Chương 5: Gặp Hoa

Lần đâu tiên Phó Minh Ngọc nhìn thấy Cố Ngôn, là ở trong một cái ngõ nhỏ. Lúc đó mới nghỉ xong, vì đứa con trai riêng của ba hắn, ngày ấy hai người cãi nhau ghê gớm, ba hắn chỉ vào cửa quát hắn cút, Phó Minh Ngọc cười lạnh, mở cửa quay đầu rời đi.

Hắn tùy tiện tìm một quán bar để uống rượu, lúc rạng sáng, nhân viên phục vụ cẩn thân đến gần nói bọn họ phải đóng cửa, Phó Minh Ngọc đã uống không ít, nhưng lại giống như chưa uống tí nào. Khuôn mặt lạnh lùng ngồi trên ghế dài, dáng vẻ người sống chớ đến gần, nếu có ai cố ý tiến lại, hắn liền nhấc mí mắt liếc một cái, lạnh lùng khiến người kia cút.

Nhân viên phục vụ sợ bọn họ đánh nhau, sợ hãi cả một đêm, dù sao nhìn Phó Minh Ngọc cũng không dễ ở chung, thật khó lắm mới hết buổi tối, ai cũng muốn nhanh chóng tiễn vị phật này đi.

Phó Minh Ngọc ngẩng đầu liếc nhân viên một cái, đôi mắt phượng sâu thẳm hẹp dài đầy lạnh lùng, người kia sợ đến run rẩy, không nhịn được lui sau vài bước.

Phong cảnh lúc hai giờ sáng, đường phố không một bóng người, Phó Minh Ngọc xoa bả vai cứng đờ, chuẩn bị lái xe trở về phòng trong nội thành, hắn mới cãi nhau với ba xong, trong nhà còn có một người em trai lai lịch không rõ, hắn không muốn trở về tí nào.

Bên cạnh quán bar có ngõ hẹp vừa nhỏ lại sâu, hắn mới nhấc chân định rời đi, đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu rên khổ sở ở bên trong truyền ra, sau đó một âm thanh lạnh lùng vang lên.

“Tìm chết.”

Phó Minh Ngọc không phải người thích lo chuyện bao đồng, nhưng hôm đó lại như bị ma ám, đi vào ngõ nhỏ kia.

Thiếu niên xoay người đấm người đánh lén kia quỳ trên mặt đất, giơ tay đấm mạnh xuống, người ở trên đất phát ra những tiếng rên thống khổ. Người đối diện nhìn cách đánh không muốn sống của hắn liền hoảng sợ, mấy tên bên cạnh liền cầm gậy muốn đánh hắn, Phó Minh Ngọc chưa kịp nói chuyện, sau lưng như có đôi mắt, nghiêng người né sang, giơ tay cầm cây gậy vào tay mình.

Thân thủ sạch sẽ lưu loát làm cậu kinh hãi.

Ánh trăng tối tăm che mất thân hình của hắn, từ phía sau Phó Minh Ngọc không kiêng nể gì nhìn vào bóng dáng thon gầy của thiếu niên, ngõ nhỏ tối đến nỗi gần như không nhìn thấy cái gì, nhưng Phó Minh Ngọc vẫn bị ánh mắt xinh đẹp khi xoay người của cậu, làm cho hoảng hốt.

Cậu thật là đẹp mắt.

Phó Minh Ngọc không kìm lòng được, thân thể đứng thẳng lên, đi ra ngoài một bước. Trong ngõ nhỏ yên tĩnh chỉ còn lại âm thanh thở dốc liên tục, điều này càng khiến tiếng bước chân của cậu hiện rõ hơn, trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người đều nhìn về cậu, chỉ có một người kia.

Tại sao cậu không nhìn hắn, trên mặt Phó Minh Ngọc không có vẻ gì, nhưng trong lòng lại có chút phiền loạn.

Hắn không rõ cậu đã chọc vào chuyện gì, Phó Minh Ngọc liếc mắt một cái, phía đối diện vậy mà lại có năm người, trong lòng hắn bùng lên, nhưng vẫn muốn biểu hiện mình với thiếu niên trước mặt, nên hắn kéo áo khoác trên người xuống vứt sang phía đối diện.

"Chơi cái gì vậy, để tôi tham gia nữa."

Nhưng căn bản không cần hắn, thân hình thon gầy của thiếu niên nhìn như chẳng ra gì, nhưng lúc ra tay lại cực kỳ tàn nhẫn, nắm đấm mạnh mẽ, cú nào cú nấy đều đâm vào thịt người ta. Càng đừng nói đến phía đối diện đều là một đám lưu manh ăn hại, gậy gộc bị thiếu niên nắm trong tay, chống thẳng vào ngực của người ở dưới chân cậu. Thiếu niên giương mắt nhìn về phía đám người phía sau, cười nhạo một tiếng.

"Còn muốn đánh hả?"

Phó Minh Ngọc nhìn chân cậu đạp lên người tên lưu manh kia, hắn hoảng hốt, cảm thấy tâm mình cũng bị đá phải.

Chỗ này nào giống đánh nhau, rõ ràng là ép người khác phạm tôi mà.

Đám lưu manh kiếm chuyện lập tức giải tán, ngõ nhỏ dần yên tĩnh lại, Phó Minh Ngọc đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ, bởi vì hình như tiếng tim hắn đập quá lớn, trong ngõ nhỏ toàn là âm thanh của hắn. Phó Minh Ngọc muốn lui ra sau, nhưng ánh mắt lại không muốn rời khỏi thiếu niên một giây nào.

"Xen vào việc của người khác."

Thiếu niên tùy tiện xoa tuyết trên trán, lạnh nhạt nhìn hắn một cái, khom lưng lượm áo khoác ném về phía sau, rời đi ngay lập tức.

Giữa đêm hè, áo thun mỏng trên người cậu đính đầy mồ hôi và máu, chúng ướt đẫm dán vào người, Phó Minh Ngọc đứng ở sau nhìn cậu, từ vòng eo gầy bé tràn đầy sức lực đi xuống dưới, mơ hồ nhìn thấy hai cái hông tinh tế.

Không biết lúc cậu cởi đồ sẽ là dạng gì, Phó Minh Ngọc đột nhiên nghĩ.

Từ trước đến nay Phó Minh Ngọc luôn trầm ổn, nhưng trong nháy mắt khi cái áo khoác kia ném đến, hắn vậy mà có cảm giác được sủng lại sợ, lần đầu tiên hoảng loạn như một cậu thiếu niên 17. Phó Minh Ngọc buộc mình bình tĩnh nhận lấy quần áo, không nhịn được lại đi theo sao thiếu niên.

Xong rồi, tao thài rồi.

Hắn mang vẻ mặt vô cảm đi sau đối phương, áo khoác trong tay bị hắn xoa đến nhăn nhúm, móng tay khảm sâu vào gấu áo cứng rắn, nhưng hắn vẫn chưa tỉnh táo lại.

"Mày đi theo.... Ai da!"

Thiếu niên xoay người mắng hắn, nhưng đột nhiên lại ngã xuống, bàn tay nhìn rõ khớp xương che mắt lại, Phó Minh Ngọc chỉ đi lên vài bước, thiếu niên vừa nãy mới dùng sức nắn bóp hắn, bây giờ đã nằm trong lòng hắn rồi.

"Không, không đi bệnh viện."

Đối phương bắt lấy tay hắn, chỉ kịp nói những lời này liền ngất đi, lòng bàn tay tinh tế mềm mại của thiếu niên dán lên cánh tay Phó Minh Ngọc, giống như có dòng điện chạy qua, làm hắn đầu hoa mắt váng, phải ngoan ngoãn nghe lời.