Chương 5: Sói đói

Edit: Củ Cải

Ngày cuối tuần, Kinh Sở cố ý dậy thật sớm, tới siêu thị mua nhiều đồ tươi, nàng tính toán sau khi học bù sẽ kêu Hạ Uyên ở lại ăn tối.

Kinh Sở tuy rằng xuất thân danh gia, từ nhỏ ăn mặc không lo, chính là mỗi ngày nằm ở trên giường, cũng sẽ có người hầu đến bên giường cung kính dò hỏi, tiểu thư hôm nay dùng cái gì?

Nhưng đó chỉ lúc lúc còn ở Kinh gia, sau khi lên cao trung liền dọn ra ngoài, không phải vì điều gì đặc biệt, chỉ đơn giản là gia quy của Kinh gia, con gái phải tự mình cố gắng, lớn lên thì nên rời cha mẹ để sinh hoạt động lập.

Cũng may Kinh Sở từ nhỏ đã có năng khiếu nấu ăn, mấy năm nay, trừ lúc ăn ở trường, thì ở nhà đều là tự mình nấu cơm, tối hôm qua nghe cô Hà nói về hoàn cảnh của Hạ Uyên, Kinh Sở nghĩ tới nghĩ lui, không bằng cùng ăn bữa cơm bồi dưỡng tình cảm? Ngày mai phải khai thông tâm tình hắn?

Thiếu niên luôn là như vậy quái gở là không tốt, nàng tưởng.

Khi Kinh Sở còn đang đùa nghịch nguyên liệu ở nhà bếp, chuông cửa vang lên.

"Nghe rồi!" Kinh Sở chạy chậm đi mở cửa, không giống người mặt áo ngủ ngốc nghếch hôm qua, hôm nay Kinh Sở, trên mặt đều cười tới thấy mặt trời, ở nhà lại thoải mái trang điểm nhẹ nhàng khiến Hạ Uyên ngẩn ra.

Ở lúc Hạ Uyên ngẩn ra, Kinh Sở vô ý mở miệng, nàng chỉ vào vật đã chuẩn bị vì hắn, một đôi dép nam mới tinh:" Em thất thần gì vậy? Mau tiến vào đi!"

Giọng nói Kinh Sở vốn ngọt mềm, làm Hạ Uyên sinh ra cảm giác như làm nũng, giống như đây là nhà hắn, mà nàng, là một người vợ vui sướиɠ đón chồng về.

Hạ Uyên khom lưng đổi giày, đôi mắt hắn dừng trên đôi giày, nàng vì hắn mà mua.. Cái thứ nhất, cố ý mua cho hắn, là đồ vật chỉ thuộc về hắn, hắn nhìn nó, thật lâu sau, mới từ cổ họng phát ra tiếng trầm thấp chỉ hắn nghe được cảm ơn.

Kinh Sở cảm thấy thực vui vẻ, hôm nay Hạ Uyên nhiệt tình hơn rất nhiều, tuy rằng không chủ động nói chuyện, nhưng với đề tài Kinh Sở nói, cũng không chỉ nói "Ân." "Hảo."

Để có thể cùng nàng đơn giản giao lưu, liền chỉ nói một hai câu, cũng chỉ là mình quan điểm, Kinh Sở quả thực mừng như điên, nổ lực của mình đã không uổng phí!

"Vậy...Hôm nay liền học đến nơi này!" Kinh Sở khép vở lại, nhìn lên đồng hồ treo tường, đã 5 giờ 15, đúng lúc có thể giữ em ấy lại ăn cơm.

Hạ Uyên không nhanh không chậm thu dọn sách vở, nhìn bề ngoài có vẻ ảm đạm, nhưng nội tâm thật ra vô cùng mất mát cùng noin nóng, tốt đẹp như vậy, có thời gian đơn độc với nhau.

Chỉ là nghĩ như vậy, hắn nắm lấy vở, khớp xương đã bắt đầu không tự hiểu mà dùng sức.

"Hạ Uyên." Kinh Sở gọi người đang thu đồ vật, nàng chỉ chỉ TV, đem điều khiển từ xa đưa cho hắn.

Hạ Uyên nhìn chằm chằm đôi tay trắng nõn mềm mại của nàng, nhất thời không tiếp nhận điều khiển từ xa.

Kinh Sở thấy hắn không cầm, trực tiếp tiến lên, lôi kéo tay hắn đem điều khiển từ xa trong tay để qua, "Em xem sẽ TV đi, chị đi nấu cơm, một hồi cùng nhau ăn cơm chiều!"

Nói xong, cũng không đợi Hạ Uyên đáp lại, liền nhanh như chớp chạy vào phòng bếp.

Kinh Sở đứng trước bồn rửa tay, hô một hơi, nàng cố ý nói như vậy, không cho hắn thời gian cùng cơ hội cự tuyệt, tuy rằng chỉ là biết nhau ngắn ngủi, nhưng Hạ Uyên ở trong mắt nàng, là một nam hài tử lễ phép tự giữ, vô luận là nàng giảng giải cho hắn một đạo đề, hoặc là lấy cho một ly nước, hắn đều nhất định sẽ nói một câu: "Cảm ơn."

Không hề nghi ngờ, đây là chữ mà hai ngày này, Kinh Sở nghe hắn nói quá nhiều nhất.

Cho nên, Kinh Sở cho rằng, với Hạ Uyên tính cách, không từ mà biệt là không có khả năng, kia nếu như vậy, liền không cho hắn cơ hội cáo biệt, hắn liền vô pháp cự tuyệt chính mình.

Kinh Sở đắc chí bản thân là tiểu thông minh, động tác xắt rau cũng vui vẻ.

Mà bên kia, Hạ Uyên bị đơn độc lưu tại phòng khách, tựa hồ còn không có phản ứng lại việc vừa rồi, thẳng đến phòng bếp truyền đến "Lộc cộc..." âm thanh xắt rau, hắn mới tin tưởng.

Trên đời có lẽ là có thần linh, nghe thấy được hắn có tâm nguyện, hơn nữa thỏa mãn hắn.

Có không làm bản thân lại tham lam một chút, liền một chút. Hạ Uyên đứng ngoài tường WC, hắn đem tay phải giơ, ngón tay thon dài, kẹp một cái món đồ chơi tinh xảo tiểu miêu, mà đôi mắt món đồ chơi, đang ở trong bóng tối lập loè sâu kín hồng quang. Hắn bên tay trái chính là phòng Kinh Sở, cửa không có khóa, chỉ là hư hờ khép, có thể thấy được nàng đối với hắn, cũng không có phòng bị.

Nhưng hiển nhiên Kinh Sở không biết, nàng mời đến, là một sói đói chân chính, mà nàng là con mồi duy nhất, còn hồn nhiên bất giác.