Chương 8: Vào Trong Hoa

"Thật xinh đẹp, phía dưới của Hoa nhi còn có một hoa huyệt nữa."

Kích thước của dươиɠ ѵậŧ Cố Ngôn cũng giống người bình thường, Phó Minh Ngọc khảy nó sang một bên, quỳ chân sau xuống đất si mê nhìn khung cảnh giữ hai chân của Cố Ngôn. Trước đến nay chỗ đó chưa được người ta xem qua bao giờ, hai cánh hoa trắng nõn non nớt hơi hồng lên, dưới tầm mắt nóng bỏng của hắn nó không ngừng co lại, Cố Ngôn khóc ghê gớm, viên trân châu trên hoa huyệt cứ run không ngừng, Phó Minh Ngọc nhìn chằm chằm vào hạt đậu kia, thở dốc kịch liệt, đôi mắt hắn nhanh chóng đỏ lên.

"Anh mẹ nó lăn, cút cho tôi! Tôi gϊếŧ anh!"

"A ____"

Đột nhiên cậu im bặt, Phó Minh Ngọc thở hổn hển cắn mạnh lên hoa huyệt một chút.

Hô hấp của Cố Ngôn cứng lại, bắt lấy quần áo của Phó Minh Ngọc, tay đáp hờ trên vai hắn, dưới ánh đèn chiếu vào những khớp xương tay rõ ràng càng nổi bật hơn, nhưng giờ này không ai quan tâm đến nó cả.

Nóng quá... Sao lại thế này... Thân thể đột nhiên trở nên rất khát, những đám lửa bùng lên ở bụng dưới, Cố Ngôn không khống chế được, phải cúi đầu trước du͙© vọиɠ.

Hai cánh hoa mê người mới mẻ được hắn ngậm trong miệng khảy qua chuyển lại, khe thịt kia càng liếʍ càng lớn hơn, chậm rãi trồi ra ngoài hoa huyệt, những đợt dâʍ ŧᏂủy̠ cũng chảy ra bên ngoài. Phó Minh Ngọc liếʍ dọc theo khe hở đi đến phía trước, hắn ngậm hai viên trứng vào trong miệng, cái cằm chống vào miệng huyệt, nó nhanh chóng bị nước da^ʍ làm cho ướt đẫm.

Phó Minh Ngọc nhẹ lui về phía sau, ngẩng đầu lên, dùng khuôn mặt ướt dầm dề nhìn Cố Ngôn.

"Bướm da^ʍ chảy nước, rất nhiều."

Cố Ngôn ngơ ngác nhìn hắn, tại sao... Tại sao lại chảy nước, cậu cũng đâu phải con gái.

"Đừng sợ.... Anh sẽ liếʍ sạch cho em."

Đầu lưỡi to lớn liếʍ mạnh lên âm đế, Cố Ngôn sướиɠ đến nỗi da đầu tê dại, cả người run rẩy, dâʍ ɖị©ɧ trong động hoa không thể kiềm chế được, chảy ra bên ngoài. Cố Ngôn cảm thấy mình bị điên rồi, tại sao bên dưới lại nóng như thế, ngứa như thế, cậu chẳng khác nào một người phụ nữ dâʍ đãиɠ không được thỏa mãn, hận không thể nói hắn liếʍ mạnh một chút, hãy bú nát cậu, mυ"ŧ cậu đến cao trào thì thôi.

"A... Không cần... Không cần liếʍ..."

"Ghê tởm..."

Cậu vẫn nhớ rõ là thân thể mình không giống với người bình thường, lập tức thở gấp, khóc nức nở muốn khép chân vào, nhưng ai ngờ lại kẹp chặt lấy đầu của Phó Minh Ngọc, hô hấp nóng bỏng của người kia lập tức phả mạnh lên hoa huyệt, nóng đến nỗi làm cậu run lên một cái.

"Không hề ghê tởm, anh thích."

Phó Minh Ngọc nuốt một ngụm nước miếng, lại chôn khuôn mặt vào trong, chậm rãi liếʍ mυ"ŧ, dùng hàm răng cắn lên hạt đậu kia. Viên trân châu đã bị hút sưng thành viên đậu lớn, Phó Minh Ngọc cắn nó vào trong miệng, đầu lưỡi điên cuồn liếʍ mυ"ŧ, tay cũng nhẹ nhàng duỗi gần đến, xoa bóp hai mép hoa huyệt.

"Không cần, đừng mà, không chịu nổi, a!"

Cố Ngôn khóc nức nở thở gấp muốn lui ra sau, nhưng cậu đã bị người kia nắm chặt, hạt đậu kia bị Phó Minh Ngọc vừa liếʍ vừa mυ"ŧ, sướиɠ đến nỗi hai mắt của Cố Ngôn trắng ra, trông như một con cá bị thiếu nước, hai tay bắt lấy đầu vai của hắn, "Sẽ chết... Ô ô ô."

Đầu lưỡi kia như một con rắn, triền miên trong bướm nhỏ, đâm chọc dọc theo hoa huyệt, Cố Ngôn sướиɠ đến nỗi chảy cả nước miếng, từng giọt chảy xuống thân thể, cậu cảm thấy cơn ngứa trong người hình như đã đỡ hơn một chút, nhưng Cố Ngôn càng muốn nhiều hơn.

Không đủ, chưa đủ, bên trong hoa huyệt hình như có rất nhiều thứ khiến cậu ngứa ngáy, khiến cả thân thể khó chịu, hận không thể... Hận không thể để cho người ta chọc vào trong.

Khóe miệng Cố Ngôn khẽ nhếch, hai mắt đã mơ hồ nhìn vào người đang ở giữa hai chân, hạ thân đứng thẳng chọc vào mặt hắn.

"Thật sướиɠ.... Còn muốn..."

"Ưʍ... Giúp tôi..."

Môi hoa huyệt đỏ tươi bị đầu lưỡi ướŧ áŧ cuộn vào, Phó Minh Ngọc bóp chặt chân cậu, mυ"ŧ mạnh một phát, ngẩng đầu, hung ác nhìn Cố Ngôn.

"Giúp em cái gì, Hoa nhi nói rõ ra đi."

Cố Ngôn liên tục khóc, bắt lấy cánh tay hắn rồi lắc đầu, hơi thở của đối phương cách ra xa, hoa huyệt ở bên dưới lại ngứa muốn chết, cậu run rẩy tự mình sờ mó.

Thật ngứa, tại sao lại ngứa như vậy.

Bướm nhỏ liên tục mở ra đóng vào, trơn trượt đến nỗi khiến cho ngón tay ngọc ngà không thế xoa nắn được, hai mắt Phó Minh Ngọc đỏ lên nhìn cậu chằm chằm, vòi hoa sen bị ném lên trên mặt đất, những cột nước mạnh mẽ phun lên trên. Quần áo của Phó Minh Ngọc đã bị ướt từ lâu, hắn liếʍ lên trên răng nanh một cái, hai mắt nheo lại như một con sói đói, khóa chặt lấy Cố Ngôn. Bàn tay đưa ra phía trước cởi hết quần áo xuống, gân xanh trên dươиɠ ѵậŧ nhảy lên không ngừng, Phó Minh Ngọc thở hổn hển bước sang bên kia, bế đóa hoa yếu ớt của hắn lên.

"Ưʍ..."

Khuôn mặt nhỏ xinh tràn ngập nước mắt bị nâng lên, cả người Cố Ngôn bị đè lên tường, cậu mơ màng "nhìn" Phó Minh Ngọc, trên mặt là màu đỏ hồng xinh đẹp khác với bình thường, bàn tay ở thân dưới bị lấy ra, treo lên cổ của đối phương.

Hắn đã bị hạ dược rồi, Phó Minh Ngọc xoa môi của Cố Ngôn, thầm nghĩ.

"Dâʍ đãиɠ."

"Đó là thuốc trị mắt, hay là thuốc trị bệnh da^ʍ của em, vậy mà còn dám mang theo bên người."

"Muốn... Ô ô ô, thật ngứa."

Cậu không rờ xuống dưới được, cả người cứ cọ tới cọ lui trên thân thể của Phó Minh Ngọc, cậu không biết, tại sao mình lại trở nên như vậy, Cố Ngôn nâng chân lên, hoa huyệt bị chơi đến nỗi chảy nước dầm dề, dưới ánh đèn chiếu vào trông càng lấp lánh, rực rỡ hơn, hô hấp của Phó Minh Ngọc trở nên nặng nề hơn, nhìn cậu cọ lên người mình, hai cánh hoa sưng to, mềm mại bị chân hắn nghiền nát.

"Cho tôi... Cho tôi..."

"Có người khác đã chạm qua em chưa?"

Âm thanh của Phó Minh Ngọc lạnh như băng, bên trong còn mang theo hơi thở khiến người ta sợ hãi. Lúc Cố Ngôn tỉnh lại vẫn còn bình thường, uống thuốc một cái đã thành dạng này, cậu nói là thuốc trị mắt, Phó Minh Ngọc liền nghẹn một bụng lửa, cậu đã uống nó ở trước mặt bao nhiêu người, đã có những ai nhìn thấy dáng vẻ này của Cố Ngôn, Phó Minh Ngọc chỉ nghĩ đến đây đã muốn gϊếŧ người rồi.

Hắn nâng mông của Cố Ngôn lên cho cậu quấn quanh eo mình, bàn tay đi vào từ phía sau, bóp viên trân châu trên hoa huyệt, tàn nhẫn hỏi, "Có ai cắm như vầy chưa?"

"Đóa hoa da^ʍ, em lẳиɠ ɭơ như thế này, cũng dám mang theo thuốc, nếu anh không nhặt được em, em mẹ nó muốn để cho ai cắm hả."

"Không... A!"

Cố Ngôn không kịp phòng bị, viên trân châu đột nhiên bị người ta nắm lấy, cả người run rẩy như cái sàng, hoa huyệt đóng mở một lượt, nước da^ʍ bên trong đột ngột tràn ra ngoài, giống như thủy triều đổ xuống, chạm lên vách thịt mềm mại của cậu, nhiệt độ cao làm cho cậu choáng váng. Cố Ngôn cọ lên cổ Phó Minh Ngọc không thở nổi, nước miếng trong miệng chảy lên người của đối phương.

Quá sung sướиɠ... Cậu mơ màng nhìn bóng đèn sáng ngời trên đỉnh đầu. Chỗ đó... Thế mà lại có thể sướиɠ như vậy.

Phó Minh Ngọc lạnh mặt nhìn dáng vẻ của cậu sướиɠ đến tận cùng, ngón tay càng bóp chặt lấy eo cậu hơn.

"Bướm da^ʍ, véo một chút cũng có thể phun nước được."

Cố Ngôn chảy không ít dâʍ ɖị©ɧ, toàn bộ hạ thân đều cực kỳ trơn trượt, cậu bị chơi đến cao trào, cả người xui lơ nằm trên người Phó Minh Ngọc. Nước da^ʍ ở hạ thân còn chưa chảy hết, Phó Minh Ngọc đã cắm hai ngón tay vào trong hoa huyệt, dâʍ ɖị©ɧ của Cố Ngôn không chảy ra ngoài được, liền vặn vẹo ở trong l*иg ngực của hắn, mồm miệng không rõ tiếng kêu hắn buông ra.

"Còn ai cắm qua hoa huyệt của em nữa."

Ngón tay của Phó Minh Ngọc làm loạn ở trong, nghiến răng nghiến lợi nhìn cậu, đốt ngón tay cong lại, liên tục cắm vào rút ra trong dòng nước da^ʍ, theo động tác của hắn, chất lỏng dính ngấy chảy ra bên ngoài, tạo thành một vòng bọt mép ở trên miệng huyệt.

Cố Ngôn có một ý thức mơ hồ, nghe được lời hắn liền thấy cực kỳ oan uổng, cậu lớn như vậy rồi, trừ bỏ cái đồ ngốc này, còn ai được chạm vào chứ. Trong lòng Cố Ngôn rất tức giận, càng không muốn để ý đến Phó Minh Ngọc, nhưng dược tính lại phát tác, cậu càng mơ màng hơn.

"Nhanh lên..."

"Mẹ nó, nghe thấy người khác là kích động như vậy, lũ lụt tới à?"

Đầu óc Cố Ngôn quay cuồng, căn bản không nghe rõ Phó Minh Ngọc đang nói gì, chỉ biết là Phó Minh Ngọc không chịu cho cậu. Vì sao lại không cho, rõ ràng mới nói thích cậu, cái đồ lừa đảo này.

"Không có, không có... Anh mau cho tôi... Anh trai..."

Bàn tay bên hông siết chặt lại, cậu mê mang nhìn về phía kia, oan ức duỗi tay đến phía hắn, "Anh, không có người khác."

Qua cuộc làʍ t̠ìиɦ này, Cố Ngôn hoàn toàn trở thành tù binh của du͙© vọиɠ.

Dươиɠ ѵậŧ của Phó Minh Ngọc lập tức trướng to lên một vòng, hắn nảy sinh ác độc nhìn chằm chằm vào Cố Ngôn, nhấn mạnh từng chữ hỏi, "Hoa nhi, có muốn anh cắm vào hoa huyệt không."

Cố Ngôn nghiêng đầu nhìn hắn, nhớ lại kɧoáı ©ảʍ khi được Phó Minh Ngọc liếʍ bướm, nhẹ nhấp môi, "Muốn, muốn cắm vào hoa huyệt..."

"A!!!"

Phó Minh Ngọc đỡ dươиɠ ѵậŧ đột nhiên cắm vào trong, qυყ đầυ đẩy những tầng thịt ra cắm vào trong, hắn đã bị đối phương tra tấn lâu lắm rồi, đã sớm không còn bao nhiêu lý trí nữa, nghe cậu nói vậy, toàn bộ thân thể cứ như một người đàn ông thô lỗ chỉ biết làm bừa.

Cố Ngôn bị đâm đến ngơ ra, hơn nữa ngày sau mới vỗ vào người hắn bảo Phó Minh Ngọc ra ngoài, bên trong hoa huyệt vừa đau vừa rát, cái động nhỏ bị hắn cắm vào, không thấy được chút kɧoáı ©ảʍ nào, Cố Ngôn chỉ cảm thấy mình sắp bị cây gậy kia cắm chết rồi.

"Không khóc, anh cắm một lát sẽ không đau nữa." Phó Minh Ngọc ngoài miệng dỗ cậu, nhưng sức lực ở thân dưới lại không dừng, Phó Minh Ngọc buông cậu xuống, một chân gác lên cánh tay mình, dươиɠ ѵậŧ thô cứng chậm chạp đâm mạnh vào trong âʍ ɦộ đỏ tươi mềm mại, âm thanh thô suyễn nhẹ nhàng liếʍ vành tai trấn an Cố Ngôn.

"Đau, đau, anh đi ra ngoài."

Cố Ngôn bắt lấy bờ vai của hắn, khóc không thở được, thân dưới càng co rút mạnh hơn, ép chặt lấy dươиɠ ѵậŧ của Phó Minh Ngọc, hắn bị cậu cắn đến nỗi da đầu tê dại, ấn eo Cố Ngôn cắm càng sâu hơn, dươиɠ ѵậŧ nhanh chóng đảo quanh hoa huyệt lầy lội, đâm vào trong, Phó Minh Ngọc thở hổn hển dỗ cậu, ngay cả hai quả trứng cũng muốn đi vào.

Hai mảnh thịt trai mềm mại trắng trẻo bị quả trứng của hắn đâm đến nỗi đỏ rực tỏa sáng, âm mao thô cứng chọc vào âʍ ɦộ của cậu, mạnh mẽ ma sát, Cố Ngôn vừa đau vừa sướиɠ, bóp lưng Phó Minh Ngọc, cào loạn.

"Anh không lừa em, cắm thêm một lát, cắm thêm một lát sẽ không đau."

Phó Minh Ngọc bế cả người Cố Ngôn lên, ôm mông cậu nhanh chóng cắm vào rút ra, gân xanh tràn lan trên dươиɠ ѵậŧ không ngừng nhảy múa trong hoa huyệt của cậu, chống vào chỗ sâu, mạnh mẽ ma sát. Hoa huyệt bị cắm đau, Cố Ngôn liền tỉnh táo trong chốc lát, khóc lóc mắng Phó Minh Ngọc.

"Kẻ lừa đảo, biếи ŧɦái, ô ô ô chán ghét anh."

Phó Minh Ngọc ngẩng đầu ngậm lấy môi cậu, câu đầu lưỡi của Cố Ngôn vào miệng mình, nước miếng chuyển qua giữa môi răng hai người, một bàn tay của Phó Minh Ngọc nhẹ nhàng vuốt ve dươиɠ ѵậŧ bán cương của Cố Ngôn, thở hổn hển dỗ cậu.

"Ngoan, anh thích em, anh yêu em, Hoa nhi ghét anh, anh lại làm lần nữa."

Hơi nước trong phòng tắm mờ mịt, hương vị tanh tưởi tràn ngập, Cố Ngôn quỳ rạp trên mặt đất, hạ eo nhếch mông lên, trên eo đầy những vết xanh tím, đều là những dấu vết do Phó Minh Ngọc nhéo ra. Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào ngơ ngác của cậu ngẩng lên, hình như hai cái mông trắng trẻo đang bị người ta xoa bóp, dươиɠ ѵậŧ ngâm mình trong hoa huyệt đầy nước, vừa mạnh mẽ lại nhanh chóng, điên cuồng cắm vào rút ra.

"Hoa nhi, bướm da^ʍ thoải mái không."

Thịt huyệt đỏ tươi bị cây gậy của hắn mang ra ngoài, vừa dâʍ đãиɠ vừa sắc tình, Cố Ngôn đã bắn hai lần, nhưng vẫn chưa thỏa mãn, cậu duỗi tay về phía sau bắt lấy hắn, phe phẩy mông về hướng dươиɠ ѵậŧ của Phó Minh Ngọc, hai mắt rưng rưng cầu xịn hắn.

"Anh, anh, sâu thêm một chút..."

"Thoải mái, hoa huyệt thật là thoải mái, anh trai lại cắm em đi..."

Cậu bị làm nửa ngày, được tính mạnh dọa người, dưới sự cắm rút của hắn, lời thô tục gì cũng dám nói ra, "Ô ô ô anh trai mạnh một chút, hoa huyệt ngứa quá."

"Đệt, sao em lại tao như vậy." Phó Minh Ngọc rút ra khỏi hoa huyệt của cậu, sau đó lại mạnh mẽ cắm vào trong, hắn đã bị thiếu niên dâʍ đãиɠ làm cho thần hồn điên đảo, lúc này cho dù Cố Ngôn có muốn mạng hắn, Phó Minh Ngọc cũng cho cậu hết, nói gì là cắm vào, "Đều bắn cho em được không, bắn đến nỗi mang thai, để Hoa nhi sinh con cho anh trai được không."

"Muốn... Sinh bảo bảo cho anh..."

Cố Ngôn bị đâm đến mơ hồ, khóc lóc thở gấp, bắn ra lần nữa

"Không được... Anh muốn chết..."

Bọn họ làm ba ngày, Phó Minh Ngọc như bị điên, liên tục lăn lộn cậu, hai huyệt dưới thân sưng đến nỗi không đứng dậy được, ngay cả quần áo mà Cố Ngôn cũng không mặc được, trên người đều là những vết cắn của hắn, mọi ngóc ngách trong nhà đều có tϊиɧ ɖϊ©h͙ của bọn họ.

Đến ngày thứ tư, Phó Minh Ngọc giống như mọi khi, đi ra ngoài mua cơm cho cậu, Cố Ngôn kéo thân thể bủn rủn rời khỏi giường, phát hiện mình cuối cùng cũng nhìn thấy được, cậu thở phào một hơi, cảm thấy những ngày qua mình như đang nằm mơ, không chân thật chút nào.

Mép giường vẫn còn nhiệt độ cơ thế của Phó Minh Ngọc, cậu cắn môi sờ soạng một lúc, lại nghĩ đến mấy ngày nay bị Phó Minh Ngọc buộc phải gọi hắn là anh trai vô số lần, cả người đều ngại đến nỗi muốn bốc khói. Lúc mới bắt đầu, cậu thật sự không nguyện ý lắm, nhưng về sau... Khuôn mặt Cố Ngôn đỏ lên, hạ thân đau đớn, tối qua sau khi làm xong, đối phương hình như vẫn chưa muốn đủ, tóm lấy cậu vừa mυ"ŧ vừa liếʍ, đến nỗi toàn thân của Cố Ngôn đều run rẩy, khóc lóc phun lên mặt hắn, Phó Minh Ngọc như một kẻ biếи ŧɦái tiến đến hôn cậu, một hai bắt Cố Ngôn phải nếm thử hương vị của mình.

Cậu lắc đầu nhanh chóng thay quần áo, phải rời đi, khi ra cửa còn nhìn quanh nhà một vòng, ở đây quả nhiên không có ảnh chụp của người kia.

Thôi, dù sao cậu cũng chưa nói tên của mình, có khi chỉ chơi qua đường thôi, cậu nhấp môi giận dỗi, đóng rầm cửa lại, căn phòng nhanh chóng im lặng.