Chương 19

Chương 19: Đàn ông con trai khi ra ngoài cũng phải tự bảo vệ bản thân

“Cô giáo Kiều? Sao, sao cô lại ở đây?” Quả phụ trẻ tuổi nhìn thấy Kiều Thính Nam đột nhiên xuất hiện, có cảm giác chột dạ khi bị bắt gặp làm chuyện xấu.

Vẻ mặt của Kiều Thính Nam có chút khó hình dung, cô nhìn Cố Phi Anh nằm trên mặt đất không hề có sức phản kháng, lại nhìn quả phụ trẻ tuổi cúc áo đã cởi lộ ra bộ ngực căng tràn, cảnh tượng này nhìn thế nào cũng thấy xấu hổ vì bản thân đã vô ý phá vỡ chuyện tốt của người khác.

Nhưng thật ra Cố Phi Anh nhìn thấy Kiều Thính Nam xuất hiện giống như vị cứu tinh của đời mình vậy. Giờ phút này hắn cũng không rảnh lo mặt mũi nữa, nói với Kiều Thính Nam: “Cô giáo Kiều cứu tôi, tôi bị bỏ thuốc rồi.”

“Phi Anh huynh đệ, đừng có nói bậy như vậy chứ, rõ ràng là cậu thấy quả phụ tôi không có chỗ dựa, liền dụ dỗ tôi muốn ở chỗ này cùng thanh đôi, sao lại đổi thành tôi bỏ thuốc cậu chứ?” Quả phụ trẻ vừa nói vừa bò dậy từ trên mặt đất, vỗ vỗ lá cây cỏ khô trên người, chớp chớp mắt với Kiều Thính Nam: “Cô Kiều em không biết đâu, tên đàn ông này lúc trên giường với dưới giường rất là hai mặt. Em đừng nhìn dáng vẻ bị chị cưỡng ép lúc này, mới vừa rồi em không có ở đây hắn như là muốn ăn ăn tươi nuốt sống chị vậy, ha ha ha…”

Quả phụ trẻ tuổi mỉm cười nũng nịu, dáng vẻ xuân phong dào dạt.

Cố Phi Anh thấy cô ta đổi trắng thay đen, tức đến nỗi muốn xé xác cô ta, cả giận nói: “Ngươi điêu toa vừa thôi. Nếu lão tử nhìn ngươi nhiều hơn một lần thì sẽ bị thiên lôi đánh chết.”

“Phi Anh huynh đệ đang ngại ngùng phải không? Ha ha ha… Cậu yên tâm đi, cô giáo Kiều không phải người nhiều chuyện, sẽ không nói mấy chuyện này ra ngoài đâu. Cho dù có việc gì, chị sẽ gả cho cậu, sinh cho cậu một đứa con mà.” Quả phụ trẻ tuổi thật sự thích Cố Phi Anh, không nói cái khác, chỉ cần thân hình cường tráng khoẻ mạnh này của hắn cũng khiến hai chân cô ta nhũn ra rồi. Nếu làm vợ của hắn, chẳng phải về sau mỗi đêm đều được sướиɠ như tiên sao?

Nghĩ nghĩ lại cô ta nhịn không được quay lại nhìn cơ thể cường tráng của Cố Phi Anh kia, đáy mắt ẩn chứa sắc dục khiến Cố Phi Anh vừa lúc nhìn thấy thì mặt đen như đáy nồi. Thực sự quá đáng lắm rồi!

“Cút, lão tử thà rằng độc thân cả đời, không con không cháu, cũng không bao giờ liếc mắt nhìn ngươi lần thứ hai.” Cố Phi Anh giận dữ hét.

Quả phụ trẻ tuổi lại thấy hắn giận dữ như vậy là không đúng, cảm thấy hắn chẳng qua là chưa thử qua mùi vị của phụ nữ, chờ hắn ngủ với mình một lần thì sẽ biết bản thân tốt như thế nào.

Ngay sau đó quay lại nói với Kiều Thính Nam: “ Cô giáo Kiều có việc thì cứ đi đi, chuyện của chúng tôi cô không cần quan tâm. Chuyện nam nữ hoan ái này, cô nương chưa kết hôn như cô nếu nghe thấy mấy câu khó nghe thì không hay cho lắm.” Ý muốn đuổi người đi nhanh để tiếp tục chuyện vừa rồi.

Theo như cô ta nghĩ, lúc này Kiều Thính Nam hẳn sẽ đỏ mặt ngượng ngùng mà chạy nhanh rời đi, không nên quấy rầy bọn họ.

Không ngờ, cô giáo trẻ tuổi từ trong thành phố tới lại tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ, nói: “A, hoá ra Khang tẩu và anh Cố đây đang ở bên nhau à? Nếu chị với anh ấy kết hôn, thế thì tiền bồi thường của anh Cố An Khang chắc không cần đưa cho chị nữa đúng không? Các người cứ tiếp tục đi, tôi đây sẽ trở về nói với ba mẹ của anh Cố An Khang chuyện này.”

“Tiền bồi thường gì cơ? Tôi là vợ của Cố An Khang, tiền bồi thường của hắn phải đưa cho tôi.” Quả phụ trẻ tuổi vừa nghe thấy có tiền bồi thường, lập tức quên sạch những lời mình vừa nói. Hai lão già chết tiệt kia, chuyện quan trọng như vậy lại lừa cô ta, chắc là muốn nuốt trọn số tiền đó không muốn chia cho cô ta.

“Nhưng không phải chị muốn kết hôn với anh Cố này sao? Số tiền bồi thường kia có liên quan gì đến chị kia chứ?” Kiều Thính Nam nói xong, lại an ủi cô ta, nói: “Tuy rằng số tiền kia không ít, nhưng làm sao so với hạnh phúc nửa đời còn lại của chị? Khang tẩu cứ yên tâm gả chồng, chuyện chị từ bỏ số tiền bồi thường kia em thay chị cùng chú trưởng thôn đến nhà chú thím Cố gia nói.”

Nói xong, Kiều Thính Nam liền xoay người rời đi.

Quả phụ nhanh chóng gọi cô lại: “Cô giáo Kiều em hiểu lầm rồi, vừa rồi chị chỉ đùa em thôi, Phi Anh huynh đệ không có quan hệ gì với tôi cả. Trong lòng tôi chỉ có người chồng đã chết của tôi thôi, cô đừng trở về nói linh tinh mọi người lại hiểu lầm.”

“Hả? Nhưng vừa rồi không phải chị nói…” Kiều Thính Nam cố ý tỏ ra mờ mịt.

“Vừa rồi tôi chỉ đùa với cô thôi, tôi coi cậu ấy như em trai ruột, làm sao có quan hệ gì đó với cậu ấy được. Tiền này cho cô giáo Kiều cầm về mua chút đồ ăn, về sau đừng nói bậy nhé.” Vì số tiền bồi thường của chồng cô ta, quả phụ trẻ tuổi nhịn đau đưa cho Kiều Thính Nam hai mươi đồng mà mẹ Cố đưa cho cô ta coi như tiền bịt miệt.

Sau đó, không đợi Kiều Thính Nam nói tiếp, cô ta vội vội vàng vàng rời đi.

Quả phụ đi rồi, Kiều Thính Nam mới tiến lên đỡ lấy Cố Phi Anh đứng dậy, hỏi hắn: “Anh không sao chứ?”

“Tôi không còn chút sức lực nào.” Cố Phi Anh dựa lưng vào một thân cây, cười khổ nói: “ Vừa rồi cảm ơn em, nếu không hôm nay tôi toi đời luôn rồi.”

Nghĩ đến người đàn bà đó thiếu chút nữa khiến hắn… Hắn xanh hết cả mặt, dạ dày cuộn lên một trận ghê tởm.

“Khách khí gì chứ? Anh cũng cứu tôi rồi mà. Chẳng qua sau này anh phải cẩn thận một chút, đừng để bị người ta hạ dược. Nam tử hán ở bên ngoài cũng phải biết tự bảo vệ bản thân.” Thấy hắn cảm xúc không đúng lắm, Kiều Thính Nam cố ý nói chuyện bằng giọng điệu nghịch ngợm, vui tươi như đang nói giỡn.

Nửa câu đầu Cố Phi Anh nghe còn thấy bình thường, nhưng nửa câu sau là cái quỷ gì vậy? Thấy hắn nhìn mình chằm chằm, Kiều Thính Nam nhún vai, nói sang chuyện khác, hỏi hắn như thế nào rồi, có cần xuống núi tìm người hỗ trợ không?

Cố Phi Anh lắc đầu cự tuyệt: “Không cần đâu, tôi nghỉ một lát thì ổn thôi.”

Một giờ sau, Cố Phi Anh xuống núi với sắc mặt tái nhợt như đang bị bệnh nặng. Kiều Thính Nam xuống núi đã là hai giờ sau đó.

Vừa trở lại trong thôn thì nghe có người nói Cố gia đã xảy ra chuyện. Cô mơ hồ nghe thấy có tên Cố Phi Anh, trong lòng lộp bộp trầm xuống, nghĩ thầm, chẳng lẽ lúc hắn xuống núi lại xảy ra chuyện gì? Cô không khỏi hối hận đáng lẽ không nên để hắn tự xuống núi một mình. Rồi sau đó cô làm bộ lơ đãng, đứng lại gần nghe mấy thím nói chuyện.

Thì nghe mấy thím nói: “Cố lão đầu này cũng thật là nhẫn tâm, thương thằng con út nhưng cũng không nên đối xử với thằng cả như vậy chứ? Cái Thằng Phi Anh đó mấy năm nay lúc nào chả gửi tiền gửi đồ về nhà không thiếu thứ gì.”

“Có mẹ kế thì sẽ có cha kế, ai bảo mẹ ruột nó mệnh khổ chết sớm như thế chứ.” Một người thím khác bĩu môi nói.

“Dù sao cũng là ruột thịt mà, thiên vị thì cũng phải có mức độ thôi, bức chết người ta như thế, cũng không sợ lũ trẻ lạnh lòng.”

“Bọn họ nếu mà sợ cái này, lúc trước sao có thể vì năm mươi đồng mà đưa thằng cả qua làm rể nhà người ta? Đứa con gái đấy tôi nhìn qua rồi, mắt xếch miệng lệch, hơn hai mươi tuổi còn tè ra quần, sau còn tuyển một người đàn ông về làm trâu làm ngựa, suýt chút nữa còn bị cô ta phát điên lên chém chết đấy. Cũng may thằng cả nhà họ Cố đấy thông minh, lại cũng đúng đợt tuyển quân, chứ không thì giờ này chẳng biết ra làm sao rồi nữa.”

Nghe mọi người nói xong, Kiều Thính Nam mới biết được Cố Phi Anh hoá ra lại gặp phải những chuyện như vậy. Trong lòng cô nổi lên một cảm giác không rõ ràng, như là đồng tình, nhưng lại cũng không giống.

Nhưng cô vẫn không biết là Cố Phi Anh đã gặp phải chuyện gì?

“Thím à, mọi người đang nói cái gì vậy? Nhà ai xảy ra chuyện gì cơ?” Nghe mấy người nói chuyện ngày càng lòng vòng, nửa ngày cũng cũng chưa nói được Cố Phi Anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Kiều Thính Nam có chút sốt ruột nên trực tiếp hỏi. Mấy người nói chuyện phiếm lúc này mới chú ý tới Kiều Thính Nam, nghe cô hỏi thì mồm năm miệng mười kể chuyện vừa xảy ra ở nhà Cố gia. Kiều Thính Nam nghe xong mà trong lòng như có lửa đốt.