Chương 4: Số phận bất hạnh

Edit: Củ Cải

Khi Kinh Sở từ phòng bước ra, liền thấy một màn như vậy, thiếu niên anh tuấn, vuốt ve sô pha, trong mắt ẩn chứa sự cuồng nhiệt nàng không hiểu nổi, giống như người ảm đạm ở cửa khi nãy là hai người khác nhau.

Kinh Sở lấy tập, ho nhẹ một tiếng. Hạ Uyên lập tức thu hồi tay, ngẩng đầu, cuồng nhiệt trong mắt hắn trở thành hư không, thay thế chính là xa cách cùng đạm mạc, như màn mới lúc nãy, là Kinh Sở ảo giác.

Nhưng Kinh Sở tính toán giả bộ không phát hiện, nghe cô Hà nói, Hạ Uyên có gia cảnh không tốt, này là một sô pha ngoại quốc nhập khẩu, hắn hẳn là không thấy qua đi, ngẫm lại học sinh gia cảnh bần hàn ở trường học quý tộc ham học, Kinh Sở trong lòng đau xót.

Nghĩ đến hắn vừa mới lập tức lùi tay về, một thiếu niên duy trì lòng tự trọng yếu ớt của mình, làm Kinh Sở nghe tiếng lòng hơi hơi rút động, thật là tiểu tử mẫn cảm lại quật cường a.

Kinh Sở tươi cười, ngồi ở bên người hắn, nàng nỗ lực chính mình giữ nụ cười, tràn ngập sức cuốn hút, nàng nhẹ giọng hỏi: "Em có chỗ nào không hiểu?"

Một buổi trưa học bù thực thuận lợi, đáng tiếc chính là, vô luận Kinh Sở muốn làm biện pháp gì, cho hắn giảng chê cười, cho hắn nghe tiếng Anh hài hước qua điện ảnh, hắn từ đầu tới đuôi đều không có cười qua, ngược lại là rất nhiều lần Kinh Sở giảng giảng, hoặc là nhìn nhìn, ôm bụng cười cười to.

"Ngày mai gặp lại, về nhà chú ý an toàn!" Kinh Sở đứng ở cửa, nói với Hạ Uyên đang rời khỏi.

"Hảo. Cảm ơn học tỷ." Hạ Uyên lễ phép nói lời cảm tạ rồi rời đi, nhìn bóng dáng hắn thẳng tắp, ở thái dương rực rỡ lấp lánh.

Kinh Sở vô luận thở dài, thật là chưa bao giờ gặp qua người nào cao lãnh như em ấy, quả nhiên như cô giáo nói, tính cách giống như quái gở.

Suốt một buổi trưa, trừ bỏ "Ân." "Hảo." "Cảm ơn." "Đã biết."

Liền chưa nói quá từ khác, điều duy nhất khiến Kinh Sở vui mừng chính là, hắn có năng lực học tập thật sự phi thường, cơ hồ dạy qua liền thông, trí nhớ cũng là kinh người, xem cái này tốc độ mà tính, hắn không đến thi học kỳ, tiếng Anh là có thể có thể bay vọt.

Kinh Sở nằm ngã trên giường, tưởng tượng thấy Hạ Uyên vào cuối kỳ có phiếu điểm khảo, trên mặt lần đầu tiên tươi cười, nàng nghĩ tới nghĩ lui, quyết định gọi điện thoại cho cô Hà, hiểu biết một chút tình huống Hạ Uyên.

Điện thoại chuyển đi được, âm thanh Hà Thanh mang theo ý cười liền truyền đến, "Tiểu Sở a, nhìn thấy Hạ Uyên rồi, thấy người khác lớn lên đẹp bằng không?"

" Cô Hà!" Kinh Sở nhịn không được hờn dỗi một tiếng, giọng nói nàng thanh thanh, nghiêm túc nói: "Em là tìm cô có chính sự, em muốn hiểu biết một chút..." Kinh Sở hơi hơi dừng lại, nàng do dự mà mở miệng: "Hạ Uyên với gia đình tình huống."

"Ai..." Một tiếng thở dài từ đầu điện thoại kia truyền đến, Hà Thanh phe phẩy đầu cảm thán, "Kia hài tử cũng là mệnh khổ, một người cha là ma cờ bạc, một cái..." Hà Thanh tựa hồ không thể tìm được từ hình dung, nàng lại thở dài một hơi, tiếp tục nói: "Một gái bán hoa, em ấy có thể tới học ở Y Đặc, toàn dựa vào là người duy nhất đậu kì thi sơ trung."

"Nhà em ấy không có người thân khác?" Kinh Sở hỏi.

" Ba mẹ em ấy đã chết một thời điểm, nghe nói ba em ấy sống sờ sờ là bị chủ nợ đánh chết, mẹ nhìn thấy hóa điên, chạy ra đường cái, bị xe tông chết, tiểu tử Hạ Uyên kia, cũng là bình tĩnh đến dọa người, này dù ai cũng đều bị làm sợ, nhưng hắn liền gọi 110, lại đi đem thi thể mẹ lãnh trở về, cùng thi thể cha cùng nhau hoả táng." Hà Thanh với thanh âm mang theo không đành lòng, chuyện cũ này, nói đến chính là một lần tàn nhẫn.

"Hoả táng ngày đó, cô đi, vốn dĩ muốn an ủi an ủi em ấy, nhưng hài tử này một giọt nước mắt không rớt... Cô cũng làm không rõ, là đứa nhỏ này tâm đã chết, vẫn là tâm quá lạnh..."

"..." Kinh Sở trầm mặc, nàng lường trước được hắn có gia đình bần hàn, nhưng không nghĩ tới, tình huống thực sự, so nàng đoán trước, không tốt một vạn lần.

"Em ấy còn có cái gia gia, gia gia ở tại nông thôn, trước học kỳ gia gia em ấy sinh bệnh, Hạ Uyên xin nghỉ để chiếu cố gia gia, thành tích lúc này mới rơi xuống, cô lần trước đi theo đi xem qua gia gia ấy, ai, Hạ Uyên đứa nhỏ này, cùng con cô cũng không chênh lệch tuổi, nhìn em ấy cô thiệt tình đau, cho nên mới nhờ em giúp đỡ em ấy." Hà Thanh nói.

Kinh Sở thật cẩn thận hỏi, "Gia gia em ấy... Có khỏe không?"

"Cho nên mới nói đứa nhỏ này mệnh khổ, gia gia em ấy ở cuối học kỳ vừa rồi cũng qua đời, chảy máu não, thời điểm Hạ Uyên đến bệnh viện, thân thể đều lạnh thấu..."

Kinh Sở xuất thân ưu việt, cha mẹ đều là giáo viên cùng học giả nổi tiếng trong nước, tổ phụ tổ mẫu thậm chí tằng tổ phụ cũng đều là học giả tiếng tăm lừng lẫy, nàng từ nhỏ đã có sinh hoạt hạnh phúc mỹ mãn, hơn nữa dung mạo hơn người, lại di truyền đầu óc sáng suốt, 20 năm nhân sinh ngắn ngủi của nàng, có thể nói là thuận buồm xuôi gió.

Nàng căn bản không dám tưởng tượng, nếu chính mình là Hạ Uyên, nàng sẽ làm sao?

Nàng nhìn chăm chú nhìn bầu trời đêm bị nồng đậm màu đen đắm chìm, nàng phảng phất nhìn đến, thiếu niên kia dùng thân thể cứng cỏi yếu ớt chính mình, trong bóng đêm đau khổ giãy giụa đứng dậy, không đầu hàng số phận...

Kinh Sở trước mắt, có thứ gì, chợt lóe qua.

Đó là một viên, trong suốt, nước mắt.