Chương 6

Giai Tuệ đi theo sau anh, thấy cô cả cũng ra bèn vội khuyên nhủ, sợ bà ấy gặp Hồ Xuân Bình lại muốn làm ầm ĩ.

"Cô, cô ở nhà trông con giúp cháu đi." Cô nói: "Lát nữa quay về không thấy ai, chắc chắn Thất Bảo sẽ khóc. Một mình dượng không dỗ được con bé."

Cô cả đành phải dừng bước, còn không yên tâm mà nhỏ giọng căn dặn đủ kiểu: "Giai Tuệ, cháu để ý một chút! Phùng Tiểu Hà dễ mềm lòng, cháu bảo nó đừng chỉ quan tâm đến tình nghĩa anh em, lời nên nói nhất định phải nói! Để thằng nhóc Hồ Xuân Bình chết tiệt kia nhanh chóng trả tiền cho ngân hàng, đừng có để liên lụy đến các cháu!"

Hai người Giai Tuệ và Phùng Tiểu Hà tới đầu thôn thì thấy Hồ Xuân Bình ngồi xổm ở bên cạnh cầu hút thuốc.

Hồ Xuân Bình luôn hăng hái của trước đây, lúc này lại râu ria xồm xoàm, cảnh ngộ rất giống với Phùng Tiểu Hà sứt đầu mẻ trán. Anh ta kẹp cái cặp da ở dưới nách, từ xa đã đứng lên: "Chú em, em dâu, anh tới nhận lỗi với hai người đây."

Trên đường Phùng Tiểu Hà vẫn còn một bụng tức giận, nhưng nhìn thấy bộ dạng chán nản này của anh ta thì lại không trút ra được, anh từ chối điếu thuốc do Hồ Xuân Bình đưa, nói: "Đi lên xe nói."

Ba người đi lên chiếc xe đỗ ở ven đường. Phùng Tiểu Hà và Hồ Xuân Bình ngồi ở ghế trước, Giai Tuệ ngồi ở ghế sau. Hồ Xuân Bình đành phải kể lại chuyện mình làm ăn gặp rủi ro.

Phùng Tiểu Hà và Hồ Xuân Bình là người cùng thôn, là bạn nối khố chơi với nhau từ nhỏ. Trong thôn ở quê nhà, hai người đều là người tài giỏi trong mắt đồng hương, một người học giỏi, đi thành phố lớn, một người biết kiếm tiền, trở thành ông chủ lớn.

Ở quê của Phùng Tiểu Hà, trên núi có rất nhiều loại nấm, có không ít người đều trồng nấm hương. Vừa tốt nghiệp cấp hai, Hồ Xuân Bình đã buôn bán nấm khắp nơi. Dựa vào việc kinh doanh không vốn này, không ngờ sau đó còn xây dựng được nhà máy chế biến nấm hương ở trong thành phố. Vốn dĩ việc buôn bán nấm hương đang rất khấm khá, anh ta thấy người khác đầu tư bất động sản kiếm được nhiều tiền thì cũng nóng mắt, thế là bản thân cũng hợp tác với người ta mua một mảnh đất.

"Mẹ nó chứ, anh đâu có biết nghề bất động sản này lại phức tạp như vậy?" Hồ Xuân Bình mắng chửi bạn hợp tác của mình: "Đồ khốn họ Vương kia, chính là anh ta đã lừa ông đây ra nông nỗi này! Tòa nhà đã khởi công rồi, phòng cũng đã chuẩn bị bán, kết quả là thằng chó này lại nói với anh là không làm được giấy tờ dự bán! Lôi ra một đống lý do! Phòng không thể kịp thời bán đi, chuỗi vốn của anh cũng bị gãy mất. Chú em à, chú không biết khoảng thời gian này anh khổ đến mức nào đâu! Anh không chợp mắt được một đêm nào..."

Chuyện cũ ùn ùn kéo đến, Giai Tuệ nhìn bên mặt của Hồ Xuân Bình, có chút thất thần.

Ở kiếp trước, đương nhiên Hồ Xuân Bình không thể kịp thời trả khoản tiền đã vay ngân hàng. Vì thế Giai Tuệ hận anh ta cả nửa đời người. Loại người không có nền móng như bọn họ, có thể cắm rễ ở thành phố lớn, có được một căn nhà thì cũng phải tróc một lớp da. Kết quả Hồ Xuân Bình nói bọn họ mất nhà là mất luôn.

Cô cũng hận bản thân và Phùng Tiểu Hà, ban đầu khi bảo lãnh cho Hồ Xuân Bình, cô không đồng ý, nhưng Phùng Tiểu Hà đã thuyết phục cô. Dù sao đó cũng là mấy năm mà bất động sản có tình hình phát triển tốt nhất, phòng cũng càng tăng giá càng bán chạy, cho dù là thành phố lớn hay huyện thành nhỏ, chỉ cần xây xong một tòa nhà thì không nghe nói có chuyện không bán được.

Hơn nữa Hồ Xuân Bình còn hứa hẹn, sau khi tòa nhà xây xong sẽ để lại cho bọn họ một căn với giá gốc. Chắc chắn Phùng Tiểu Hà sẽ động lòng, bởi vì cô cả vẫn luôn muốn mua nhà ở thành phố cho con trai.

Nhưng sống lại một đời, Giai Tuệ đã không thể hận nổi Hồ Xuân Bình.