Chương 7: Hai đóa hoa

Phó Minh Ngọc đè nặng lên bờ vai của cậu sau đó thò người đến gần, hơi thở hòa quyền vào nhau, Cố Ngôn đỏ mặt đẩy hắn ra, nhưng Phó Minh Ngọc làm như không thấy, nên cậu chỉ vung tay đã đánh lên mặt người ta.

"Chát ___"

Không khí yên lặng vài giây, sau đó bàn tay đã bị người kia nắm chặt.

"Anh, sao anh lại không né ra."

"Đôi mắt của em bị làm sao vậy?" Người kia không trả lời hắn, ngược lại còn cẩn thận thò người qua, Cố Ngôn có thể cảm nhận được hơi thở của hắn đang phả vào mí mắt của mình, cả người đều dựa vào đây. Cũng khá dễ ngửi, không giống những nam sinh từng tiếp xúc với cậu, trên người Phó Minh Ngọc có một mùi hương rất sạch sẽ và thoải mái.

Đuôi mắt bị người ta nhẹ nhàng xoa bóp, cậu có thế tưởng tượng ra cặp mắt sâu thẳm trên gương mặt kia đang nhíu lại, đột nhiên cậu rút tay về, cúi đầu tránh hắn.

"Không có gì, qua mấy bữa là được rồi."

"Không được, đi viện."

"Tôi không đi!"

Đối phương mạnh mẽ ôm cậu lên, cầm quần áo mặc vào người Cố Ngôn, Cố Ngôn duỗi tay muốn đẩy hắn ra, những sợ đánh vào người hắn, nên đành để mình chịu thiệt lui về sau, lát sau bàn chân đã bị vướng gì đó.

"Đệt."

Ngôn ca chưa từng lúng túng như vậy, cậu cắn răng ngồi dưới đất, vừa rồi đột nhiên không phòng bị nên bị thứ gì đó làm cộm một chút, toàn bộ eo cậu đều đau muốn chết, chân còn chưa đứng vững, mông đã ngồi xuống rồi.

Cho dù Cố Ngôn đi đánh nhau thì cũng chưa bị vậy bao giờ, người này là tai họa gì vậy, hơn nửa năm không bị bệnh vừa gặp hắn đã mắc luôn, tối hôm qua còn bị hắn... trêu chọc, bây giờ cũng xui xẻo thế này. Cậu cắn răng xoa eo, hung dữ nhìn về phía thiếu niên không biết đang đứng ở đâu.

"Hoa nhi! Có đau không!" Cả người cậu bị bế ngang lên, được hắn đặt lên đệm, áo thun phía sau bị vén lên, một bàn tay lạnh lẽo chạm vào, ngốc nghếch nhẹ nhàng thổi hơi lên chỗ đau kia. Cậu còn nhớ rõ âm thanh của thiếu niên tối qua, lạnh băng kiêu ngạo, hoàn toàn khác với bộ dáng dịu dàng của bây giờ.

"Không đau không đau, anh đi lấy thuốc cho em."

Tiếng bước chân nhẹ dần, có lẽ đã ra cửa, Cố Ngôn ghé vào giường nửa ngày mới tỉnh táo lại, lúc trước tên kia nói gì, thích cậu? Muốn ở bên cậu?

"Thích tôi? Tôi có gì mà thích, có bệnh hả."

Cậu gối đều lên cánh tay, vùi mặt vào chăn bông mềm mại, hai tai cũng hồng lên.

"Mùi gì vậy...."

Cố Ngôn đột nhiên ngửi thấy một mùi chua, cậu cau mày dùng mũi ngửi, bỗng nhiên phát hiện mùi này là từ người mình truyền ra, Cố Ngôn lập tức ngồi dậy, nâng cánh tay lên ngửi lại.

Cậu không phải thần, sao không có mùi được. Cậu đánh nhau trong đêm lạnh giá, trên người toàn là mồ hôi, Phó Minh Ngọc lại ôm sát vào, nóng như thế, cậu không bốc mùi nặng đã tốt rồi. Cố Ngôn nhớ đến tối qua mình bị hắn đè dưới thân, bộ dáng điên cuồng kia của đối phương.... Làm sao mà hắn hôn xuống được?

"Hoa nhi."

Phó Minh Ngọc cầm thuốc đi vào, liền thấy khuôn mặt của thiếu niên đang ngơ ngác ngồi trên giường, không nhịn được giảm nhẹ âm gọi cậu, "Thoa thuốc xong chúng ta đi viện được không, đôi mắt của em phải được chữa."

"Không đi." Cố Ngôn lập tức từ chối, "Tôi không sao, nếu anh ngại phiền cứ đưa tôi ra ngoài, tôi tự mình về nhà."

"Làm sao em về được? Cái gì cũng không thấy, anh gọi bác sĩ đến đây được không, Hoa nhi?"

"Tôi không cần bác sĩ, buông ra."

Thái độ cẩn thận của đối phương làm Cố Ngôn càng thêm chìm đắm, bọn họ chỉ mới biết nhau có một ngày, thậm chí còn chưa được coi là quen nhau, cậu tưởng tượng đến tối qua, trán nóng như bị thiêu đốt, sờ đến cạnh giường cũng xuống đến bên dưới roodi.

"Không bỏ, nếu đã bắt được thì là của anh. Hoa nhi, Hoa nhi, ở bên anh được không, anh thích em."

Eo bị người ta ôm chặt, sau đó âm thanh ủy khuất của thiếu niên liền vang lên bên tai.

"Tối hôm qua còn ngoan ngoãn cho anh hôn mà, đầu lưỡi nhỏ duỗi ra nhiều như vậy, còn liếʍ anh, nước mắt lưng tròng cầu anh hôn, Hoa nhi, sao em thay đổi nhanh vậy, hôm nay đã không tính nữa rồi."

...

"Câm miệng!"

Cái gì mà không giữ lời, tối qua cậu thật sự đã chủ động à? Cố Ngôn cố gắng nhớ lại một chút, hình như mình đã thật sự ôm cổ hắn, dính ngấy hôn nửa ngày.

Cố Ngôn đỏ mặt, nghiêng mặt tránh né.

"Trong túi tôi có thuốc, anh đi lấy đến đây."

"Đôi mắt của tôi là bệnh cũ, uống thuốc là được, anh không cho tôi đi, vậy để tôi đi tắm được không?"

Trên người Cố Ngôn đầy bọt biển, nước đã bị hắn đóng lại, cậu không nhìn thấy gì, đành phải lần mò tìm chốt mở. Trên mặt đất rất ướt và dính, cậu cau mày đi về phía trước, trên người mềm nhũn, té về phía trước.

"A!"

"Hoa nhi!?"

Cửa phòng tắm đột nhiên bị đẩy ra, có người chạy vào trong.

Cả người cậu đau đến tê dại, nằm dưới đất không đứng dậy được, nhưng vẫn phân tâm suy nghĩ về đối phương. Sao hắn tới nhanh như vậy? Có phải vẫn luôn ở ngoài của canh mình không? Vậy cũng quá biếи ŧɦái rồi.

"Làm sao vậy, sao lại ngã rồi? Mau để anh nhìn xem."

Thân thể Cố Ngôn có điều khó nói, cậu vô thức nghĩ đến cơ thể của mình, cố gắng làm vẻ bình tĩnh, "Anh đi ra ngoài!"

Cậu căn bản không nhìn thấy gì cả, ai biết đây lại thành sự bất lợi. Hai chân mở rộng vể hướng Phó Minh Ngọc, bàn tay trắng tinh không tì vết che người lại, một đóa hoa đỏ tươi hồng hào mơ hồ lộ ra sau ngón tay cậu, run rẩy trong không khí, Cố Ngôn co rúm người, giật mình, ngón tay ấn vào miệng huyệt, phần thịt mềm mại tràn ra khỏi khe hở của ngón tay cậu.

Con ngươi của Phó Minh Ngọc co lại, hắn đã thấy gì. Hắn thở gấp ngồi thấp xuống, nhẹ giọng hỏi cậu, "Đây là gì."

"Cái gì?"

Cố Ngôn không thể ngờ bí mật mình giấu nhiều năm lại bại lộ hoàn toàn như vậy, xương cùng vừa bị đυ.ng mạnh một cái, hai đùi đều không khép lại được. Cố Ngôn chống mặt đất, thân thể hướng về phía trước, run rẩy muốn đứng lên, trong lúc vô tình lại khiến bí mật giữa hai chân mở rộng hơn.

Hai tay cậu bị lấy ra, lúc này Phó Minh Ngọc mới nhìn rõ cái bướm nộn da^ʍ mĩ kia. Nhỏ như vậy, còn hồng nữa, được giấu giữa hai chân cậu, run rẩy như lá chuối bị mưa đánh vào. Phó Minh Ngọc như ma nhập, khe nhỏ kia hấp dẫn hắn, Phó Minh Ngọc không nhịn được thò đến gần hơn.

Thì ra ở dưới thân Hoa nhi của hắn, còn có một đóa hoa.

Một mùi vị ngọt ngào dâʍ đãиɠ, thơm quá, rất muốn liếʍ.

Cố Ngôn bỗng nhiên cảm thấy có phần không đúng, phía dưới của cậu, tại sao lại có hơi thở nóng bỏng nặng nề như vậy.

"Cút!!"

Cố Ngôn hoảng loạn lui vè sau, bị thấy được rồi, thứ ghê tởm như vậy, thân thể dị dạng của mình, đều bị hắn biết, hắn còn đến gần như thế, hô hấp của chạm vào thịt non rồi. Cố Ngôn càng hoảng hơn, làm sao cũng không đứng dậy được. Xương cùng quá đau, cậu không biết phải làm sao bây giờ, chỉ có thể dùng tay che hoa lại, run rẩy nói Phó Minh Ngọc cút.

"Đi ra ngoài, cút đi!"

"Không sao, không sao, Hoa nhi đừng sợ, anh không nhìn."

Thân thể run rẩy của cậu bị ôm vào trong ngực, bọt biển trên người cũng chưa được rửa hết, Phó Minh Ngọc ngồi quỳ trên mặt đất, thấp giọng trấn an vỗ lưng cậu.

"Anh đi ra ngoài... Không cần nhìn tôi... Không cần nhìn tôi..."

"Anh giúp em tắm được không, Hoa nhi đừng sợ anh, anh yêu em."

Phó Minh Ngọc tự quyết định, gần như không cho cậu từ chối, ôm người lên.

Dòng nước ấm áp tưới xuống, cả người Cố Ngôn bị Phó Minh Ngọc ôm lên trên đùi, bọt biển trên người rơi xuống, cậu cắn răng chui vào hõm vai của Phó Minh Ngọc, túm cánh tay bảo hắn làm nhanh lên. Cậu cảm thấy thẹn muốn chết, không biết tại sao vừa nãy không từ chối hắn, như bị ma quỷ ám ảnh, để đối phương tắm cho mình.

"Hoa nhi, buông ra một chút."

Cậu nghe được giọng nói khàn đặc nặng nề của đối phương, vòi sen bị hắn cầm vào tay, dòng nước ấm áp trên chân hắn liền di chuyển đến đây. Vành tai bị người ta hôn nhẹ một cái, sau đó ngậm vào miệng liếʍ láp, cánh tay trên eo di chuyển xuống, hoạt động như có như không trên đùi một chút, sau đó đi đến bắp đùi, mềm mại nhưng không cho từ chối, mở chân Cố Ngôn ra.

Hô hấp Cố Ngôn cứng lại, vội vàng đẩy hắn ra.

"Anh cút, anh cút, tôi không cần anh tắm hộ!"

Cái tay kia kề sát đùi, chỉ kém chút nữa là đυ.ng vào bí mật xấu xí dơ bẩn của cậu, mắt Cố Ngôn hồng lên, chắc chắn hắn đã sớm thấy được, nếu không sao lại giả bộ tốt bụng tắm cho cậu, Cố Ngôn dùng sức đẩy Phó Minh Ngọc ra, khóc nức nở để hắn buông mình ra, từ đầu đến cuối hắn toàn là kẻ lừa đảo, thích cậu ở chỗ nào, mẹ nó đều giả hết, chẳng qua là muốn tìm kiếm sự mới lạ từ chỗ mình thôi.

Hai đùi của cậu bị bẻ mạnh ra, Phó Minh Ngọc dùng chân đè cậu xuống, dòng nước đột nhiên trở lên lớn hơn, dùng sức đánh mạnh vào hai chân yếu ớt.

"A..."

Bàn tay Phó Minh Ngọc đi xuống, hắn ngồi ở phía sau Cố Ngôn, ôm cậu vào trong ngực, dùng sức xoa hai mảnh thịt trai.

"Vì sao lại không cần, nơi này của Hoa nhi của phải rửa, anh giúp em rửa, ngoan nha, anh giúp em rửa."

Chỗ kia Cố Ngôn cũng chưa chạm qua bao giờ, môi hoa huyệt mềm mại được hắn cọ xát thô lỗ như thế, chỉ một lát để sưng lên, hô hấp của Phó Minh Ngọc nặng nề, không quan tâm Cố Ngôn đang kêu khóc, hắn dùng lòng bàn tay xoa bóp lên bướm da^ʍ mềm mại đỏ au kia, trong lúc vô tình còn đυ.ng vào hạt châu kia, cả người Cố Ngôn run lẩy bẩy, thở mạnh liên tục.

"Anh tránh ra... Ư... Anh tránh ra đi..."

"Đệt, da^ʍ muốn chết."

Mắt Phó Minh Ngọc đỏ lên, đột nhiên để cậu ngồi lên bồn cầu, mạnh mẽ mở hai chân thon dài non mịn ra.

"Hoa nhi, Hoa nhi, để anh xem được không, anh muốn nhìn."