi làm vợ lẽ ?

Sắc mặt Trình Nặc sa sầm, trừng mắt nhìn Thu Thư cầm bàn tay nho nhỏ mềm mại của Lam Tư mà ân cần dỗ dành.

“ Thu Thư, anh cùng em nói chuyện một lúc có được hay không, Đoá Vi có vài thỉnh cầu nho nhỏ.”

Trình Nặc úp úp mở mở, ánh mắt lại không hề che giấu tia giảo hoạt, nhìn vào liền biết hắn dự tính chuyện chẳng lành.

Ba nhỏ âm thầm thở dài, vỗ vỗ bàn tay non mềm của Lam Tư rồi căn dặn :“ Tiểu Tư ngoan, baba đưa con vào bên trong nghỉ ngơi.”

Tiểu song tính nhân cũng không còn tâm trạng dạo tiệc tối nay, cậu dĩ nhiên chẳng muốn tiếp tục nhìn thấy hai người xa lạ tựa hồ không có ý tốt này.

Thu Thư liếc mắt nhìn Trình Nặc, như ngầm chấp nhận cuộc trò chuyện mà hắn ta mong muốn, sau đó xoay người đưa tiểu song nhi rời khỏi sảnh lớn.

Lam Tư được ba nhỏ đưa đến một căn phòng rộng rãi, màu đen trắng chủ đạo với phong cách thanh lịch sang trọng cùng thật nhiều vật dụng cao cấp, rèm cửa kéo kín không thấy rõ ánh trăng.

“ Đây là phòng của tiểu Dã khi trước, con ở đây chờ baba được chứ ?” Thu Thư dịu dàng xoa xoa đỉnh đầu tiểu song nhi, ánh mắt toàn là ý muốn quan tâm chăm sóc. “ Ba sẽ trở lại ngay thôi.”

Lam Tư ngoan ngoãn dạ một tiếng, nhưng nỗi lo sợ của cậu dĩ nhiên bị ba nhỏ sõi đời nhìn thấy được.

Y bất đắc dĩ thở dài, bàn tay lưu luyến xúc cảm mềm mại trên mái tóc tiểu nhân nhi không buông.

“ Có lẽ con cũng nhận ra Trình Nặc có ý gì, nhưng đừng lo lắng, baba ở đây rồi.” baba cũng là một song nhi, hiểu rõ cảm giác khổ sở ấy, Lam Tư làm sao chịu nổi cảnh chung chồng ?

Nhưng ông xã y vẫn chưa biết chuyện này, y phải nhanh chóng giải quyết Đoạn Đoá Vi, không thể để Trình Nặc mang ý đồ này nói với An Duẫn.

Giống đực không kìm được nhất chính là du͙© vọиɠ, y làm sao chắc được An Duẫn không ngấm ngầm đồng ý ?

Chỉ cần An Duẫn mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện, Trình Nặc chắc chắn tìm được thủ đoạn khiến An Dã chung chạ với họ Đoạn kia.

Chính y hiện tại vô cùng phẫn hận bản thân ngày trước từng có ý định cưới thiếu niên kia cho con trai nhà mình.

Lam Tư nhìn ba nhỏ sốt ruột rời đi, ánh mắt nhìn cậu lại đầy vẻ thương tiếc, cậu vốn là không hiểu nhưng cũng mường tượng được đôi điều.

Y nói sẽ nhanh chóng quay lại, nhưng thực sự cậu chờ có chút lâu.

Lam Tư hơi buồn chán, dẫu sao cũng là nhà chính An gia, cậu dạo một vòng cũng không vấn đề gì.

Phía sau toà nhà có một khu vườn thoáng đãng, trồng thật nhiều hoa và cây, Lam Tư thích đến đi vài vòng không muốn về.

Gió đêm mát lạnh từng cơn, thổi tung làn tóc đen tuyền mềm mượt trên vầng trán cao cao sáng ngời. Lam Tư tâm tình tốt lên không ít.

Đột nhiên bên tai vọng đến một âm thanh nũng nịu, thật gần thật gần.

“ Aaa.. ngứa quá đi à..”

“ Chạm vào em.. ư.. mau chạm vào em...”

“ Hừ.. con mẹ nó.. cậu.. cậu...”

Loại rêи ɾỉ này, có cần phải thắc mắc là gì không ?

Khuôn mặt xinh đẹp rất nhanh đã đỏ bừng, cậu không nghĩ đi dạo vườn hoa lại nghe trộm được người khác chơi dã chiến.

Lam Tư vốn định xoay người chạy đi, nhưng âm thanh sau đó triệt để khiến cậu phải chết đứng.

“ An Dã.. anh không nhịn được vậy sao không mau làm em.. em muốn mà..~”

An Dã An Dã, ở đây ngoài ông xã nhà mình ra, có thể còn là ai khác ?

Sắc mặt Lam Tư tức thời trắng bệch.

Cậu run rẩy tìm về phía phát ra âm thanh, quả thật không ngoài dự đoán.

Đoạn Đoá Vi nửa thân dưới trần trụi, hai đùi bóng loáng trắng nõn kẹp lấy hông người đàn ông, từ góc độ của cậu còn nhìn thấy tường tận l*и cậu ta đang cạ vào đũng quần của người bên dưới, nước da^ʍ dầm dề.

Mà nam nhân đó không ai khác chính là chồng của cậu. Bóng dáng lãnh đạm cường đại đó, cậu không nhầm được.

Lam Tư không biết cảm xúc bây giờ là thế nào, nhưng bước chân sớm đã loạng choạng, cậu không chạy biến, mà ngược lại tiến gần về phía hai kẻ dâʍ ɭσạи kia.

Nước mắt không kìm được đã vội vàng chảy, trái tim đau đến không thể nào thở được.

Trước mắt dần nhoè đi vì hơi nước, nhưng bên tai vẫn tinh tường nghe thật rõ.

Cậu nghe âm thanh quen thuộc đang vô cùng hung dữ mà rống giận :“ Mày cút !”

An Dã nghiêng ngả trên đất, quần áo dính đầy vết bùn, nhếch nhác không tả nổi. Cả gương mặt đỏ bừng, đổ đầy mổ hôi chảy dọc thái dương xuống dọc phần cổ áo, gân xanh trên trán nổi từng đường hung tợn. Anh đẩy thiếu niên đang loã lồ trên người mình, điên tiết đẩy mạnh cậu ta ra khỏi người.

“ Ông xã.” Lam Tư mếu máo, có phải ông xã muốn ȶᏂασ người khác hay không ?

Nam nhân đang tức đến hai mắt đỏ ngầu hằn lên tơ máu, vừa muốn đem kẻ điên rồ gan to bằng trời kia giã một trận, lại bị thanh âm mềm mại chứa chan nức nở của Lam Tư làm cho hoảng hồn.

An Dã vội vã xoay lại nhìn Lam Tư, trên mặt còn toả ra sát khí.

“ Ông xã..”

Tiểu song nhi lại gọi một tiếng, lật đật chạy về phía trượng phu nhà mình.

An Dã cả người nóng hầm hập, mồ hôi chảy ra đầm đìa, dù khó chịu nhưng vẫn dang tay ôm lấy vợ yêu nhào vào lòng ngực.

Đoạn Đoá Vi ngả ngửa trên thảm cỏ, thân dưới trần như nhộng còn phơi bày trong không khí.

Cậu ta không ngờ kế hoạch chỉ vừa bắt đầu đã vỡ tan như thế.

Cắn răng lồm cồm bò dậy, đem quần mặc vào cho tử tế, sợ hãi bị tẩn một trận tàn nhẫn nhưng truyền vào tai và mắt cậu ta chỉ là hình ảnh nóng bỏng kí©ɧ ŧìиɧ.

An Dã vậy mà đè tiểu song nhi ra muốn ȶᏂασ ngay trên thảm cỏ, ngay trước mắt Đoạn Đoá Vi.

“ Aaa.. đừng, vào phòng.. vào phòng đi mà~”

Tiểu song nhi khóc huhu nhìn trượng phu đang kéo khoá quần, ©ôи ŧɧịt̠ lớn cứng như thép bật ra cọ vào l*и cậu từng cái đầy kí©h thí©ɧ. An Dã điên rồi, An Dã muốn làm cậu ngay giữa vườn hoa nhà họ An.

Nam nhân vốn dĩ không có ý định này, nhưng hiện tại anh đúng là nhịn không nổi.

Vừa xong việc với bọn giống đực bên phía ba lớn, đang trên đường đi tìm vợ yêu đã bị Trình Nặc giữ lại, lấy lí do hắn cùng ba nhỏ có chuyện cần trao đổi, liền đem Đoạn Đoá Vi cho An Dã trông chừng.

Trông chừng cái rắm, họ còn không biết họ Đoạn này là kẻ mà An đại thiếu gia ghét cay ghét đắng hay sao ?

Nhưng cũng vì quá chủ quan, anh vậy mà bị cậu ta chuốc dược.

Vừa đi đến cuối hành lang, thuốc kí©ɧ ɖụ© phát tác, hiển nhiên là loại mạnh, hại An Dã đầu óc quay cuồng.

Anh biết nó sẽ khiến bản thân làm ra chuyện chó má gì, ngay lập tức rời khỏi Đoạn Đoá Vi, tiến thẳng ra sau vườn.

Ấy thế mà song nhi da^ʍ tiện kia còn cố ý bám theo anh.

Cậu ta cởi bỏ quần từ lúc nào, vừa thấy An Dã đã nhào tới phát tình, hại nam nhân cùng ngã nhào ra đất.

Sống hai mươi bảy năm qua, chưa một lần An đại thiếu gia nhục nhã như thế này.

Đoạn Đoá Vi đương nhiên bị ánh nhìn hầm hầm sát khí của anh doạ sợ, lại ghen tỵ khi Lam Tư sắp sửa tiếp nhận cự vật to lớn của anh. Cậu ta cắn môi đến sắp rách da, hai mắt nồng đậm căm ghét mà chạy mất.

Không gian tĩnh lặng chỉ còn có hai người, An Dã tức thời thở một hơi nhẹ nhõm.

Không ngờ có một ngày bị giống cái công kích, thủ đoạn của bọn chúng cũng thật là đê tiện.

Rõ ràng thuốc kí©ɧ ɖụ© kia đã được cải tiến, bằng không chưa chắc đã làm điên đảo một giống đực cường đại như An Dã.

Nhưng điều đó cũng không còn quan trọng nữa, bây giờ anh chỉ muốn, và cần được làʍ t̠ìиɦ.

Nhanh chóng gửi cho ba nhỏ một tín hiệu, An Dã yên tâm vì xung quanh chắc chắn sẽ được phong toả.

Nhưng tiểu song nhi nào có biết, cậu vẫn vô cùng sợ hãi việc bị ông xã cᏂị©Ꮒ lộ thiên.

“ Hức... Anh.. làm sao.. làm sao vậy..”

Nam nhân thô lỗ mở cúc áo cậu, động tác vô cùng thiếu kiên nhẫn. Chạm đến áσ ɭóŧ mềm mại của Lam Tư liền nhịn không được mà xé rách.

An Dã bắt lấy một bên vυ", vùi đầu bú chùn chụt.

“ Hừ.. em nhìn còn không hiểu sao.. ha... Chồng em.. chồng em bị chuốc thuốc rồi. Tiểu ngu ngốc.”

Lam Tư mặt mũi toàn là nước, trong lòng vẫn còn đau đớn lắm nha.

Vừa nãy cậu đều nhìn thấy được, thấy rõ Đoạn Đoá Vi đem l*и dán chặt vào hạ bộ của ông xã nhà mình.

Nghĩ đến viễn cảnh da^ʍ tiện đó, tiểu song nhi ghen tuông uất ức lại rưng rức khóc lên.

An Dã nứиɠ đến sắp nổ tung rồi, lại bị tiểu khả ái trong ngực vung tay đánh, ra sức đẩy đẩy người anh.

“ Lại quậy cái gì !!”

Tiểu song nhi cả người ôn nhuyễn được ôm trong lòng, ngồi lên trên ©ôи ŧɧịt̠ bự của nam nhân, cậu cứ nhún nhảy lung tung khiến anh quả thực muốn hít thở đều không được.

Làn da mịn màng cùng mùi thơm cơ thể vật nhỏ quá mức dụ hoặc, An Dã quả thực chống đỡ không nổi.

Lam Tư bị cọ cũng bắt đầu chảy nước, cái vυ" nảy nảy ngay trước mặt trượng phu cũng không thèm ngượng ngùng, chỉ ê a khóc lớn đầy ủy khuất.

“ Hức.. anh, anh.. cậu ta.. hư.. hư...” biết nói làm sao được, nhìn thấy nam nhân nhà mình dính một chỗ với kẻ khác đã đủ ghen rồi, đằng này.. đằng này cậu còn tận mắt nhìn tên khốn kiếp kia cọ cọ ông xã..

An Dã đầu óc quay cuồng, nóng đến sắp cháy hỏng cả người, ©ôи ŧɧịt̠ hưng phấn làm mã mắt chảy đầy dịch, nhớp nha nhớp nháp chống vào l*и nhỏ cố ý nong ra hai cánh hoa, từng chút từng chút một đút vào lỗ l*и chặt khít.

“ Aaa~ không cho.. hức.. không làm.. không làm nữa.. ư.. aaa..”

“ Ngoan.. về nhà sẽ giải thích với em sau.. hừ..”

An Dã ôm lấy tiểu song nhi, làm lỗ l*и ăn ©ôи ŧɧịt̠ càng sâu hơn, một phát đυ. vào tận tử ©υиɠ yếu ớt.

“ Haa... ” nam nhân thoả mãn đến trợn mắt, hơi thở dồn dập đầy du͙© vọиɠ chiếm hữu, anh thích nhất là tiến vào nơi sâu nhất trong cơ thể vợ yêu.

Lam Tư thét lên vì sung sướиɠ, đầu ©ôи ŧɧịt̠ vừa nóng vừa to, mài miệng tử ©υиɠ đến tê dại từng hồi, dâʍ ŧᏂủy̠ ồ ồ tuông chảy, cái miệng nhỏ nhắn không khép được cứ phải rên la.

An Dã rất muốn cởϊ qυầи ngoài dính nước da^ʍ của tên khốn kiếp kia ném đi, anh biết Lam Tư sẽ thương tâm khi nhìn thấy Đoạn Đoá Vi khoá ngồi trên người mình. Nhưng hiện tại cả hai còn đang ngoài trời, dù sao lúc xong xuôi vẫn cần ăn mặc cho đầy đủ.

Nam nhân đem vợ yêu thả lại trên thảm cỏ, vì cỏ ở đây mọc dài hơn bình thường, theo nhịp nắc đều của An Dã một số cọng lại len lỏi chen vào mép l*и, đâm chọc thịt l*и mẫn cảm của Lam Tư.

“ Ư.. aaa~ ngứa.. ngứa quá.. cỏ chen vào.. huhu.. cỏ chen vào rồi..”

“ Bị cỏ đυ. có sướиɠ hay không hả ?” An Dã đυ. như máy đóng cọc, hung hăng đẩy eo bành bạch bành bạch như muốn đem cả hai viên tinh hoàn đút luôn vào lỗ l*и, thắt lưng không biết mỏi mệt mà ra sức đong đưa. Tấm lưng cường tráng cùng cơ bắp căng lên chảy đầy mồ hôi, mái tóc vốn chải chuốt gọn gàng hiện giờ lại xoã tung trên trán, gợi cảm mười phần.

Ngoài kia tiệc tùng xa hoa hoà cùng âm nhạc dập dìu, phía trong này lại là cảnh xuân vô tận.

# Mn quan tâm bỏ lại một vote & cmt để mình chăm ra chương nhé❤️

À mình quên mất thế giới trong truyện chỉ có song tính và nam nhân bình thường, không có nữ nhân, vì vậy mẹ của An Dã sẽ đổi thành ba nhỏ, mẹ của Lam Tư cũng thế nha. Sơ suất quá đi à~