Chương 9: Khám Hoa

Khuôn mặt Cố Ngôn trắng bệch nhìn hắn, như tìm được chỗ dựa, run rẩy bắt lấy cánh tay của Phó Minh Ngọc.

"Em... Tháng trước em không uống thuốc."

"Phó Minh Ngọc, em sợ."

Reng __

Tiếng chuông tan học bỗng vang lên, những bước chân hỗn loạn lập tức tràn ngập hành lang.

Cậu bắt lấy cánh tay Phó Minh Ngọc, nhìn hắn như đã mất hồn, nửa ngày cũng không nói lời nào, trong lòng Cố Ngôn rất chua xót, cậu cảm thấy hắn thích mình chỉ là giả dối. Vốn dĩ cũng đúng, bọn họ mới quen biết không lâu, đối phương yêu cậu được bao nhiêu chứ, hơn nữa, cậu còn có một thân thể không ra nam chẳng phải nữ.

Âm thanh nói chuyện của đám người ngày càng gần, Cố Ngôn biết bọn họ sắp vào đây, cậu nén nước mắt sắp tràn ra, làm bộ, nhẹ nhàng buông Phó Minh Ngọc ra.

"Không sao, nếu thật sự không được thì phá thôi, dù sao mấy hôm nay tôi cũng sướиɠ, không phải trách nhiệm của một mình cậu."

Thân thể của Cố Ngôn vẫn chìm trong sự sung sướиɠ vừa rồi, nhưng trái tim lại trống rỗng, sau khi cậu nói xong câu đó đối phương vẫn ngơ ngẩn như cũ, trong lòng càng đau, đành quay lưng lại không nhìn Phó Minh Ngọc.

Cậu run rẩy, miễn cưỡng chỉnh sửa lại quần áo của bản thân, nhỏ giọng hít mũi an ủi chính mình, không sao, Ngôn ca vẫn là người trâu bò nhất, không được đau khổ. Nhưng cậu lại nghĩ đến lúc trước Phó Minh Ngọc còn dính chặt ôm lấy mình, trong lòng liền mắng, không thích thì bỏ, Ngôn ca không thiếu người thích.

Cậu cho rằng mình đã an ủi bản thân rất tốt, nhưng lúc xoay người nhìn thấy Phó Minh Ngọc còn đứng ở một bên không động đậy, dươиɠ ѵậŧ thô to tím đen kia vẫn đang đứng thẳng ở trên bụng nhỏ, Cố Ngôn nghĩ đến nó vừa nãy còn cắm vào trong mình, đỏ mặt đá chân của hắn, mắng mỏ.

"Cậu, cậu mặc quần áo vào."

Hình như Phó Minh Ngọc cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, hai mắt hắn tỏa sáng nhìn vào Cố Ngôn, đột nhiên đi lên ôm lấy mặt cậu, như một tên điên liếʍ mặt Cố Ngôn.

"Không được phá! Sinh nó ra!"

Nụ hôn ướŧ áŧ đi từ lông mày xuống dưới, hôn lên mí mắt cậu, sau đó lại trằn trọc mυ"ŧ đôi môi kia, tay và tim Phó Minh Ngọc đều run rẩy, chỉ cảm thấy bản thân như đang nằm mơ, Hoa nhi của hắn sẽ mang thai à, nếu mang thai, sẽ sinh ra một đứa trẻ đáng yêu như cậu à.

"Hoa nhi, Hoa nhi, anh trai yêu em."

Cậu lại bị Phó Minh Ngọc ấn cả người lên ghế, khuôn mặt tuấn tú của đối phương cúi xuống, quấn quýt si mê nhìn cậu, câu lấy đầu lưỡi của Cố Ngôn, hôn như không muốn sống.

"Tâm can của anh."

Phó Minh Ngọc dán lên môi Cố Ngôn gọi cậu, Cố Ngôn nghe hắn nói liền đỏ mặt, "Nói bậy gì đó."

Nhưng cậu thật sự đã bị câu nói của Phó Minh Ngọc lấy lòng, trong lời nói còn mang theo sự ngọt ngào không muốn ai biết.

Nhưng mà đường cong phản xạ của tên ngốc này cũng quá dài rồi, cậu còn tưởng.... Cậu còn tưởng...

"Bảo bối, bảo bối, anh sẽ kêu em như vậy, còn muốn gọi cả đời."

Cậu bị Phó Minh Ngọc bế lên, đặt trên bàn, đôi mắt đối phương sáng như dải ngân hà nhìn chằm chằm vào Cố Ngôn, "Hoa nhi, em không cần sợ, anh luôn ở đây."

Bọn họ trực tiếp trốn tiết, Phó Minh Ngọc gọi cho thầy giáo của bọn họ một cuộc điện thoại, bảo là Cố Ngôn không thoải mái, xin nghỉ một ngày, hắn sẽ đưa cậu về. Bên kia không nghi ngờ gì đồng ý với Phó Minh Ngọc, hắn cúp máy, quay đầu vừa cười vừa hôn cậu một chút.

Thời tiết tháng chín vẫn có phần oi bức, áng sáng mặt trời chiếu xuống, không biết Phó Minh Ngọc lấy ô ở đâu ra, che lêи đỉиɦ đầu của Cố Ngôn, cẩn thận bảo vệ cậu.

Cố Ngôn có phần choáng váng cúi đầu, nhìn vào hai bàn tay đang nắm chặt của bọn họ, bàn tay Phó Minh Ngọc đang nắm cậu thật ẩm ướt, thậm chí có cảm giác trơn trượt khó chịu, nhưng cậu không mở miệng bảo đối phương buông ra.

Hắn thích cậu sao, sẽ luôn thích cậu sao.

Nếu như vậy, thế thì cứ nắm đi, cậu cũng... Không muốn buông ra.

Cố Ngôn ngồi ở chung cư chờ hắn đã lâu, Phó Minh Ngọc vừa mới đưa cậu về nhà xong, liền vội vàng đi ra cửa mua đồ, Cố Ngôn biết hắn muốn mua gì.

Cậu ngồi ở trên sô pha, cảm thấy mình có hơi buồn lo vô cớ, lúc cha mẹ còn sống đã từng dẫn cậu đi kiểm tra thử rồi, cơ quan sinh dục nữ của cậu không đầy đủ, cơ bản là không có khả năng mang thai. Cậu nhéo lòng bàn tay của mình, nghĩ đến bộ dáng vừa rồi của Phó Minh Ngọc, hận không thể ôm mình đi luôn, Cố Ngôn vội ho khan một tiếng, vành tai vô thức hồng lên.

"Anh đi ra ngoài!"

Phó Minh Ngọc đưa đồ cho cậu, đi sau lưng Cố Ngôn muốn vào trong luôn, Cố Ngôn vội đẩy hắn ra, chuyện này mà đồ ngốc còn muốn xe vào, phiến muốn chết.

"Hoa nhi chắc chắn không làm được, còn không cho anh giúp em."

Phó Minh Ngọc phản bác ở sau lưng cậu, Cố Ngôn không muốn để ý đến hắn chút nào, xoay người đón mạnh cửa lại.

"Rầm ___"

Không lâu sau, cánh cửa đóng chặt mở ra một khe nhỏ, bàn tay bên trong thò ra.

"Anh, anh đưa bản hướng dẫn cho em, em không biết..."

Thật sự bị hắn nói trúng, Cố Ngôn xấu hổ thò tay ra khỏi toilet, xấu hổ đứng ở cửa chờ Phó Minh Ngọc, cậu chỉ biết cái này hiện hai vạch sẽ mang thai, còn lại thì không hiểu gì cả. Phó Minh Ngọc chỉ đưa đồ cho Cố Ngôn, còn không đưa các thứ khác, Cố Ngôn có lý do hợp lý hoài nghi hắn đang cố ý.

"Cho em..." Nửa ngày mà vẫn không lấy được đồ, cẩu ngẩng trừng mắt nhìn hắn, nhỏ giọng giục Phó Minh Ngọc.

Đệt, chỉ muốn đồ thôi mà sao cậu cũng quyến rũ như vậy.

Ánh mắt của Phó Minh Ngọc tối lại, bắt lấy bàn tay tinh tế của cậu, nửa thân thể chen vào, thấp giọng nói, "Cả bản hướng dẫn và anh, đều muốn đi vào.""

.

Từ phía sau, Phó Minh Ngọc mạnh mẽ bế Cố Ngôn lên, tách hai chân cậu ra ngồi xổm xuống, nhỏ giong dỗ cậu, "Anh sợ nướ© ŧıểυ của Hoa nhi đi không chuẩn, bị lệch thì phải làm sao bây giờ."

Cố Ngôn thẹn quá hóa giận, "Em cũng không phải trẻ con, anh buông em ra!"

"Không bỏ, Hoa nhi không cần làm gì, để anh giúp em."

Hắn cười khẽ một tiếng, đôi môi nóng ướt dán lên cổ Cố Ngôn, mạnh mẽ tách hai đùi của cậu ra.

"Phó Minh Ngọc!"

Cố Ngôn tức đến đỏ cả mặt, bóp cánh tay Phó Minh Ngọc, mắng hắn, "Anh, tại sao anh lại không biết xấu hổ như vậy."

"Mặt chỉ để cho người ngoài xem thôi, Hoa nhi cũng đâu phải người ngoài." Âm thanh của Phó Minh Ngọc khàn đạc, thò qua hôn cậu một cái.

Qυầи ɭóŧ của Cố Ngôn bị cởi đến gót chân, cách một lớp quần áo, cái mông trần trụi ngồi lên đùi hắn, đầu Phó Minh Ngọc dựa vào vai Cố Ngôn, ôm cậu vào trong ngực, còn làm ra vẻ cầm bản hướng dẫn, để Cố Ngôn xem cùng mình.

"Còn có hình ảnh nè, Hoa nhi tự nhìn xem, tay em run như vậy, chắc chắn là không lấy ra nổi, vẫn phải để anh đến giúp mới được."

"Anh, anh tự ảo tưởng!"

Khuôn mặt Cố Ngôn đỏ bừng cầm lấy tờ giấy, nhanh chóng ném sang một bên, ban đầu cậu định lấy nướ© ŧıểυ vào ly rồi kiểm tra, nhưng đồ trong tay Phó Minh Ngọc lại là.... Vừa lấy nước vừa kiểm.

Trong lòng Cố Ngôn vừa thẹn vừa buồn, giãy dụa muốn xuống khỏi đùi hắn, nhưng một cảm giác đau đớn đột nhiên xuất hiện ở sau cổ.

"A ___"

Phó Minh Ngọc ngậm lấy phần thịt mềm sau cổ không bỏ ra, ôm eo cậu, lẩm bẩm không nghe rõ, "Anh phải lấy nướ© ŧıểυ để nhìn xem."

Tay hắn di chuyển từ hông xuống, vụиɠ ŧяộʍ duỗi đến giữa hai chân của Cố Ngôn, vuốt ve xoa bóp âʍ ɦộ mềm mại.

Tay Phó Minh Ngọc rất đẹp, ngón tay cũng thon dài, ngón tay di chuyển quanh viên trân châu, hai ngón tay kẹp lấy hai mảnh thịt trai mềm mại ở bên dưới, nhẹ nhàng xoa bóp. Bướm da^ʍ dần ướŧ áŧ, nước bắt đầu xuất hiện, ngón tay Phó Minh Ngọc cắm vào bên trong, chậm rãi đâm rút.

"Hoa nhi... Thoải mái không."

"Ưm, thoải mái."

Cố Ngôn không chịu được kiểu này, nhanh chóng có cảm giác, cậu kêu lên một tiếng, ngón tay Phó Minh Ngọc cắm vào trong hoa huyệt mềm mại, cậu run rẩy, bắt lấy cánh tay hắn, run rẩy giục Phó Minh Ngọc.

Ngón tay trong âʍ ɦộ càng lúc càng nhanh, Cố Ngôn lắc mông rêи ɾỉ, tiếng nước ướŧ áŧ quanh quẩn bên tai, âm đế sưng to bị kẹp giữa hoa huyệt trở nên ngứa ngáy tê dại, nhưng lại không được cứu giúp. Cậu vừa sung sướиɠ vừa khó chịu, cọ thẳng vào ngực Phó Minh Ngọc, nũng nịu kéo một tay của hắn xuống.

"Sờ nó.... Anh trai, sờ sờ..."

Phó Minh Ngọc cười khẽ, không tra tấn cậu nữa, dù sao bọn họ vẫn có việc phải làm.

Hai tay hắn đều làm một động tác, nhéo viên trân châu nhẹ nhàng ma sát, hoa huyệt đang kẹp chặt ngón tay Phó Minh Ngọc đột nhiên co rút lại, Phó Minh Ngọc biết cậu muốn lêи đỉиɦ rồi, di chuyển càng nhanh hơn.

"Anh! Anh! A..."

Trong nháy mắt, một đợt nước da^ʍ lớn tràn ra khỏi miệng bướm, Phó Minh Ngọc mở bàn tay ra, không che kín nó nữa.

"Mẹ nó, sao lại nhiều như vậy, em làm bằng nước à."

Hắn bị kí©h thí©ɧ đến nỗi hai mắt đỏ lên, cắn lỗ tai Cố Ngôn hỏi. Cố Ngôn còn chưa hồi phục lại, trước mắt vẫn đang choáng váng, dựa vào người Phó Minh Ngọc, thở dốc mạnh mẽ, căn bản không nghe được lời hắn nói.

Phó Minh Ngọc nhấp miệng, mặt trầm xuống, giơ hai ngón tay ướt đẫm lên, xoa lên môi Cố Ngôn.

"Anh thoa son cho Hoa nhi được không, Hoa nhi là vợ của anh nhà."

Thân thể Cố Ngôn xụi lơ, mặc cho hắn làm loạn, chỉ là mùi vị tanh tưởi quá nồng, cậu không nhịn được nghiêng đầu muốn trốn. Nhưng chỉ một giây, Phó Minh Ngọc đã ác độc thò sang cắn môi cậu, "Không được trốn, nước da^ʍ của Hoa nhi ăn ngon không, hả? Anh cũng nếm thử được không."

Hắn ôm đầu Cố Ngôn để cậu quay đầu lại, đôi môi ngang ngược thò sang, hút đầu lưỡi cậu, Cố Ngôn ê a nói không lên lời, nhưng cả người không còn sức lực, đành phải ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, giơ đầu lên, mặc cho hắn bắt nạt.

Nhưng nướ© ŧıểυ đột nhiên muốn đi ra, cậu khẽ thở dốc nỉ non hai câu, Cố Ngôn giơ tay vô lực, đẩy Phó Minh Ngọc ra, chỉ là hắn ôm quá chặt, cả người cậu đã bị dán chặt vào ngực Phó Minh Ngọc.

"Nướ© ŧıểυ, lấy nướ© ŧıểυ..."

Cậu giơ tay muốn đỡ dươиɠ ѵậŧ của mình, nhưng nửa đường lại bị Phó Minh Ngọc cầm lấy, mắt ngựa bị lòng bàn tay lấp kín, Phó Minh Ngọc thở hổn hển buông cậu ra, liếʍ mặt Cố Ngôn.

"Trên que thử thai nói là dùng cho con gái, nướ© ŧıểυ đi ra bằng dươиɠ ѵậŧ của Hoa nhi hình như không được đâu."

Cậu mê man ngẩng đầu lên, thân dưới vừa bị hắn mạnh mẽ chơi đùa, cậu còn khóc lóc phun nước một lần, môi đã bị Phó Minh Ngọc hút sưng lên, bây giờ đều là vẻ sắc tình nhìn hắn.

"Vậy, vậy bây giờ làm sao."

Cậu giống như một đứa trẻ không hiểu sự đời, thế mà lại đi xin con sói đói giúp mình.

Phó Minh Ngọc nuốt nước miếng, dán vào lỗ tai Cố Ngôn, nhỏ giọng nói, "Phải để bướm da^ʍ tiểu ra."