Đời trước, tòa nhà nát đuôi kia khiến cho Hồ Xuân Bình tổn thương nặng nề, hơn mười năm không trở mình được. Sau đó khó khăn lắm mới làm lại nghề cũ, xây được một nhà máy nấm hương nhỏ.
Trong tang lễ của Phùng Tiểu Hà, Hồ Xuân Bình gần năm mươi tuổi khóc nức nở, nói có lỗi với người anh em của anh ta, cảnh tượng đó vẫn còn tựa như hôm qua. Vì chuyện bảo lãnh, cuối cùng bọn họ kiện ra tòa, ầm ĩ rất lớn, bao nhiêu năm vẫn giống như kẻ thù. Sau khi biết tin Phùng Tiểu Hà qua đời, anh ta nhờ cô cả mang cho Giai Tuệ mấy chục nghìn tệ, bị Giai Tuệ ném ra ngoài.
"Thật sự, bây giờ anh chỉ còn một cách này nữa thôi!" Tuy hiện giờ Hồ Xuân Bình sắp phá sản nhưng vẫn còn tinh thần, còn có thể chậm rãi nói với Phùng Tiểu Hà: "Trong tay anh thật sự không bỏ ra nổi tiền mặt! Không có một đồng nào! Bây giờ anh làm sao dám về nhà? Ngày nào cũng có một đống người chặn ở cửa đòi nợ. Chú em, với tình cảm của chúng ta nếu như anh có một câu nói dối, anh ra ngoài sẽ bị xe tông..."
Cách của Hồ Xuân Bình là để Phùng Tiểu Hà giúp anh ta trả tiền cho ngân hàng, anh ta sẽ đền bù cơ sở nấm hương cho anh. Đời trước anh ta cũng từng có ý định này. Nhưng khi Phùng Tiểu Hà nói chuyện này với Giai Tuệ thì lập tức bị cô phản đối dữ dội.
"Cái cơ sở rách nát kia của anh ta ở chỗ hẻo lánh như vậy thì có thể trị giá mấy đồng tiền?" Ngay cả khi khóc cô cũng mắng: "Hơn nữa chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Bán nhà bù lỗ cho anh ta? Bán nhà xong cả nhà ở đâu? Thất Bảo còn đi học thế nào được?"
Giai Tuệ ngồi ở trong xe, khẽ thở dài một tiếng.
Đến cuối cùng vẫn không thể giữ được căn nhà kia.
"Cơ sở nấm hương kia của anh có hơn một trăm mẫu đất, sáu, bảy năm trước đã tốn hơn hai triệu để mua đất. Anh còn xây nhà máy, nhập nguyên bộ thiết bị mới tinh. Không tin thì anh dẫn hai người đi xem. Địa phương chúng ta thích hợp sản xuất nấm hương, chú thật sự có thể kiếm được tiền, nếu chú chuyển nhượng thì cũng dễ dàng, thật, anh lừa hai người thì không phải người!" Hồ Xuân Bình lau mặt hai cái, cuối cùng lộ ra vẻ mặt suy sụp tinh thần: "Người anh em, anh thật sự không còn cách nào nữa! Cũng không phải anh cố ý muốn lừa hai vợ chồng chú, anh đâu có nghĩ tới mình lại có ngày hôm nay!"
Phùng Tiểu Hà ngồi ở trong xe với tâm trạng nặng nề, một hồi lâu sau mới quay đầu nhìn Giai Tuệ: "Hay là, đi đến chỗ cơ sở của anh Hồ xem thử trước đã?"
"Xem thì xem." Giai Tuệ có vẻ mặt thản nhiên: "Dù sao cũng không xa, chẳng phải trở về là để bàn bạc chuyện này hay sao?"
Phùng Tiểu Hà nhìn vợ mình một cái, không nói gì nữa. Hồ Xuân Bình vội nói: "Đúng đúng đúng, chỉ cách chỗ này hai dặm đường, đi xem thử trước đã! Anh cũng không ép hai vợ chồng chú, xem xong chúng ta bàn tiếp!"
Lái xe đi theo đường nhựa lên núi khoảng mười phút thì đã đến cơ sở nấm hương của Hồ Xuân Bình. Cái gọi là cơ sở chính là một mảnh đất được bao tường ở trên núi hoang. Ba người đỗ xe ở bên đường, đi về phía hai cánh cửa sắt có cỏ xuân cao đến đầu gối. Khóa cửa cũng bị gỉ, Hồ Xuân Bình móc chìa khóa ra xỏ một hồi lâu mới mở được cửa.
Sau khi vào cửa, bên trong lại rất rộng rãi, sân trống cũng mọc đầy cỏ xanh và dây leo mới mọc, phía xa có mấy nhà xưởng đứng sừng sững lẻ loi.
Giai Tuệ cố gắng nhớ lại tình hình của nơi này trong tương lai, nhưng trong đầu trống rỗng. Đời trước, ngoài dịp tết ra thì bọn họ rất ít khi trở về. Cho dù về nhà thì cũng chỉ thăm người lớn và cô cả rồi đi ngay, thật sự không biết nhiều về sự phát triển của thị trấn Long Sơn.
Nhưng cô biết, từ nay đến mười mấy năm sau, nông thôn cũng sẽ thay đổi từng ngày, có thể thấy được chút ít từ sự thay đổi của thôn Thạch Kiều Nam sau này.