Chương 10: Cắm Hoa

“Hoa… Huyệt…”

Cố Ngôn hình như chưa nghe hiểu, sau đó lại lặp lại một lần nữa. bàn tay của Phó Minh Ngọc đi xuống dưới, vén hai cánh hoa đã bị hắn chơi đến chín hồng ra, nhẹ giọng dụ dỗ, “Như thế này, Hoa nhi phải dùng chỗ này để tiểu ra.”

Miệng huyệt mở rộng run rẩy sợ hãi trong không khí lạnh lẽo, Cố Ngôn đột nhiên phản ứng lại khi nghe thấy lời hắn nói, cậu bắt lấy cánh tay của Phó Minh Ngọc, hoảng loạn lắc đầu, nức nở nhìn hắn, “Em, em không được, em không phải con gái, chỗ đó…. Sao có thể tiểu ra được.”

“Hoa nhi có thể.”

“Hoa huyệt có thể phun nước mà, sao không tiểu ra được chứ.” Đôi mắt của Phó Minh Ngọc híp lại, ngẩng lên ngậm lấy môi cậu nói, “Hoa nhi cứ thử xem, anh yêu em.”

Ngoai miệng hắn nói dễ nghe lắm, nhưng lòng bàn tay lại di chuyển xuống thân dưới, nhẹ nhàng xoa mắt ngựa của cậu một chút, Cố Ngôn bị hắn làm cho đau đớn, dươиɠ ѵậŧ trướng lên, thậm chí còn thấy hơi căng cứng, gắp không chờ được muốn tè ra, đôi mắt đỏ hồng muốn tránh khỏi tay hắn.

“Em không được, em không được, anh buông tha cho em nha.”

Cậu đã làm chuyện này bao giờ đâu, bộ phận ở dưới cũng là cơ quan dị dạng, mười mấy năm qua cậu cũng không để ý đến, căng không cần nói đến chuyện dùng chỗ đó để tè ra, đó chẳng phải là… Giống với con gái à.

“Hoa nhi, Hoa nhi ngoan, làm cho anh xem, em ngoan nha.”

Phó Minh Ngọc thở hổn hển, đầu lưỡi thô to mạnh mẽ liếʍ lên mặt cậu, bàn tay lại chui vào trong ống tay áo của Cố Ngôn, dùng sức xoa nắn hai đầṳ ѵú của cậu.

“Sao núʍ ѵú của bảo bối vẫn còn nhỏ như thế này, có phải là vì anh vẫn chưa mυ"ŧ nhiều không.” Núʍ ѵú của Cố Ngôn nhỏ như hạt gạo, dù Phó Minh Ngọc kẹp nó cũng không đứng dậy, chỉ có thể trêu cho nó đứng lên, mới có thể thưởng thức được. Hắn bóp lấy núʍ ѵú cứng rắn, vặn vẹo qua lại, tiếng khóc nức nở và thở dốc của cậu đều chạm vào vai hắn.

“Thả, buông ra…”

Phó Minh Ngọc mạnh mẽ đùa giỡn thân thể của cậu, đầu ti bị hắn véo vừa đau vừa ngứa, Cố Ngôn đang chìm trong cảm giác lêи đỉиɦ ngắn ngủi, đã lấy lại tinh thần.

Phó Minh Ngọc không chịu buông dươиɠ ѵậŧ của cậu ra, lại sờ lên ngực cậu, dụ dỗ Cố Ngôn tiểu ra.

“Có phải rất đau không… Hoa nhi tè ra đi, anh sẽ liếʍ cho em, được không.”

Nói Phó Minh Ngọc không biết xấu hổ đã là giữ mặt mũi cho hắn rồi, cậu đau thế mà hắn còn véo, nhưng bàng quang đã trướng lắm rồi, sắp không nín được nữa, cậu run rẩy quay đầu, cắn môi, mắt ngập nước nhìn hắn.

“Anh à, anh hôn em được không, em muốn anh hôn em.”

“Anh, anh ơi, anh không thích Hoa nhi à.”

Cậu nó rất đáng thương, hốc mắt đỏ hồng luôn rồi, chỉ có lúc ở trên giường, Phó Minh Ngọc mới thấy cậu chịu thua, cậu liên tục gọi hắn là anh trai, khiến tim Phó Minh Ngọc cũng mềm nhũn, không còn nhớ được gì nữa.

“Thích, anh thích em.”

Hắn rút bàn tay ở trong quần áo của thiếu niên ra, ôm mặt cậu gần đến, hôn môi. Hiếm khi mới thấy Cố Ngôn chủ động, cậu đỏ mặt vươn đầu lưỡi phối hợp với hắn, “Anh, mυ"ŧ đầu lưỡi…”

Hoa nhi của hắn vừa xinh đẹp lại dễ thương, vươn đầu nửa ra ngẩng đầu chạm vào hắn, khóe môi vẫn còn vương lại sợi chỉ da^ʍ mĩ, là chứng cứ phạm tội còn sót lại khi hai người hôn môi. Phó Minh Ngọc ngây người, hô hấp cũng dừng nửa nhịp, không nhịn được tiến lại gần ngậm lấy đầu lưỡi sưng đỏ của cậu, làm như chưa hôn đủ, liên tục mυ"ŧ vào.

“Ưm… Anh… Anh thật lợi hại.”

Cố Ngôn thở hổn hển lui ra sau một chút, hai mắt mê man nhìn Phó Minh Ngọc, đầu lưỡi mềm mại lại duỗi ra, cuốn những giọt nước miếng rơi ra vào lại trong miệng. Cậu như một con thỏ vừa da^ʍ vừa ngây thở, dùng giọng nói mềm mại gọi Phó Minh Ngọc.

“Vυ" đau quá, anh sờ em đi… Hai bên đều muốn…”

Nếu như Phó Minh Ngọc có thể từ chối cậu, làm sao hắn có thể bị Cố Ngôn mê hoặc đến nỗi choáng váng đầu óc được, Phó Minh Ngọc lại nghe theo lời của người trong lòng lần nữa, hai tay duỗi ra sờ lên vυ" cậu.

“Ưm… Thật thoải mái, anh trai giỏi quá.”

“A… Mạnh một chút, xoa mạnh hơn đi…”

Trong miệng Cố Ngôn cứ hừ hừ không ngừng, đôi mắt híp lại một nửa si mê nhìn lén Phó Minh Ngọc, hô của đối phương phả lên người cậu, tiếng thở dốc ngày một nặng hơn, dươиɠ ѵậŧ căng phồng ở phía dưới ngày một to hơn, chọc vào rãnh mông của cậu, cọ qua cọ lại.

Cố Ngôn lắc mông phối hợp với hắn, cậu vươn tay ra sau cởϊ qυầи của hắn, giúp cây gậy của Phó Minh Ngọc thoát ra ngoài. Dươиɠ ѵậŧ căng cứng nhảy ra ngay lập tức, đánh bép một cái lên mông tròn của cậu, âm thanh da thịt đánh vào nhau khiến Cố Ngôn đỏ cả mặt. Cậu rên lên một tiếng, không kìm được quay đầu đi, dù sao cậu vẫn thấy rất ngại ngùng.

“A!”

Đầṳ ѵú trước ngực bị người ta nhéo mạnh một cái, Phó Minh Ngọc giống như một con chó lớn, liếʍ lung tung trên vai của cậu, dươиɠ ѵậŧ cắm mạnh vào tay của Cố Ngôn hơn, giọng điệu căm giận thúc giục cậu, “Nhanh lên.”

Cố Ngôn đau run lên, lòng bàn tay càng dùng sức hơn, cầm lấy dươиɠ ѵậŧ của hắn đặt vọ kẽ mộng, kẹp lại.

“Ư… Tại sao Hoa nhi lại dữ như thế.”

Mạng sống của Phó Minh Ngọc đột nhiên bị nắm chặt, thân thể hắn cong lại, nằm lên người Cố Ngôn, cười nhẹ hỏi cậu. Cố Ngôn không muốn để ý đến hắn, cánh mông tròn trịa kẹp chặt cây gậy của hắn, chuyển động qua lại, còn thở gấp gọi Phó Minh Ngọc, “Anh trai, anh trai.”

Hai bàn tay mạnh mẽ xoa bóp trước ngực, đối phương ưỡn bụng đâm vào mông cậu, Cố Ngôn vừa lẩm bẩm vừa duỗi tay lén cầm que thử thai ở bên cạnh. Phó Minh Ngọc đã buông lỏng dươиɠ ѵậŧ của cậu ra, Cố Ngôn sắp nghẹn chế rồi, thân dưới run rẩy, nướ© ŧıểυ tí tách tràn ra.

“Anh trai giỏi quá, anh trai thật lợi hại!”

Cậu run rẩy đặt que thử thai xuống chỗ nướ© ŧıểυ, bên dưới đã nghẹn quá lâu, nướ© ŧıểυ dừng một lát, cậu sợ bị Phó Minh Ngọc phát hiện, kêu da^ʍ to hơn nữa, định che đi tiếng nước xấu hổ kia.

Cậu không muốn dùng nướ© ŧıểυ đâu, cản bản là không làm được gì cả, Phó Minh Ngọc chính là kẻ hư hỏng, nướ© ŧıểυ là nướ© ŧıểυ, có gì mà khác nhau.

Cậu tiểu được một nửa, sướиɠ đến nỗi ngửa đầu lên, thân dưới được phóng thích thoải mái, thậm chí còn sướиɠ hơn lúc được Phó Minh Ngọc âu yếm, lần này cậu thật lòng hừ nhẹ ra tiếng, khẽ thở gấp mở miệng.

“Ưm… Thoải mái.”

“Đồ lừa đảo, làm gì đấy.”

Thân dưới va chạm không ngừng, dươиɠ ѵậŧ đang đứng thẳng đột nhiên bị nắm chặt, Phó Minh Ngọc cắn vào tai cậu, lòng bàn tay ngang ngược lấp kín mắt ngựa.

“Đệt, Phó Minh Ngọc, anh buông ra cho em!”

Dươиɠ ѵậŧ bị nghẹn quá lâu vốn dĩ đã khó chịu rồi, càng không cần phải nói đến chuyện đang tè được nửa lại bị ngăn cản, cậu không được phóng thích, liền mạnh mẽ nhéo lên tay Phó Minh Ngọc, “Em muốn tiểu, em muốn nướ© ŧıểυ!”

“Không được dùng nướ© ŧıểυ này, tại sao Hoa nhi lại không nghe lời hả, anh trai nới mà không nghe à.”

Cố Ngôn bị ép đến nóng nảy, dươиɠ ѵậŧ vừa xót vừa đau, nước mắt của cậu rơi xuống, khịt khịt xin hắn, “Anh trai, anh yêu em thật sao.”

Phó Minh Ngọc vừa bị lừa một lần, bây giờ sẽ không bị cậu dễ dàng dụ dỗ nữa, tần nhẫn từ chối Cố Ngôn, “Hoa nhi có muốn kiểm tra bảo bảo nữa không, không được hư.”

Cố Ngôn nấc một cái, ngượng ngùng cười với hắn một cái. Cậu đưa que thử thai dính chất lỏng màu vàng ra, dính ngấy cọ lên người hắn, trong âm thanh mang theo sự đắc ý, “Nhưng mà, anh ơi, em đã chuẩn bị xong rồi.”



“Đệt.”

“Bảo bối, tại sao em lại khiến cho người ta yêu mến như vậy, ưm, em là yêu tinh à.”

Vòi hoa sen bị vứt trên mặt đất không có ai quan tâm, nướ© ŧıểυ của cậu đã bị rửa sạch từ lâu.

Mắt Phó Minh Ngọc đỏ hồng để cậu quỳ xuống đất, qυყ đầυ dính nước chọc vào hoa huyệt của cậu, mạnh mẽ đâm vào.

“Vậy, vậy thì cũng… Chỉ quyến rũ anh….”

Cố Ngôn hừ một tiếng, nghe lời đón nhận hắn, cậu dùng khuỷu tay chống xuống đất, Phó Minh Ngọc đâm hơi mạnh, giọng nói của Cố Ngôn cũng đã đứt quãng rồi.

Phó Minh Ngọc không trêu ghẹo cậu nữa, thậm chí còn không nói lời thô tục nào, hai tay bóp mạnh vào eo Cố Ngôn, thanh âm thở dốc ngày một nặng hơn.

Dươиɠ ѵậŧ ở trong hoa huyệt to hơn một vòng, Cố Ngôn bị cắm đến nỗi trợn trắng mắt, nước miếng chảy xuống theo khóe miệng, đến cuối cùng, còn bị hắn cắm đến nỗi cứng lên muốn tiểu ra.