Chương 1

Giữa đêm tối, bầu trời tối om không chút ánh sáng, màn đêm đen kịt bao phủ, đưa tay không thấy năm ngón.

Tiếng gió rít gào cuốn bay đất cát, cắt qua da thịt đau rát. Tần Lam rụt đầu, kéo lại tấm áo choàng rách tả tơi ý muốn che đậy da thịt lộ ra bên ngoài, giảm bớt đau đớn. Tấm áo choàng rát nát ngắn cũn căn bản không thể che hết được thân thể hắn, gió mạnh quật vào khiến cả người hắn nghiêng ngả.

Gió lớn không có dấu hiệu ngừng lại, đất đá bị cuốn bay lung tung.

Trên người bị đá đập trúng đau đến choáng váng, Tần Lam cố gắng nép sát người vào khe đá. Khe đá cạn chỉ có thể che được phần nào cơ thế, nửa người bên phải dù cố gắng thể nào cũng không chen vào được, như cũ lộ ra bên ngoài hứng chịu cơn giận dữ của gió lớn.

Gió lớn cùng đất đá đánh vào vách đá tạo ra tiếng u u bùm bùm ghê rợn như quái thú gầm rú. Việc duy nhất Tần Lam có thể làm lúc này chính là cầu nguyện cơn bão gió nhanh chóng ngừng lại.

Bão gió gào thét một đêm, cuối cùng trước khi trời sáng cũng bắt đầu đầu yếu đi.

Bão gió đã giảm, lo sợ bất an trong lòng Tần Lam lại không buông lỏng thậm chí thần kinh càng thêm căng chặt. Mặc cho gió lớn chưa ngừng hẳn, hắn nhanh chóng chui ra khỏi khe đá, cả người đau đớn, từng bước gian nan rời đi.

Trời đã sắp sáng, nếu hắn ở lại chỗ này, hắn sẽ chết.

Tia sáng đầu tiên của ban ngày dần hiện rõ, bão gió rốt cuộc dừng hẳn, để lại đống hỗn độn đất đá khắp nơi.

Tần Lam nhìn vách đá sừng sững trước mắt, nhẹ nhàng thở ra.

"Grú!"

Xa xa vang lên vô số tiếng gào rú vang vọng khiến người khϊếp sợ. Trái tim trong l*иg ngực thình thịch nảy lên, mặt đất dưới chân như bắt đầu rung chuyển,Tần Lam không dám dừng lại dù chỉ một giây. Hắn bám lấy vách đá, dùng cả tay lẫn chân bắt đầu dốc sức bò lên trên.

Gần hai ngày không có gì bỏ bụng, trong bụng đói khát điên cuồng, lại hứng chịu bão gió một đêm, sức lực cả người hắn đã bị rút cạn, nhưng hắn không dám nghỉ, cưỡng ép bản thân phải leo lên trên, nếu không hắn sẽ chết.

Vách đá cao chót vót dựng đứng, chỉ nhìn cũng khiến người e ngại, Tần Lam lại như đã quen thuộc, mỗi lần bắt lấy điểm tựa đều chính xác không sai sót.

Hắn nghe được tiếng rít gào bên dưới, mồ hôi đã bắt đầu tuôn ra, chảy vào trong mắt cay xè.

Tần Lam ngẩng đầu nhìn lên.

Sắp rồi.

Chỉ một chút nữa thôi.

Có thứ gì đó đâm vào vách đá ầm ầm, hắn không dám nhìn xuống, dồn sức lực leo lên.

Giữa vách đá cheo leo lộ ra một cái khe sâu tựa như sơn động, trước khi sức cùng lực kiệt, cuối cùng Tần Lam cũng về đến nơi, hắn nằm vật ra giữa sơn động thở phì phò. Bên dưới tiếng gào rú không ngừng vang lên, hắn cuốn lấy một góc áo choàng lau đi mồ hôi trên trán, cẩn thận duỗi cổ ra khỏi sơn động nhìn xuống dưới.

Sơn động nằm giữa vách đá, cách mặt đất khoảng chừng hai mươi mét, từ độ cao này nhìn xuống không khỏi khiến hai chân nhũn ra, Tần Lam đã sớm quen thuộc, khiến hai chân hắn nhũn ra lại là thứ khác. Bên dưới, đông nghìn nghịt yêu thú, chúng chen lấn nhau đâm vào vách đá, ngẩng cổ nhìn về phía Tần Lam tức giận gầm rú.

Khoảng cách quá xa, hắn không xác định được là loại yêu thú nào. Nhưng dù là loại yêu thú nào đi chăng nữa, cho dù chỉ là yêu thú cấp một, với số lượng nhiều như thế đều có thể dễ dàng gϊếŧ chết hắn. May mắn hắn kịp thời trở lại.

Nghĩ đến đây, Tần Lam lại hận đến nghiến răng, nếu không phải bị mấy tên khốn kia vây công, hắn cũng sẽ không đến mức bị vây trong bão gió, xém chút không kịp trở về.

Sau mỗi cơn bão gió đều sẽ có thú triều, nếu không kịp trốn chạy chỉ có một con đường chết.

Tiếng yêu thú gầm rú vang vọng, Tần Lam không nhìn tiếp, lết thân thể đau nhức đi vào bên trong. Bên trong sơn động không lớn, cũng không chật chội, đủ một người sinh hoạt. Tận cùng bên trong lót đầy da thú đủ loại, bên trái là một đống tạp nham đủ thứ, bên phải có vài khúc cây khô, dưới nền đá có môht đống than củi đen thù cùng tro tàn, ngoài ra không còn gì khác.

Tần Lam lục lọi trong đống đồ tạp nham, lôi ra một tấm da thú được bao bọc kỹ lưỡng. Bên trong là một tảng thịt lớn chừng hai bàn tay, đã hơi bốc mùi khó ngửi, bề ngoài nham nhở lồi lõm như bị gặm cắn qua.

Đây là số lương thực ít ỏi còn sót lại của hắn. Lần này ra bên ngoài không săn được yêu thú, còn bị một đám người vây công, may mắn hắn trốn thoát kịp thời.

Trong bụng đói đến cồn cào, Tần Lam không màng thịt có bị hư hay không, hắn dùng hai tay cầm thịt, trực tiếp hạ miếng cắn.

Thịt nướng không gia vị vốn dĩ hương vị đã không tốt, huống chi đã để lâu ngày, Tần Lam lại đã sớm quen, miễn là không đói chết, thịt tươi ngon hay không không thuộc phạm vi suy xét của hắn. Mục tiêu duy nhất từ trước đến nay của hắn chỉ có sống sót.

Phải mất ba đến bốn ngày thú triều mới tan đi, trong thời gian này không thể ra bên ngoài săn thú. Tảng thịt ít ỏi này chính là thức ăn trong bốn ngày kế tiếp của hắn, Tần Lam không dám ăn nhiều, chỉ dám ăn một phần năm, dù trong bụng vẫn còn đói nhưng ít nhiều đã khá hơn, sức lực cũng hồi phục chút ít. Hắn cẩn thận bọc thịt lại dấu dưới đống lộn xộn. Tinh thần cùng cơ thể quả thật mệt mỏi, hắn nằm bò trên đống da thú, lựa chọn một tấm da thú lớn đắp lên người, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hai con nhện lông dùng hàm răng sắc bén của chính mình cắn về phía đối phương. Hai chân trước nhọn hoắt điên cuồng đâm chọc kẻ địch. Hàm răng ca ca va vào nhau, đoán rằng một trong hai chắc chắn có kẻ phải chết. Cây cỏ chung quanh bị trận đấu của chúng vạ lây, nơi thì bị dẫm bẹp, chỗ thì bị cắt ngang.

Chẳng bao lâu, một con tấn công bắt đầu yếu đi, trên người nó đã bị chọc thủng mấy lỗ, một mắt bị cắn đứt, lòng thòng như sắp rơi ra. Nó biết mình không thể đánh lại kẻ địch, ý đồ muốn bỏ chạy. Kẻ địch muốn chạy, con còn lại sao có thể làm nó được như ý, tấn công càng thêm dồn dập, hai chân nhọn hoắt liên tục đâm vào bụng kẻ thù, dịch nhầy từ lỗ thủng bắn ra, nhỏ giọt rơi xuống đất, cuối cùng con nhện lông ngã rạp, tám chân giật giật, co quắp bất động.

Kẻ địch đã chết, con nhện lông còn lại dùng chân trước múa may thị uy. Trên người nó cũng có không ít vết thương, nhưng nó là kẻ chiến thắng, phần thưởng chính là thi thể kẻ địch. Nó thị uy trong chốc lát, rồi mới nhàn nhã bò đến cạnh xác kẻ bại trận, cúi đầu bắt đầu gặm nhấm.

Nó đắm chìm trong mỹ thực, không biết phía sau nguy hiểm đang đến gần.

Một thân ảnh vụt ra từ trong bụi rậm, nhảy lên lưng nó, không cho nó thời gian phản ứng, đầu gỗ nhọn trong tay đã liên tiếp cắm sâu vào phần đầu nó.

Con nhện lông ăn đau, điên tiết vùng vẫy muốn hất văng kẻ trên lưng xuống. Kẻ trên lưng nó lại bám chặt không rơi xuống, đầu gỗ nhọn rút ra lại cắm vào. Phần đầu trên của nhện lông chẳng bao lâu đã bị đâm cho nát bét, thân thể khụy xuống, tám chân co giật, cuối cùng không còn cử động.

Tần Lam hổn hển thở, hai tay vì dùng sức mà sinh đau, chờ đến khi con nhện lông không còn cử động hắn mới bò từ trên lưng nó xuống.

Bên ngoài nguy hiểm luôn luôn rình rập, hắn không dám nấn ná, hai tay bấu lấy hai cái răng nanh trong miệng nhện lông, dùng sức giựt ra, phần giữa đầu cùng lưng nhện chỉ được gắn kết bằng lớp da mỏng cùng chất nhầy, dễ dàng bị giựt đứt. Tần lam dùng dao gỗ cắt đứt mấy cái chân, chỉ chừa lại hai chiếc râu dài lông lá trên đầu nhện.

Trong bụng nhện là nội tạng cùng chất nhầy, không thể ăn. Phần đầu sau khi phá lớp vỏ cứng bên ngoài bên trong lại có rất nhiều thịt, tám cái chân tuy rằng có thịt, di chuyển lại vướng víu, hắn không cần.

Đầu nhện lông rất lớn, ít cũng đến hơn năm mươi kg, Tần Lam nhìn con nhện lông còn lại, tiếc nuối thở dài, hắn không thể mang đi hết, quá nặng, cũng quá gây chú ý.

Tham lam thường dẫn đến hậu quả khó lường.

Tần Lam cõng đầu nhện, vội vàng rời khỏi.

Hắn rời đi không bao lâu, từ trong đám cỏ rậm rạp xuất hiện một đàn kiến khổng lồ. Đàn kiến đen hướng về phía xác nhện, bu quanh, hai chiếc râu trên đầu nhẹ đong đưa. Xác nhện bị đàn kiến vây kín, chỉ trong chớp mắt đã bị xé thành từng mảnh nhỏ.

Mỗi con kiến đen to bằng bắp đùi người, ngậm trong miệng miếng mồi ngon, thẳng hàng thẳng lối mang theo chiến lợi phẩm trở về.

Nếu để Tần Lam nhìn thấy cảnh tượng này, hắn sẽ vỗ ngực thở dài một hơi, may mắn hắn rời đi kịp thời, nếu không...

Kiến đen là yêu thú cấp cấp bốn, sức chiến đấu mạnh mẽ, cộng với số lượng đông đảo, muốn hạ gục yêu thú cấp cao hơn không phải việc khó, càng đừng nói đến một cái Tần Lam nhỏ nhoi.

Đầu nhện lông to nặng, gần như che khuất nửa thân trên của Tần Lam. Lớp lông lá nâu nhạt nằm trong bụi cỏ khô vàng như hòa làm một, không nhìn kỹ rất khó nhận ra bên trong bụi cỏ đang ẩn nấp một người.

Cách đó chừng mười mét, hai người một nam một nữ đều đang tập trung dồn một con chuột chũi vào chỗ chết, căn bản không rảnh để ý đến trong bụi cỏ có người.

Chuột chũi thân hình to gần bằng cô gái, động tác nhanh nhẹn, chiếc đuôi dài linh hoạt cùng hàn răng sắc nhọn không phải dễ dàng gϊếŧ chết.

Đôi nam nữ phối hợp ăn ý, người tấn công đằng trước kẻ tấn công đằng sau, chỉ cần chuột chũi lộ ra sơ hở trên người nó liền lãnh thêm một kích.

Thứ khiến đôi nam nữ chiếm ưu thế ngoài sự ăn ý ra thì còn có vũ khí trên tay họ. Trên tay hai người là đoản đao sắc bén, lóe sáng dưới ánh mặt trời, đâm vào lớp da dày của chuột chũi dễ dàng như đâm vào bông. Hai thanh đoản đao giống nhau như đúc, vừa nhìn liền biết là một đôi.

Ẩn nấp trong bụi cỏ, hai mắt Tần Lam nheo lại, chăm chú nhìn vào đoản đao trên tay đôi nam nữ, trong lòng động đậy ý niệm, lại nhanh chóng bị hắn gạt đi.

Hắn chỉ có một người, đôi nam nữ còn có vũ khí, muốn đánh cướp không phải việc dễ, sơ sẩy một cái không chừng còn bỏ mạng lại. Đoản đao rất dụ hoặc người, lại không quan trọng bằng mạng sống.

Không biết đôi nam nữ này có được từ đâu, sắt thép vô cùng quý hiếm, chỉ trong thành mới có. Tần Lam từng nhìn thấy một lần, là người trong thành ra ngoài săn yêu thú. Hắn nheo nheo mắt, đôi nam nữ kia ăn mặc rách nát, mặt mày bẩn thỉu xanh xao, mắt nhìn chuột chũi đều phát ra lục quang, không khó nhận ra đã đói đến làm liều. Nói vậy hai người không phải từ trong thành đi ra, đoản đao chín phần mười là trộm từ đâu tới.

Nếu hắn đi theo, nhân lúc đôi nam nữ không để ý gϊếŧ chết, biết đâu thành công?

Càng nghĩ càng cảm thấy khả thi, Tần Lam liếʍ liếʍ bờ môi khô khốc, ánh mắt dần biến thâm.