Chương 2

Trận đấu đã đến phần kết, chuột chũi ầm ầm ngã xuống, mắt trừng to không thể tin, cả người be bét máu me, dưới bụng bị rạch ra một lỗ hổng to, nội tạng từ lỗ hổng rơi ra ngoài, lòng thòng quét trên mặt đất.

Đôi nam nữ cũng không khá hơn là bao, quần áo rách tung tóe bị máu nhiễm ướt. Trên người lớn nhỏ không ít vết thương, hai người lại không cảm thấy đau, vui sướиɠ nhìn xác chuột chũi đã bất động trên mặt đất.

Chàng trai dùng chân đá đá cái xác, xác định chuột chũi thật sự đã chết, nắm đoản đao cắt xuống cần cổ chuột chũi, nói với cô gái: "Nhanh, cắt hai chân sau của nó, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây."

Chuột chũi quá to, không có khả năng mang về hết, phần đầu ít thịt lại nặng, không cần tốn sức mang theo.

Cô gái không chậm trễ, dùng đoản đao ra sức chém xuống phần chân sau, đoản đao không lớn, cho dù sắc bén cắt thịt không thành vấn đề, nhưng muốn chặt bỏ xương cốt vẫn phải dùng sức.

Chuột chũi thịt nhiều ít xương, đủ cho hai người ăn một thời gian, hai người vừa làm việc vừa chú ý động tĩnh xung quanh. Cuối cùng chuột chũi đầu mình chia lìa, chàng trai cõng lên phần lớn hai chi trước cùng lưng bụng, cô gái cõng lên hai chi sau, không quan tâm máu me từ thịt đã thấm đẫm cả người, cười nói: "Hôm nay gặp may, nhanh đi thôi."

Cô gái gật đầu, nắm đoản đao trong tay: "May là nhờ có thứ này..."

Hai người vừa đi vừa thấp giọng nói chuyện, giọng cô gái tiếp tục vang lên, ẩn ẩn có chút lo sợ: "Nếu kẻ kia không chết, tìm đến chúng ta trả thù... Nghe nói hắn là thiếu chủ Vân gia, chúng ta khẳng định đấu không lại..."

"Chớ lo, ta đã kiểm tra kỹ, hắn xác định chết không thể nghi ngờ..." Chàng trai an ủi cô gái.

Hai người càng đi càng xa, thanh âm lúc có lúc không, cuối cùng biến mất.

Trên bầu trời có tiếng thét dài, một đàn kền kền từ đâu xuất hiện, chúng đánh hơi được mùi xác chết, bên dưới mặt đất máu me bầy nhầy cùng một cái đầu chuột nằm lăn lóc.

Đàn kền kền đảo quanh, hai mắt láo lia nhìn xuống bên dưới, dò xét xung quanh. Xác định không có nguy hiểm, chúng thét dài một tiếng, vụt vụt lao xuống. Thịt tươi không phải thứ chúng yêu thích, nhưng vì quá đói chúng vẫn đánh nhau cướp thịt.

Trong bụi cỏ khô cách đó không xa, Tần Lam đã rời đi từ lúc nào.

Phía Đông, bên cạnh khu rừng khô cạn là cửa sau của thành Sinh Môn.

Nơi này cả ngày lẫn đêm bị lũ kền kền xâm chiếm, khắp nơi đều có thể nhìn đến chúng, bởi vì ở đây chúng sẽ tìm được thức ăn. Cửa sau thành Sinh Môn là nơi chuyên vứt xác chết trong thành.

Sinh Môn thành là thành duy nhất trên lục địa Sinh Tử, là nơi dành cho kẻ mạnh, gia tộc đứng đầu và kẻ giàu có. Tất nhiên trong thành cũng kẻ yếu cùng kẻ thấp hèn, nhưng họ chỉ là bậc tôi tớ, muốn sống sót bắt buộc phải dựa vào kẻ mạnh, cam chịu bị sai khiến.

Tường thành Sinh Môn rất cao và vô cùng vững chắc, cho dù là yêu thú cấp chín, cấp mười cũng khó có thể phá vỡ. Người sống bên trong thành không cần lo sợ bị yêu thú tấn công, vì vậy người bên ngoài thành luôn khát khao được vào bên trong.

Thế nhưng bù lại, bên trong thường xảy ra xung đột giữa các thế lực. Trong thành không cho phép gϊếŧ người cướp của, nhưng nếu có một hoặc vài chục người đột nhiên biến mất cũng không ai quan tâm, không ai sẽ vì ngươi lên tiếng.

Việc sáng sớm mở mắt ra nhìn thấy vài cái xác nằm ngổn ngang trên đường là quá đỗi bình thường ở trong thành. Bên trong đất chật người đông, sẽ không có chỗ để chôn cất những cái xác, tất cả sẽ bị vứt ra ngoài cửa sau của thành, bất kể khi còn sống ngươi có địa vị cao thế nào.

Lâu dần, nơi này vô tình trở thành bàn tiệc của lũ kền kền. Xác chết không xử lý sẽ bốc mùi hôi thối, có lũ kền kền thì không cần lo đến việc đó, đây cũng là ý đồ của thành chủ. Tất cả đều được xử lý sạch sẽ chỉ trong chốc lát.

Trước khi bị vứt ra ngoài, những cái xác đều bị thủ vệ thành lục lọi qua, những thứ quý giá bị lấy đi, chỉ là thỉnh thoảng vẫn có cá lọt lưới, cho nên nơi này thường có người đến nhặt của rơi.

Vậy nên lúc này Tần Lam xuất hiện ở đây cũng không khiến thủ vệ thành chú ý.

Những cái xác thường được vứt ra lúc sáng sớm, người muốn nhặt của hời không ít, đa phần đều ngồi xổm chờ từ giữa đêm. Đến trễ như như thế này cũng chỉ có một mình Tần Lam, xung quanh không còn ai.

Phía trên từng thành, thủ vệ thành liếc nhìn từ trên cao xuống, thấy không phải là yêu thú liền không quan tâm.

Xung quanh bốc lên mùi hôi thối khó chịu, khắp nơi đầy rẫy phân kền kền. Tần Lam ngước mắt nhìn lũ kền kền đậu trên những cái cây khô bên trong rừng, nhấc chân đi về phía cửa thành.

Kền kền thích ăn xác chết thối, đôi khi quá đói chúng cũng ăn xác tươi, hiển nhiên, lũ kền kền ở đây được nuôi đến mập mạp, gần cửa thành xác chết la liệt ít nhất phải có hơn hai mươi, đều còn nguyên vẹn, lũ kền kền đều đang đợi đến khi xác chết hư thối.

Mấy chục cái xác nằm nằm la liệt, tất cả đều trần trụi, không còn thứ gì sót lại trên người, cho dù mảnh da thú rách cũng đã bị lấy đi.

Tần Lam từng đến đây vài lần đều không có thu hoạch, sau đó hắn không đến nữa. Hôm nay trời nắng, mùi hôi bốc lên càng thêm khó ngửi. Tần Lam mím môi, vết sẹo trên mặt đột nhiên nóng rát làm hắn khó chịu. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời không một đám mây, mặt trời chói chang.

Đêm nay sẽ hạ tuyết. Hắn thầm nghĩ.

Những cái xác nằm la liệt đủ loại tư thế cùng hình thù kỳ quái, Tần Lam động tác nhanh chóng, không chút sợ hãi dùng tay lật lại từng cái xác xem xét.

Thủ vệ thành buồn chán nhìn khắp nơi, hôm nay trời nóng, đứng trên tường thành canh gác không khác gì bị tra tấn.

Bên dưới có kẻ đang lục lọi xác chết, thủ vệ thành dùng tay đẩy đẩy đồng bạn bên cạnh, cười khẩy nói: "Ngươi xem kẻ kia, ta đoán hắn đói đến phát điên đi. Mấy cái xác đã bị lột sạch, liếc mắt nhìn cũng biết chẳng còn gì, hắn còn xem xét từng cái, là đang đếm lông sao?"

Đồng bạn nghe vậy nhìn xuống dưới, quả nhiên là như thế, không khỏi ha ha cười.

Trên mặt trên người xác chết dính đầy bùn đất, Tần Lam dùng vạt áo choàng lau đi.

Không phải.

Hắn đến bên một cái xác khác, lặp đi lặp lại hành động như thế. Không biết lần thứ bao nhiều, góc áo choàng đã đóng bệt đất bùn nặng nề. Tần Lam quỳ trên đất, một tay nâng đầu cái xác, một tay nắm lấy góc áo choàng, cả người run rẩy, hô hấp trở nên nặng nhọc.

Hắn nhìn gương mặt trắng bệt trước mắt, cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc, tuy ngũ quan trở nên góc cạnh, trưởng thành hơn rất nhiều nhưng hắn vẫn có thể nhận ra, còn có nốt ruồi nhỏ bên khóe mắt của người này.

Cái xác đã lạnh, hơi thở không còn hiển nhiên đã không phải người sống.

Tần Lam run rẩy đưa tay thăm dò mạch đập trên cổ người này, hắn nhắm mắt cảm thụ thật lâu, ánh nắng chói chang khiến hắn đổ mồ hồi như tắm, bên tai thé thé tiếng lũ kền kền đánh nhau.

Tần Lam mở mắt, ngẩng đầu nhìn lên tường thành cao vυ"t. Thủ vệ thành từng nhóm đi tới đi lui bên trên, không ai chú ý bên dưới. Tường thành rất cao, yêu thú bình thường khó có thể đi vào, mối lo ngại của họ là lũ yêu thú biết bay.

Tần Lam kéo cái xác đến gần sát tường thành, cởi ra áo choàng bao bọc lấy cái xác. Hắn cõng xác chết lên, men theo tường thành rời đi. Từ góc độ này, trên tường thành không thể nhìn đến hắn, không một ai biết Tần Lam đã mang theo một cái xác đi rồi.

Đến khi phát hiện Tần Lam không còn ở bên dưới, thủ vệ thành cũng chỉ cho rằng hắn không tìm được thứ gì nên đã bỏ cuộc.

Trong sơn động.

Khắp cơ thể người này đầy rẫy vết thương, gân tay gân chân bị cắt đứt, máu trong người gần như đã cạn kiệt.

Tần Lam giã nát cỏ cầm máu, đắp lên vết thương, xé da thú cột lại. Người này đã không còn thở, chỉ có mạch đập dưới cổ yếu ớt nảy lên, gần như không còn. Bên ngoài, trời bắt đầu kéo mây đen, vài bông tuyết trắng từ trên bầu trời lả tả rơi xuống.

Tần Lam nắm chặt hạt giống trong tay, hai mắt nhắm lại, trên trán mồ hồi ròng ròng. Từ kẽ tay hắn, một chồi non chậm rãi len lỏi hình thành. Sắc mặt hắn dần trắng bệch, cả người căng chặt, chồi non trong tay không ngừng lớn lên, cuối cùng héo rũ, hai cái lá khô quắt rụng xuống dưới.

Tần Lam mở mắt, nhìn cây con khô quắt trong, trong mắt tràn đầy không cam lòng.

Lại thất bại.

Nếu không thành công, người kia sẽ chết.

Hai mắt Tần Lam sung huyết, hắn cắn chặt răng, vứt cây con trong tay, một lần nữa lục lọi túi bên hông, lấy ra một hạt giống nho nhỏ.

Bên chân hắn rải rác hơn năm cây nhỏ chết khô, Tần Lam không quan tâm, hắn nhìn chằm chằm hạt giống trên tay, trong lòng một cỗ điên cuồng bắt đầu bành trướng.

Nếu không thể thành công, người kia sẽ chết.

Sẽ chết.

Giọng nói điên cuồng không ngừng la hét trong đầu hắn.

Hai mắt Tần Lam dần chuyển sang màu đỏ như máu, một cỗ năng lượng chạy dọc khắp toàn thân, cuối cùng tập trung đến bàn tay, lại từ bàn tay hắn chui vào hạt giống, kí©h thí©ɧ hạt giống nảy mầm.

Mầm cây nhỏ như mũi kim nhọn len lỏi chui vào da hắn, căn rễ như ống dẫn tham lam hút lấy máu bên dưới lớp da thịt, truyền lên trên ngọn. Mầm cây run rẩy đẩy ra lớp vỏ cứng của hạt giống, hai lá con bung ra, nhanh chóng vươn mình với tốc độ chóng mặt.

Từ hai lá biến thành vố số lá, từ màu xanh non biến thành màu xanh đậm. Cây con không dừng lại, nó không ngừng cao lên, trên ngọn một nụ hoa nhỏ xuất hiện rồi lớn dần.

Hai mắt Tần Lam đã đỏ ngầu như muốn nổ tung, sức mạnh trong người không ngừng xói mòn, trên trán nổi đầy gần xanh.

Nụ hoa nhỏ nở rộ, từng cánh hoa rơi xuống, lộ ra quả nhỏ màu xanh. Nó tiếp tục to lên bằng nắm tay người mới dừng lại, từ màu xanh non dần chuyển sang màu đỏ, xung quanh như có ánh sáng phát ra, một thứ mùi hương dễ chịu phiêu tán trong không khí.

Thành công.

Bên ngoài truyết rơi dày đặc, lạnh lẽo bắt đầu xâm nhập mọi ngóc ngách.

Tần Lam ngắt lấy Hồi Sinh quả, thân cây lập tức héo rũ. Hồi Sinh quả sau khi bị ngắt đi cây sẽ chết, Tần Lam cũng không quan tâm, thứ hắn cần đã lấy được. Hắn nắm Hồi Sinh quả trong tay, gấp gáp đến bên cạnh người đang nằm trên đống da thú, bóp vỡ Hồi Sinh quả đưa đến bên miệng người nọ.

Bên trong Hồi Sinh quả chảy ra nước mật trong suốt, rơi xuống, thịt quả theo đó bắt đầu khô lại, cuối cùng quắt queo.

Nước Hồi Sinh quả len lỏi bên trong miệng người đang nằm, chậm rãi trôi xuống cổ họng.

Tần Lam mở to hai mắt đã khôi phục màu đen trắng, hắn không dám chớp mắt dù chỉ một cái, trái tim bang bang nảy lên, cơ thể kêu gào muốn nghỉ ngơi, thần kinh căng chặt như muốn đứt ra, nhưng hắn cố chấp mở trừng hai mắt.

Hồi Sinh quả tác dụng như tên gọi của nó, chỉ cần cơ thể ngươi còn sống dù chỉ một mạch đập nó đều có thể hồi sinh ngươi.

Quả nhiên không qua bao lâu, mạch đập của người đang nằm dần trở nên mạch mẽ, l*иg ngực bắt đầu phập phồng lên xuống.

Tất cả đều đập vào trong mắt Tần Lam, hắn câu lên khóe miệng, cuối cùng không thể chịu đựng được nữa ngã vật xuống, ngất đi.