Chương 6: Liếʍ Hoa

Thiếu niên phát sốt, mặc áo ngủ của hắn, sắc mặt ửng hồng nằm trên giường Phó Minh Ngọc. Hắn ngồi ở mép giường, giống như bị ma nhập, cảm thấy nhìn bao nhiêu cũng không đủ.

Trên người cậu như bị lửa đốt, Phó Minh Ngọc không dám cho cậu đi tắm, chỉ lấy khăn lông xoa lung tung một phen, cuối cùng hắn cũng không thể kiềm chế tâm trí mình được, sau khi cởϊ qυầи áo của đối phương để lộ một thân thể thon gầy làm người ta kinh ngạc, hoàn toàn không thể nhìn ra sức chiến đấu mạnh mẽ như thế. Khăn lông ấm áp lướt qua thân thể, cậu nhẹ nhàng run rẩy, hai đầṳ ѵú trước ngực cũng run lên.

Thật mịn, quầng vυ" nho nhỏ, Phó Minh Ngọc không ngờ còn có người sở hữu núʍ ѵú mịn như thế, yếu ớt như thế. Hắn không dám mở điều hòa, chỉ mở cửa sổ, để cơn gió nhẹ đi vào, vừa lúc có thể làm dịu cho vật nhỏ kia.

Hai đầṳ ѵú mềm mại yếu ớt lập tức to lên, to bằng cỡ hạt đậu, đứng thẳng trong không khí. Yết hầu Phó Minh Ngọc khẽ lăn lộn một phen, cố gắng kiềm chế bản thân không được chạm lung tung, nhưng thiếu niên trên giường quá nhiệt tình, liên tục quay cuồng trên giường như con thú nhỏ, Phó Minh Ngọc sợ cậu ngã xuống, vội vàng lấy tay đã cậu.

"Đệt."

Mắt Phó Minh Ngọc đã nghẹn đến nỗi đỏ lên, toàn bộ người của đối phương đều nhào vào l*иg ngực của hắn, núʍ ѵú đứng thẳng cũng dán vào cánh tay Phó Minh Ngọc, còn liên tục cọ xát, Phó Minh Ngọc bị chạm đến bốc hỏa, dươиɠ ѵậŧ lập tức chào cờ. Cứng như hòn đá nhỏ, cậu đáng yêu nhỏ nhắn đến đòi mạng, hô hấp của Phó Minh Ngọc càng nặng hơn, mạnh mẽ ôm thân thể của cậu lật lên, quả nhiên trên eo cậu có hai chỗ lõm vào, nó giống như vực sâu hấp dẫn hắn.

Phó Minh Ngọc không nhịn được, nhẹ nhàng xoa một chút, ngón tay thon dài mịn màng của thiếu niên lập tức bắt lấy tay hắn, mang theo tiếng khóc nức nở nói, "Không cần...."

Phó Minh Ngọc không dám đυ.ng xuống dưới nữa, quần áo của hắn sắp không che được dươиɠ ѵậŧ rồi, cậu mê người như vậy, tham âm còn ngọt thế nữa. Hắn hận không thể cầu yêu với thiếu niên ngay lập tức, sau đó liếʍ toàn thân của cậu, ngay cả ngón chân cũng không bỏ qua, ngậm lấy núʍ ѵú kia rồi mυ"ŧ nó, cắm dươиɠ ѵậŧ vào cơ thể cậu, làm cho đôi mắt xinh đẹp kia ngập nước mắt, để cậu khóc kêu hắn, khóc cho hắn xem, chỉ nhìn thấy hắn.

Con mẹ nó khác gì bị điên không, trước ngày hôm nay Phó Minh Ngọc thậm chí còn không biết thì ra mình lại thích đàn ông. Hắn thở hổn hển mặc quần áo cho thiếu niên, giọng nói khàn đến kỳ cục, bên cạnh bàn có cốc nước ấm, nhưng hắn chưa lấy thuốc.

Nhưng Phó Minh Ngọc vừa đứng lên, người trên giường đột nhiên nói mớ, bàn tay nắm chặt góc áo của hắn, Phó Minh Ngọc nghe không rõ lắm, đành phải cong lưng ghé sát vào chỗ cậu.

"Mẹ ơi..."

Hô hấp ấm áp của thiếu niên phả thẳng vào tai hắn, đôi môi đang mấp máy như đυ.ng vào da hắn, Phó Minh Ngọc cảm thấy bản thân hình như cũng bị sốt rồi, nếu không sao mặt hắn lại hồng như thế, Phó Minh Ngọc sợ mình còn ngồi nữa sẽ làm ra chuyện không bình tĩnh mất, hắn không muốn đối xử với người trong lòng như một tên biếи ŧɦái, cắn răng lấy tay cậu ra, vội vàng rời đi.

Tóc hắn đã ướt nước, nhân lúc đi lấy thuốc liền nhanh chóng rửa mặt, Phó Minh Ngọc giống như một tên nhóc hấp tấp lỗ mãng, gấp không chờ được xông vào phòng mình, muốn nhìn cậu ngay lập tức, nhưng rõ ràng hắn chỉ rời đi có năm phút thôi.

"Mẹ ơi... Con nhớ mẹ..."

Người trên giường liên tục rơi nước mắt, tim Phó Minh Ngọc cũng bị cậu nắm đau, hắn ngồi lên giường nâng cậu dậy, để thiếu niên dựa vào ngực mình, nhỏ giọng dỗ cậu.

Thì ra cậu cũng yếu ớt như vậy, đó là một vẻ đẹp hoàn toàn khác với sự mạnh mẽ và hung tàn khi đánh nhau, nhưng càng khiến Phó Minh Ngọc mê muội hơn.

Hắn giống như một tên biếи ŧɦái, si mê liếʍ hết những giọt nước mắt trên mặt cậu, cầm tay thiếu niên không bỏ. Thuốc cũng không nuốt, Phó Minh Ngọc đã thử nhiều lần, nhưng đều bị cậu nhổ ra, cái lưỡi mềm mại linh hoạt liên tục chuyển động giữa răng và môi. Sợi dây trong lòng Phó Minh Ngọc bị cắt đứt, giống như bị điên, đè cậu lên trên giường, ngậm đầu lưỡi của thiếu niên, mυ"ŧ lấy, đẩy thuốc vào trong. Độ ấm trong phòng tăng cao, Phó Minh Ngọc nhìn người ở dưới thân không chớp mắt, mặt cậu đã đỏ hồng mờ mịt, hắn cảm thấy dù giây tiếp theo mình phải chết, chỉ như này cũng đã đủ giá trị rồi.

Chắc là bị điên rồi, rõ ràng mới gặp lần đầu, nhưng sao lại thích như thế.

"Mẹ..."

Cậu mở đôi mắt ướŧ áŧ ra nhìn Phó Minh Ngọc, ôm cổ hắn gọi, "Mẹ, con rất nhớ người."

Bờ môi của cậu vừa bị hắn mυ"ŧ đến nỗi hồng lên, vẫn còn hơi sưng. Phó Minh Ngọc dùng lòng bàn tay xoa bờ môi của thiếu niên, xoa đến nỗi môi mở ra, ngón tay cắm vào trong, dán lên phần thịt mềm, thanh âm giảm xuống thấp, sợ dọa đến cậu.

"Không phải mẹ, là anh."

"Anh... Anh..."

Thiếu niên mê mang nhìn hắn, cả người đã bị cơn sốt tra tấn đến nỗi hồng lên, đây chỉ là phản ứng vô thức, nhưng lại làm người ta điên cuồng, vừa ngây thơ vừa khát khao.

Giống như một yêu tinh không xuất hiện ở trần thế.

"Ngoan, anh hôn em được không, để anh hôn nha, a, cho anh hôn em."

Phó Minh Ngọc nhận tội, hắn cơ bản là không ngăn được mình, hắn khao khát đối phương, thậm chí không thể dời mắt đi được.

Cố Ngôn bị nóng đến mơ màng, lúc trọn mắt cũng chỉ nhìn thấy một bóng người mờ nhạt, đầu óc cậu đã bị nhiệt độ làm cho nhão nhoét, căn bản không biết người trước mắt là ai. Ngay giây tiếp theo, hô hấp đã bị nắm chặt.

Hai cánh môi bị người ta dùng lực ngăn chặn, dán lên người cậu, không ngừng ôm mặt cậu liếʍ lấy liếʍ để, cậu muốn đẩy dối phương ra, nhưng ngay sau đó một cái lưỡi trơn trượt đã xông vào trong, cuốn lấy đầu lưỡi của Cố Ngôn, liên túc bú ʍúŧ, đi vào chỗ sâu nhất trong khoang miệng của cậu.

"Ư.... Không cần..."

Cố Ngôn bị hắn liếʍ tới nỗi không chịu được, khó nhịn hé miệng ra, người kia khẽ dịch ra một chút, chống lên trán cậu thở dốc, cặp mắt đen nhanh sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Cố Ngôn, như sợ cậu chạy mất. Nước chảy xuống khỏi khóe miệng của thiếu niên, trượt vào cổ, cảm giác dính nhão làm người ta thấy khó chịu, cậu nhỏ giọng lẩm bẩm, tay hắn nâng cũng không dậy, bị cậu nắm chặt vào lòng bàn tay mình.

Cậu bị sốt đến mê man, hoặc cũng có thể là độ ấm trong phòng làm cho choáng váng, mơ hồ, không nhịn được mở miệng cầu Phó Minh Ngọc.

"Ngứa..."

Cổ tay ngứa đến phát đau, cậu không nhịn được khóc ra tiếng, cậu đang nằm mơ à, sao khó chịu như vậy, cổ bị mái tóc khô cứng đâm vào, vừa rồi đầu lưỡi của hắn còn quấn lấy đầu lưỡi của mình nữa?

"Anh hôn hôn, giúp em liếʍ có được không?"

Cậu có anh à? Cố Ngôn nghĩ không ra, nhưng trên người nóng quá, người không có tí sức lực nào, cậu không nghĩ nữa, gật đầu, lộ ra một nụ cười ngọt ngào với Phó Minh Ngọc.

"Được... Anh."

Cậu quá ngoan, sau cậu ngoan thế nhỉ, Phó Minh Ngọc cảm thấy trái tim đang đập của mình cũng bị cậu kêu dừng lại luôn rồi, cả người đều bị Cố Ngôn thiêu cháy.

Ngọn tóc dính nước lướt qua mặt, chậm chạp nhỏ giọt.

Tiếng nước rất nhỏ, trong căn phòng tràn ngập hô hấp nặng nề của hắn, càng không có cảm giác tồn tại gì. Nhưng Phó Minh Ngọc vẫn chú ý, bởi vì giọt nước kia lại rớt đúng lên môi của thiếu niên, cậu nhíu mi, sau đó vươn lưỡi ra liếʍ một chút, Phó Minh Ngọc chỉ nhìn thấy cái lưỡi đỏ tươi quyến rũ kia xông ra ngoài, người hắn như bị điểm huyệt, nắm chặt lấy cố tay của cậu.

"Ăn ngon."

Có thể là ăn được, mồ hôi trên mặt hắn không dừng lại, có lẽ đã bị xen lẫn ở trong, lại bị bảo bối ăn vào, Phó Minh Ngọc suy nghĩ lung tung.

"Em tên là gì, ư, ở bên anh được không, anh thích em."

Phó Minh Ngọc tự quyết định, dù sao đối phương cũng đang bị nóng đến mơ hồ, căn bản không nghe hiểu hắn nói cái gì.

"Sao em lại yếu ớt như vậy, gọi là Hoa nhi được không."

"Hoa nhi, Hoa nhi, Hoa nhi của một mình anh."

Thiếu niên thật sự không hiểu lời anh nói, tác dụng của thuốc hạ sốt đã bắt đầu phát huy, cậu mơ màng nhắm mắt lại, chỉ còn lại Phó Minh Ngọc ở trên giường nhìn chằm chằm, cảm thấy ngắm bao lâu cũng không đủ.

Phó Minh Ngọc điên rồi, cậu chỉ vừa ngủ thôi, hắn đã gấp không chờ được lấy dươиɠ ѵậŧ trong quần ra, một cây gậy thô to lập tức bắn ra ngoài. Hắn quỳ chân sau xuống bên cạnh thiếu niên, côn ŧᏂịŧ thô to cọ vào bàn tay mịn màng trắng tinh của cậu, trên qυყ đầυ đã chảy đầy dịch nhầy, toàn bộ đều bị hắn cọ vào tay đối phương.

"Hoa nhi... Hoa nhi..."

Phó Minh Ngọc thở hổn hển kêu rên, nắm tay đối phương để cậu vuốt dươиɠ ѵậŧ cho mình, giúp Phó Minh Ngọc bắn ra. Hắn như một tên biếи ŧɦái, lúc kɧoáı ©ảʍ sắp ập đến, hắn cầm cây gậy đến gần mặt thiếu niên, bắn toàn bộ số tϊиɧ ɖϊ©h͙ kia lên mặt cậu.

Thật mẹ nó đẹp.

Buổi sáng nhiệt độ trên người Cố Ngôn đã giảm, cậu chống thân thể bủn rủn ngồi dậy, ngoài ý muốn lại sờ thấy một người ở bên cạnh. Da thịt ấm áp của đối phương dán vào người cậu, những hình ảnh tối qua như bông tuyết nhỏ vọt đến chỗ cậu, mặt Cố Ngôn nhất thời đỏ lên, Cố Ngôn nhớ tất cả.

Người kia ôm cậu dỗ cậu uống thuốc, còn hôn cậu.... Ngậm đầu lưỡi của đối phương để liếʍ láp, cậu còn ngoan ngõan mở miệng cho người ta đi vào, cậu mơ mang, chỉ nhớ rõ cặp mắt kia, si mê nhìn mình.

"Đệt..."

Cậu che trán kêu rên, cậu nhớ đối phương là người kia ở trong ngõ nhỏ, Cố Ngôn chỉ liếc mắt nhìn một cái, tuổi chắc không lớn lắm. Trước mắt như một mảnh sương trắng, cái gì cũng không thấy rõ, Cố Ngôn nhíu mày, không quản hắn.

Dù sao mỗi ngày một lần là được rồi, nhưng người bên cạnh phải làm sao bây giờ, cậu còn chưa nghĩ xong. Trên người là quần áo sạch sẽ thoải mái, nguyên liệu sờ lên rất mượt, sắc mặt cậu thay đổi, nghĩ đến bí mật của mình, vội vàng túm chăn che mình lại, tay kéo khóa quần xuống duỗi vào trong.

Chỗ khe hở dính dính ẩm ướt, trên qυầи ɭóŧ cũng có một đống tinh, cậu xụ mặt ngồi trên giường, thật sự không biết nói gì. Cậu tối qua không chỉ bị hôn đến bắn tin, chỗ phía dưới... Thế mà cũng chảy nước. Nhưng mà... Hắn có phát hiện ra không, nếu đối phương phát hiện, điều đầu tiên nhất định là làm chết cậu, vẻ mặt Cố Ngôn vô cảm nghĩ.

"Hoa nhi?"

Là người kia, âm thanh giống y như tiếng trong bộ não nháo dính của cậu tối qua, căn bản không kịp phản kháng, hắn đã lấy cho cậu tên này.

Cố Ngôn không nhìn thấy người, chỉ có thể nghe thấy âm thanh vọng đến, tay trong qυầи ɭóŧ cũng hoảng loạn cong lên, trên ngón tay còn đọng lại một đống dâʍ ŧᏂủy̠, cậu cương mặt, không biết bây giờ nên làm gì, đây là lần đâu tiên Cố Ngôn gặp chuyện này, cũng không thể đem cái này... Bôi vào quần áo chữ. Cậu tưởng tượng như vậy, người này tối qua đã bắt nạt cậu như thế, có gì mà ngại, mẹ nó.

"Hoa nhi đang làm chuyện xấu gì vậy."

Dâʍ ɖị©ɧ trên tay còn chưa được xoa hết, đã bị người kia bắt được.

"Thả, buông ra!!"

Cậu hét về phía hắn, muốn rút tay lại, nhưng ngay giây tiếp theo, một đợt ướŧ áŧ nóng bỏng liền truyền từ lòng bàn tay đến, đầu óc Cố Ngôn nổ tung, người này, thế mà dùng đầu lưỡi liếʍ...

"Thật ngọt, là nước da^ʍ của Hoa nhi à."

"Hoa nhi ở bên anh được không, anh thích em."

Cậu đỏ mặt còn chưa kịp động tay, không kịp phòng ngừa đã nghe thấy lời thổ lộ của đối phương, Cố Ngôn sửng sốt một chút, "A?"

Thiếu niên nghiêng đầu nhìn hắn, Phó Minh Ngọc đột nhiên cảm thấy không đúng lắm, cặp mắt xinh đẹp kia tại sao lại mê man như vậy. Hắn vươn tay di chuyển trên mặt cậu một chút, vậy mà đối phương không phản ứng gì cả.

"Em... Đôi mắt của em làm sao thế này?"