Chương 3: Ghen tị với sô pha?!

Edit: Củ Cải

"Leng keng —— leng keng."

Kinh Sở lập tức kéo gối đè lên lỗ tai, muốn trốn tránh âm thanh này, nhưng tiếng chuông này cứ như âm ma ve vãn không vứt đi được, Kinh Sở xoa nhẹ tóc, lộn cả người trên giường như con cá chép, nàng híp mắt, vẻ mặt mông lung buồn ngủ thầm nói: "Ai a?"

Kinh Sở đá dép lê, vừa đi vừa sửa lại tóc, mở cửa ra, khi thấy người bên ngoài, Kinh Sở cũng thanh tỉnh một chút, người này cũng quá soái đi.

Kinh Sở hình dung thật sự không khoa trương, trước mắt nàng là một thiếu niên cao gầy, tuy rằng dùng từ mỹ để hình dung, nhưng lại có một chút khiêm tốn, có thể nói giống như là một nam chính bước ra từ truyện tranh thiếu nữ, mảnh khảnh tuấn tú, ngũ quan rõ ràng, giống như bức tranh thủy mặc của đại sư vẽ nên, chỉ có thể nói xuất sắc.

Hắn thấy Kinh Sở mở cửa, ngước mắt nhàn nhạt nhìn nàng, liếc mắt một cái, khí chất cao hoa mà xa cách, là loại không dính khói lửa phàm tục.

Ánh mắt nhìn Kinh Sở đến bị cứng đờ, nàng cười nói: "Xin hỏi cậu là?"

"Cô Hà kêu em tới đây." Thiếu niên nhàn nhạt nói, giọng nói cũng xuất sắc như ngoại hình, cực kì êm tai, không thâm trầm không ám ách, như là tiếng suối, sạch sẽ và trong sáng.

"A... Em là..." Kinh Sở bừng tỉnh nhận ra, nàng nhớ ngày hôm qua cô Hà gọi điện thoại cho nàng, nói là dạy kèm cho người gọi là gì... Uyên, hi vọng nàng có thể bổ túc tiếng Anh cho em ấy. Nhưng cảm thấy xấu hổ chính là, Kinh Sở đã quên tên em ấy.

"Hạ Uyên." Thiếu niên như là xem thấu Kinh Sở quẫn bách, hắn đáp.

"Đúng đúng Hạ Uyên!... Cũng không phải là cuối tuần buổi chiều 2 giờ mới bắt đầu sao? Lúc này mới..." Kinh Sở vội gật đầu, nhưng nàng vẫn có một chút không rõ ràng lắm, không sớm quá sao?

Hạ Uyên nhìn nàng, nói, "Đã 1 giờ rưỡi." Nói xong hắn dừng một chút, như là thưởng thức biểu tình của nàng như đem đầu oai oai, bổ sung nói: "Hôm nay là thứ bảy."

"Cái gì?" Cái này khiến Kinh Sở hoàn toàn thanh tỉnh, nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, chính mình chẳng những đã quên hôm nay là thứ bảy, còn ngủ quên!! Này cũng quá mất mặt...

Kinh Sở với khuôn mặt nhỏ đỏ lên, vội đem Hạ Uyên mời vào trong phòng.

"Em trước tiên ngồi, chị đi lấy nước cho em." Kinh Sở lay một chút đầu tóc chính mình, cười đến có chút cứng đờ, "Em nghỉ ngơi một hồi, chị đi thay quần áo." Nói, nàng chỉ chỉ bộ quần áo Mickey trên người, cười xấu hổ.

Nhìn thấy bóng dáng Kinh Sở biến mất, Hạ Uyên căng chặt thân thể, thả lỏng một chút, tuy rằng hắn khắc chế chính mình, cố gắng cho bản thân bình tĩnh và thong dong trước mặt học tỷ, nhưng giờ đây tay hắn hoàn toàn run rẩy, bại lộ sự khẩn trương cùng hưng phấn, a, hắn rốt cuộc cũng được như ước nguyện, đi vào nhà của học tỷ...

Hạ Uyên ngồi trên sô pha thoải mái mềm mại, hắn nhìn đồ dùng sinh hoạt đầy đủ màu sắc, phòng ở này trần ngập hơi thở hạnh phúc. Nơi đầy đều là hương vị của nàng, hắn cơ hồ tham lam, hô hấp mạnh, bầu không khí chứa hương thơm của nàng.

Hạ Uyên khó nhịn vươn tay, vuốt ve sô pha, hắn chỉ cần tưởng tượng đến, nàng đã từng sau khi tắm xong, sẽ dùng thân thẻ mềm mại tràn ngập hương thân ôm cái sô pha này, hắn trong lòng lập tức xuất hiện ra một loại khó có thể nói nên lời, hâm mộ cùng thật sâu ghen ghét.

Đúng vậy, hắn thế nhưng ghen ghét một cái sô pha, không! Không ngừng, hắn ghen ghét đồ vật trong căn phòng này, bao gồm một cái ly nho nhỏ, nó thế nhưng có thể hưởng thụ tay nhỏ mềm mại của Kinh Sở vuốt ve, cùng với cái kia, hắn chỉ cần tưởng tượng đến, liền sẽ bùng nổ mạnh, cánh môi kiều nộn của nàng thân mật tiếp xúc.