Chương 2: Kinh học tỷ sẽ coi trọng ngươi sao?

Edit: Củ Cải

Cảm giác được giữa cổ ướŧ áŧ dính nhớp, cả người Kinh Sở đều bị nổi da gà, nàng cảm thấy chính mình, đang bị một con dã thú cắn đứt cổ trước, dùng đầu lưỡi nó liếʍ hết hương vị, chỉ trong nháy mắt, cổ của mình sẽ bị gặm đứt vô tình.

Âm thanh của thiếu niên mang hàm ý nồng đậm tìиɧ ɖu͙©, hắn nói xong, thế nhưng có thể giam cầm lại miệng của Kinh Sở, Kinh Sở không vì như thế mà cảm thấy cao hứng, bởi vì nhược điểm của bản thân đã bị hắn bắt lấy chặt chẽ, hắn đã tính toán khiến bản thân nàng không dám lên tiếng.

Nàng đột nhiên xoay đầu, muốn xem người học đệ cả gan làm loạn này là ai, nhưng ở trong bóng đêm, cái gì cũng không thấy rõ, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy mơ hồ bóng người, đo lường chiều cao so với bản thân, hắn ít nhất cũng 190, xác định được mục tiêu, Kinh Sở cong cong môi, nàng thực muốn biết hắn là ai, thấy được thân hình cao lớn như vậy, đã lộ ra sơ hở rất lớn.

Kinh Sở vẫn là xem nhẹ hắn, nàng còn chưa kịp vui sướиɠ, nam nhân lại giống như có thể nhắm chuẩn đồ vật trong bóng đêm, bắt lấy đôi môi nàng một cách hoàn mỹ mà giơ lên.

"Ngô...!" Đôi mắt đẹp của Kinh Sở trừng lên, nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, ngoại trừ việc dùng ngôn ngữ quấy rối với nàng ở ngoài, còn sẽ hôn nàng, đây là nụ hôn đầu tiên của Kinh Sở, trong lòng dựng thẳng lên, không thể ức chế được lửa giận mà hung hăng giơ tay muốn tát hắn.

Nhưng chỉ vừa mới đưa tay lên, thủ đoạn mảnh khảnh này đã bị hắn bắt lấy, hắn hiển nhiên biết rõ vị trí địa lý của nơi này, kiềm lấy tay nàng lôi kéo ở giữa, Kinh Sở bị hắn đẩy tới một cái tủ chứa vật thí nghiệm, trên tủ còn có hoa văn phập phồng, cộm đến nỗi làm đau Kinh Sở.

Bị hắn đè vào góc chết, trong lòng Kinh Sở lộp bộp một chút, không xong, muốn mặc người xâu xé.

Quả nhiên, hắn không từ bỏ cơ hội tốt này, đẩy người hôn lấy Kinh Sở, vừa gấp gáp lại hấp tấp đè lên môi nàng, cũng giống như Kinh Sở, kĩ thuật hôn của hắn cũng không tính là tốt, hoàn toàn là lần đầu tiên.

Chỉ hôn ở trên môi đỏ của nàng, hoàn toàn không chút kết cấu mà liếʍ láp gặm cắn, giống như một người rất đói, ăn ngấu nghiến mỹ thực khó gặp của nhân gian, nếu không thật phí phạm của trời.

Vừa lúc Kinh Sở tâm sinh tuyệt vọng, hắn buông nàng ra, cách nồng đậm hắc ám, cùng nàng đối diện, bốn phía dần dần trở nên yên tĩnh, tiếng bước chân lại ngày càng xa, chỉ còn trong bóng đêm, tiếng thở dốc của nàng và hắn.

Nghe tới ái muội lại triền miên, tuy rằng Kinh Sở là bởi vì quên hô hấp mà thở dốc, nhưng cũng không nhịn được mà suy nghĩ, thế này thật giống yêu đương vụиɠ ŧяộʍ.

"Có thể thả tôi chưa?" Kinh Sở thấy hắn nửa ngày không có động tĩnh, thử dò hỏi.

"Tôi có thể coi như chưa có gì xảy ra." Kinh Sở thấy hắn không nói lời nào, đưa ra một cái điều kiện cực tốt, việc này coi như dâʍ ɭσạи, chỉ cần hắn thả chính mình, nàng có thể làm bộ như chưa có gì phát sinh, dù sao cũng chỉ là một nụ hôn.

Thật lâu sau, thiên tài trước mặt nàng phát ra một tiếng cười thấp thấp," A, học tỷ thật là hào phóng."

"Nhưng tôi quên không được." Hắn ôn lấy tay Kinh Sở, đem nàng kéo vào trong l*иg ngực của mình, giữa màn đêm, Kinh Sở lần đầu tiên thấy đôi mắt hắn, đôi mắt đen nhánh lóe ra một hào quang kín, đó là đôi mắt của một con hổ đói, Kinh Sở theo bản năng cảm thấy sợ hãi.

Nhưng ánh mắt tiếp theo, hắn lại buông lỏng nàng, thân hình nhanh như tia chớp, từ cửa sổ chạy thoát ra ngoài.

Kinh Sở trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi nhìn chằm chằm nơi hắn vừa biến mất, đẩy cửa ra, vì đã lâu không có thấy ánh sáng nên nàng khong nhịn được mà nheo mắt.

"Hạ Uyên? Ngươi vừa mới đi đâu?" Nam sinh dáng người béo lùn nheo mắt, gã ngồi ở trên bàn, đôi chân loạng choạng như củ cải, vốn đôi mắt đã nhỏ hẹp mà giờ chỉ như sợi chỉ, gã ngẩng đầu, trên mặt chỉ có khinh thường, lại có một chút ghen ghét ẩn sâu.

Bị gã chặn đường, Hạ Uyên chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, nói hai chữ:"Tránh ra."

"Thích!" Nam sinh béo chửi Hạ Uyên một chữ, từ trên bàn nhảy xuống, mặt đầy dữ tợn và phẫn nộ, có vẻ dữ tợn xấu xí, gã đứng trước mặt Hạ Uyên, kêu lên:" Hạ Uyên, đừng có mà cho mặt mũi lại không cần, một đứa tiểu tử nghèo, khoe khoang cái gì?"

Lời này nói ra thật buồn cười, rõ ràng là tự mình gây sự, lại toàn đùn đẩy lên người khác.

Hạ Uyên cúi đầu nhìn gã, ánh mắt không cảm xúc làm nam sinh béo càng thêm tức giận, cảm giác vô lực làm gã cảm thấy chính mình đang bị làm lơ, gã nâng mấy tầng thịt nọng cằm lên, hung tợn nói: "Nghe nói ngươi còn yêu thầm Kinh học tỷ? Cái người biếи ŧɦái trộm cắt ảnh của học tỷ ở triển lãm trường có phải ngươi không, cũng không nhìn lại chính mình? Chỉ có dáng vóc tiểu bạch kiểm..."

Nam sinh béo nói làm nước miếng bay tứ tung, gã thấy đối phương chùn mặt xuống, đôi mắt đen mang theo cảm xúc khó gặp, lúc này giống như đang quay cuồng, sâu thẳm âm lãnh, giống như một mũi tên nhọn lạnh giá, đâm đến nam sinh béo cảm thấy rùng mình, gã dừng một chút, lại vênh váo tự đắc nói:

"Bị ta nói trúng rồi sao? Dựa vào học bổng của đứa nghèo cẩu như ngươi, đúng là mơ mộng hão huyền, Kinh học tỷ sẽ coi trong ngươi sao?"

Nam sinh béo trong mắt toàn là khinh thường, khinh thường Hạ Uyên, cũng ghen ghét hắn, một khuôn mặt có đường cong rõ ràng, mặt trong sáng tuấn mỹ, dáng người cao gầy, vẻ bề ngoài tốt cỡ nào, nghe nói mẹ hắn làm kỹ nữ, làm ánh mắt của nam sinh béo lại càng thêm khinh thường.

Hạ Uyên nhìn gã chằm chằm, tay hắn đã không chịu nổi mà nắm lại thành quyền, hắn chỉ cần nghĩ tới, quyền này hung hăng đánh vài mặt gã, thậm chí là sau khi đánh vào, miệng phun ra đầy máu, răng cũng rớt ra.

Cùng với chính mình, mang theo tàn nhẫn, ý cười tràn ngập trả thù.

Nhưng hắn không thể nhịn được, học tỷ thông minh như thế, nàng sớm muộn gì cũng biết là hắn bắt cóc nàng. Nghĩ như thế, hắn không muốn bản thân trở nên bạo lực, không muốn làm học tỷ phải sợ hắn.

Nam sinh béo thấy bản thân khıêυ khí©h vô dụng, hung hăng phỉ nhổ lên mặt đất, mắng một câu liền nghênh ngang bỉ đi.

Kinh Sở đứng trước gương trong phòng tắm, nàng lau khô hơi nước mông lung trên gương, qua hơi nước mờ mịt, nàng thấy trong gương vai cổ của mình, một chỗ vệt đỏ, đó là do bị hắn mυ"ŧ thành!

"Hỗn đản." Kinh Sở cắn răng mắng.

Kinh Sở giơ bật lửa, đem cái album màu lam tinh xảo hơ trên ngọn lửa, nàng muốn thiêu nó! Nghĩ tới album chứa những ảnh chụp kia, mặt Kinh Sở hơi hơi phiếm hồng, tất cả đều là ảnh chụp nàng, đại đa số chính mình đều không có gặp qua, có ảnh nàng tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường, nàng ghé vào trên bàn ngủ, nàng cùng đồng học nói chuyện, đa số đều là từ báo của trường, sách tuyên truyền cắt xuống.

Cũng có một ít, là chụp lén, giống như trang nhất, đó là một tấm nàng chưa bao giờ gặp qua, cơ hồ lúc thấy bức ảnh trong nháy mắt, Kinh Sở liền muốn xé nó, mãnh liệt cảm thấy thẹn nảy lên trong lòng, Kinh Sở đem nó ném ra ngoài.

Đó là tấm ảnh nàng thay quần áo, gần như nửa người đều đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trong tấm ảnh chụp, cả bản thân nàng cũng không biết, hắn chụp ở đâu.

Một mùi khét đánh gãy suy nghĩ của Kinh Sở, nàng nhìn cuốn album đang dần bị ngọn lửa thiêu đốt, lại một lần nữa ném nó ra ngoài, lần này, bởi vì muốn dập lửa.

Kinh Sở cũng không biết vì cái gì chính mình sẽ làm như vậy, nàng nghĩ, nàng nhất định là điên rồi.

"Leng keng leng keng." di động Kinh Sở đột nhiên vang lên, nàng cầm lấy liền thấy, là cô Hà, trễ như vậy tìm nàng có chuyện gì sao?

Mang theo nghi hoặc, Kinh Sở nhận điện thoại.

"Tiểu Sở a, trễ như vậy phải gọi cho em, không quấy rầy em nghỉ ngơi chứ." Hà Thanh mang theo lời xin lỗi.

"Không có, cô Hà có việc gì gấp sao."

"Là thế này, cô có một học trò, gia đình rất khó khăn, tiếng Anh của em ấy không tốt lắm, nhưng mà em ấy rất thông minh, Tiểu Sở ngày thường có bận lắm không, em có thể dành chút thời gian kèm em ấy không?"

"Không thành vấn đề cô Hà, vậy cuối tuần đi, dù sao nhàn rỗi cũng vẫn nhàn rỗi." Kinh Sở ngã vào trên giường, phe phẩy hai chân, đáp ứng lời đề nghị.

"Em ấy tên gọi là gì vậy? Cô Hà." Kinh Sở hỏi.

"Em ấy tên Hạ Uyên, là một hài tử rất thông minh, chính là tính cách quá lãnh quá nặng nề, ở lớp học cũng không có bằng hữu, Tiểu Sở cũng nên khai thông cho em ấy một chút đi." Hà Thanh cười nói.

"Cô Hà cho em ấy địa chỉ nhà em, cuối tuần từ 2h đến 5h chiều đi."

"Được, không thành vấn đề, thật làm phiền Tiểu Sở, nghỉ ngơi sớm đi." Hà Thanh dặn dò.

"Cô Hà ngủ ngon."

Sau khi ngắt điện thoại, Kinh Sở liền nhanh chóng đi vào mộng đẹp.

Trong bóng đêm, di động của nàng "Đing——", một dãy số lạ không tên gửi tin nhắn xuất hiện thình lình trên màn hình.