Chương 18

Chương 18:

Ai muốn lấy mạng cô?

Lòng Kiều Thính Nam chùng xuống, trong đầu hiện lên gương mặt của Mao Thuý Thuý. Nhưng vừa nghĩ đến đây, cô lại loại bỏ ý nghĩ đó. Không nói đến loại cỏ rắn chỉ mọc ở trên núi sâu chỗ có tổ rắn, cô nhớ rõ Mao Thuý Thuý cũng rất sợ rắn. Cho dù đời trước cô ta có dùng rắn để doạ cô, cũng là do cô ta tìm người khác ra tay, cô ta chỉ đứng xa xa ngoài cửa nhìn cô bị lũ rắn tra tấn.

Nếu không phải Mao Thuý Thuý, vậy thì là ai cơ chứ?

“Đừng sợ.” Cố Phi Anh coi sự im lặng của cô thành sự sợ hãi khi biết có người muốn lấy mạng mình, lên tiếng trấn an.

Kiều Thính Nam định thần lại, nhìn anh bằng ánh mắt trong veo, nói: “Tôi không sao. Anh Cố, tôi có thể phiền anh một việc được không?”

“Nói đi.” Cố Phi Anh nói.

“Anh có thể đi trong thôn hỏi thăm một chút, một hai ngày này có ai trông thấy thím Mao lên núi không?” Nếu nói trong thôn này có người không thích cô, có lẽ không ít, nhưng người hận cô đến nỗi muốn cô chết như vậy, nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ có nhà họ Mao thôi.

Cố Phi Anh gật đầu: “Được, lát nữa tôi sẽ đi.”

“Cảm ơn anh.” Kiều Thính Nam cảm ơn anh ta.

“Mấy cái kia cần tôi mang đi xử lý không?” Cố Phi Anh nhìn về phía cái giỏ đầy rắn kia hỏi cô.

Kiều Thính Nam cầu còn không được, vội nói: “Vậy phiền anh rồi.”

Cố Phi Anh biết cô sợ rắn, cũng không nói nhiều mang giỏ tre rời đi.

Người đi rồi, Kiều Thính Nam lại không vào nhà nghỉ ngơi. Cô tìm cái chổi, quét hết một lượt những chỗ rắn đã bò qua . Món măng xào lạp xưởng thơm ngon trong suy nghĩ lúc nãy cũng không muốn nghĩ đến nữa, bận rộn một lúc, bụng đói sôi lên mới nhớ tới lúc này còn chưa ăn cơm, liền tuỳ tiện làm chút đồ ăn qua loa để đối phó một chút.

Đêm nay cô ngủ không yên giấc, trong mộng tất cả đều là rắn. Mệt mỏi đến rạng sáng, mới đeo cái giỏ tre bước vào màn sương sớm đi ra khỏi cửa.

*

Cùng lúc đó, Cố Phi Anh trên eo mang theo cái dao đốn củi cũng chuẩn bị ra khỏi cửa. Vừa ra cửa, Cố lão nương đã gọi lại: “Con à, hôm qua nhà còn thừa hai cái màn thầu, con mang đi mà ăn lót dạ lúc đói bụng.”

“Ừm.” Cố Phi Anh nhận lấy màn thầu, vừa đi vừa ăn.

Hôm nay hắn muốn lên núi chặt gỗ làm cái bàn mới cho cô giáo Kiều, cái bàn kia trong nhà cô ấy đã lung lay không vững, nhỡ ngày nào đó đột nhiên bị gãy khiến cô bị thương thì làm sao?

Nói thẳng thì cô ấy khẳng định không nhận, đợi khi làm xong rồi mang qua thì cô ấy không thể cự tuyệt được.

Không nghĩ rằng, hắn vừa lên núi không bao xa thì nghe thấy có người phụ nữ kêu cứu. Hắn chạy nhanh theo hướng âm thanh phát ra, thì thấy một quả phụ trẻ tuổi cùng thôn ngã ngồi trên mặt đất, quần áo xộc xệch, nhưng lại không thấy vẻ nhếch nhác. Giống như là thấy cứu viện, cô ta nước mắt lưng tròng nhìn về phía hắn nói: “ Phi Anh huynh đệ, cậu mau cứu chị với, chân chị bị bong gân rồi, không thể đi được nữa.”

“Bong gân chỗ nào? Tôi nhìn xem.” Hắn không nghĩ nhiều, tiến lên muốn xem thương thế nghiêm trọng hay không. Ai ngờ, hắn vừa mới ngồi xổm xuống trước mặt cô ta, lời còn chưa nói xong, cơ thể cô ta đã ngã về phía hắn. Cũng may Cố Phi Anh từng đi lính, phản ứng nhanh nhẹn, trong nháy mắt khi cơ thể cô ta sắp đổ xuống, hắn nhanh nhẹn lăn lộn rồi tránh sang một bên. Nhìn lại người quả phụ kia, cứ thế bổ nhào vào không khí, vẻ mặt cực kỳ xấu hổ.

“Phi Anh huynh đệ, mau đỡ chị với, đột nhiên chị thấy ngực khó chịu quá.” Quả phụ giả vờ không đứng dậy được, nửa quỳ nửa ngồi trên mặt đất, ra vẻ đáng thương cầu cứu hắn.

Hừm? Cố Phi Anh cảm thấy cô ta thật là kỳ lạ, nhưng lại không biết kỳ lạ chỗ nào, do dự một lúc mới tiến lên trước. Nhưng hắn cũng không chạm vào bàn ta đang vươn ra của cô ta, mà nhanh chóng túm lấy cổ áo đằng sau cô ta giống như túm một con gà, kéo cô ta ngồi dậy, sau đó cũng nhanh chóng lui lại đằng sau, duy trì khoảng cách ba bước với cô ta.

Quả phụ trẻ tuổi nào có bao giờ bị đối xử như vậy, trong lòng tức đến nghiến răng nghiến lợi, trên mặt lại giả bộ yếu đuối đáng thương, dùng cặp mắt to ngập nước ấm ức mà nhìn hắn.

“Khang tẩu tử, chị nhìn xem còn đi được không? Nếu không được thì để tôi đi gọi người đến giúp chị.” Chồng người phụ nữ này cũng coi như là anh họ của hắn, hai năm trước đã qua đời. Quả phụ đến cửa nhiều thị phi, hắn cũng biết những chuyện tị hiềm như thế này.

Quả phụ đó che ngực lại, yếu ớt nói: “Chị, chị đau ngực quá, không biết có phải do vừa rồi ngã mạnh một cái hay không? Phi Anh huynh đệ, xin cậu thương xót, tới giúp chị nhìn một chút được không?”

Nói xong, quả phụ liền bắt đầu cởi một cái cúc áo.

“Tôi đâu phải bác sĩ, không giúp xem bệnh được đâu.” Lúc này Cố Phi Anh đã nhận ra cô ta không thích hợp, có ý định chạy lấy người rồi.

Quả phụ lại không buông tha cho hắn, cũng không quản cái chân đau, đứng lên uốn a uốn éo mà đi đến trước mặt hắn õng ẹo nói: “Phi Anh huynh đệ, cậu xem giúp chị đi mà, anh Khang của cậu bỏ lại chị một mình, cuộc đời này chị sống chẳng được tốt gì, mong cậu tốt bụng giúp đỡ, chị đảm bảo với cậu là không cho người thứ ba biết…”

Vừa nói, quả phụ đã cởi được vài cúc áo, để lộ bộ ngực trắng nõn, căng phồng. Cố Phi Anh mặt đen như đáy nồi, quay đầu muốn đi. Không nghĩ rằng, vừa lúc hắn xoay người rời đi, dưới chân đột nhiên lảo đảo suýt ngã. Cũng may hắn phản ứng nhanh, kịp thời đỡ lấy thân cây bên cạnh, mới không ngã xuống.

Sao lại thế này? Đầu hắn sao choáng váng như vậy?

Cố Phi Anh lắc đầu thật mạnh vài cái, nhưng cơn choáng váng vẫn không đỡ hơn, mà ngược lại hắn lại càng cảm thấy choáng đầu hơn. Cả người giống như bị hút hết sức lực, đi đứng cũng khó khăn. Hắn bị đánh thuốc mê rồi.

Cố Phi Anh không ngốc, lập tức nghĩ ngay đến hai cái bánh bao mẹ Cố đưa cho hắn trước khi ra cửa. Đó là đồ ăn duy nhất hắn ăn trong sáng nay. Chỉ bởi vì hắn không chịu tìm công việc cho thằng ba? Hay là còn nguyên nhân khác?

Nhưng giờ không phải lúc nghĩ chuyện này. Quả phụ lúc này đã chạy đến trước mặt hắn, cười nắm lấy tay hắn đặt lên bộ ngực của cô ta, bị giật ra cũng không tức giận, nũng nịu nói: “Phi Anh huynh đệ đừng giận, lát nữa chị bảo đảm sẽ hầu hạ cậu cho cậu sướиɠ muốn lên tiên luôn.”

Cố Phi Anh cả người vốn đã mất hết sức lực miễn cưỡng đứng dậy, làm sao chịu nổi cú đẩy đó? Hắn trực tiếp ngã ngồi trên đất.

“Cô… cút ngay…” Cố Phi Anh muốn đẩy người phụ nữ đang ngồi trên đùi mình ném ra ngoài, nhưng cả người hắn một chút lực đều không còn.

Quả phụ không sợ hắn một chút nào, ngồi trên đùi hắn cười lớn: “Phi Anh huynh đệ, đừng nóng vội, đợi chút nữa chị sẽ chầm chậm lăn với cậu, cậu muốn lăn thế nào chị cũng chiều, đảm bảo cậu sẽ cực kỳ sướиɠ.”

“Không biết xấu hổ.” Cố Phi Anh rất nhiều lần muốn quăng cô ta ra nhưng do không còn một chút sức nào, chỉ dùng một chút sức thì đầu hắn lại choáng váng, cả người ngã ra đằng sau.

“Ha ha ha… Chờ một chút cậu nên ôm tâm can bảo bối người ta mà hét.” Quả phụ vén áo hắn lên, nhìn thấy cơ ngực cơ bụng rắn chắc của hắn mà nuốt nước miếng, sau đó gấp gáp cởi dây lưng quần của hắn.

Cố Phi Anh:…....

Cố Phi Anh hắn chẳng lẽ lại bị một người phụ nữ cưỡng ép? Nhưng hắn thực sự không còn chút sức lực nào, muốn phản kháng cũng không làm được. Mắt thấy người phụ nữ kia không biết xấu hổ mà đưa tay xuống thân dưới của hắn, Cố Phi Anh hận đến nghiến răng nghiến lợi, ý nghĩ muốn gϊếŧ người cũng đã có.

Nhưng thực sự là hữu tâm vô lực.

Chuyện này đối với đàn ông khác mà nói đúng là chuyện tốt, là diễm phúc, nhưng hắn chỉ thấy ghê tởm.

Đang lúc hắn nghĩ rằng bản thân chuyến này khó thoát, trên người bỗng nhẹ đi, người phụ nữ vừa rồi còn ngồi trên đùi mình cởi lưng quần, đã bị một người khác đá bay ra…