Chương 4: Xoa Hoa

“A.... Không cần.....”

Không biết ngón tay đã chọc đến chỗ nào trong hậu huyệt rồi, một đợt kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt truyền đến, Cố Ngôn nắm chặt lấy vai của Phó Minh Ngọc, giãy dụa trong l*иg ngực của hắn, muốn chạy đi.

Sao mà Phó Minh Ngọc để cậu chạy đi được, hắn dùng tay ôm chặt lấy Cố Ngôn, ngón tay nhanh chóng ra vào trong động nhỏ, mạnh mẽ nghiền nát khối thịt mềm kia, hoa huyệt ở phía trước cũng đã động tình, nước da^ʍ liên tục chảy ra ngoài, men theo thịt trai đi xuống dưới, nhưng đã bị Phó Minh Ngọc lấy tay vét hết, đi vào mặt sau.

“Tham Thiên không ngoan, nước trong bướm đã chảy cả ra mông nhỏ rồi.”

Vành tai Cố Ngôn đỏ như máu, khuôn mặt cực kỳ dâʍ đãиɠ, run tay muốn che miệng Phó Minh Ngọc lại, nhưng mặt Phó Minh Ngọc vừa bình tĩnh lại xa cách, liên tục nói ra những câu tục tĩu khiến người ta đỏ mặt.

“Không được.... Không được gọi em như thế...”

Tên bị người ngậm trong miệng, ngay trong lúc làm chuyện này, khiến cho cậu có cảm giác như cả người bị lột trần ra, như thể tất cả bí mật dơ bẩn đã bị mọi người biết hết.

“Tên Hoa nhi thật dễ nghe, vì sao không cho gọi.”

“Hay là em lại muốn chạy?”

Hắn rút tay khỏi động da^ʍ của Cố Ngôn, ôm cả người cậu lên trên ghế, hai tay to lớn mở chân cậu ra, gác lên trên hai cái vịn tay.

“Bướm nhỏ chảy nước.”

“Anh trai liếʍ huyệt cho em được không.”

Phó Minh Ngọc tự quyết định, không chơ Cố Ngôn cơ hội trả lời, chân đã quỳ xuống ngay, hai tay ấn lên chân của Cố Ngôn, mở rộng chân ra hơn.

Hắn si mê nhìn đóa hoa đỏ rực dâʍ đãиɠ ở giữa hai chân Cố Ngôn, cậu dùng tay che hai mắt lại, không muốn nhìn hình ảnh dâʍ ɭσạи này, lỗ nhỏ ở thân dưới bị Phó Minh Ngọc nhìn chằm chằm đến nỗi co rút lại. Phó Minh Ngọc nhìn đến nỗi miệng đắng lưỡi khô, nhịn không được phải thổi một hơi vào đóa hoa kia.

“A_____”

Cố Ngôn co rúm lại muốn khép chân vào, nhưng đã bị Phó Minh Ngọc đè xuống, khoái tràn đến quá mạnh mẽ, thịt sờ nhanh chóng đóng mở, nước da^ʍ liên tục chảy ra ngoài, hai cánh hoa cũng bị nước bôi cho lấp lánh tỏa sáng, hạt đậu nhỏ sưng phồng to lên, toàn bộ khuôn mặt của Phó Minh Ngọc dán đến gần, chóp mũi đẩy môi bướm nhỏ ra, ma sát vào miệng huyệt.

Cố Ngôn sướиɠ đến nỗi toàn thân phát run, đã sớm quên câu hỏi của Phó Minh Ngọc, thân dưới dán vào mặt hắn, tay cũng buông xuống không nhịn được mà nắm lấy đầu tóc của Phó Minh Ngọc, áp vào hoa huyệt.

“Liếʍ..... Anh trai liếʍ đi....”

Phó Minh Ngọc lui xuống, hôn lên bướm nhỏ một cái, ngửa đầu nhìn Cố Ngôn. Vừa mới sờ vào môi hoa huyệt của cậu, buộc cậu mở miệng, giống như đang không hiểu cậu đang nói gì.

“Vì sao lại muốn liếʍ, hoa nhi không phải là muốn đi sao.”

Ngón tay Phó Minh Ngọc di chuyển dọc theo môi huyệt, miêu tả nó, một mùi hương tanh nhẹ va vào mũi hắn, Cố Ngôn nghĩ đến chuyện trên tay hắn đều là dâʍ ɖị©ɧ của mình, liền quay đầu tránh né. Bướm da^ʍ mềm mại ở thân dưới đột nhiên bị tay hắn che lại, đánh mạnh một cái, cậu a lên một tiếng, ngón tay Phó Minh Ngọc đột nhiên đi vào trong.

“Có đi hay không.”

Ngón tay Cố Ngôn đếnn gần miệng Cố Ngôn, nhẹ nhàng khẩy đầu lưỡi mềm mại của cậu, bắt chước động tác giao hợp, liên tục ra vào trong miệng Cố Ngôn. Cậu không nói được tiếng nào, nước miếng cũng chảy ra ngoài, sự khát khao ở thân dưới còn chưa được giải quyết, tay lại bị Phó Minh Ngọc ép chặt ở sau lưng, cậu chỉ biết dùng ánh mắt ướŧ áŧ nhìn Phó Minh Ngọc, dùng âm thanh mơ cầu xin hắn.

“Không đi, không đi! Anh trai giúp em đi.....”

Phó Minh Ngọc rũ mắt xuống, “Hoa nhi không ngoan, đã nói sẽ ở nhà chờ anh rồi, kết quả anh về lại không thấy em đâu.”

“Hoa nhi làm sai rồi, phải phạt.”

Phó Minh Ngọc lạnh lùng đứng lên, tay cầm lấy dươиɠ ѵậŧ của Cố Ngôn nhẹ nhàng đánh một cái, Cố Ngôn mơ màng nhìn hắn, không biết Phó Minh Ngọc muốn làm gì.

“Phạt.... Phạt cái gì.”

“A! Anh đừng đánh mà! Anh đừng đánh mà!”

Giây tiếp theo, một cơn đau thấu trời từ dưới thân truyền đến, dươиɠ ѵậŧ thô to đánh mạnh vào bướm nhỏ, Phó Minh Ngọc thở hổn hển, ngón tay bóp lấy âʍ ѵậŧ nhỏ của Cố Ngôn, điên cuồng xoa nắn. Thiếu niên đã nghẹn một tháng nay, dươиɠ ѵậŧ đã cứng như sắt, vừa nhanh chóng lại tàn nhẫn đánh mạnh lên hai cánh hoa như màn thầu, giống như muốn đập nát hai khối thịt mềm đó. Cố Ngôn đau đến nỗi nước mắt đầy mặt, điên cuồng đẩy ngực hắn ra.

“Đau, đau quá! Phó Minh Ngọc anh mẹ nó buông em ra!”

Môi hoa huyệt mềm mại non nớt bị dươиɠ ѵậŧ của hắn đập mạnh, hai mảnh thịt trai hơi mở ra, Phó Minh Ngọc thở hổn hển để cán gậy chen vào trong, cọ trên cọ dưới, từ chỗ hai người chạm nhau tiếng nước òm ọp liên tục truyền ra, Phó Minh Ngọc nghe cậu nói liền cười khẽ, nhẹ nhàng đến gần liếʍ sạch những giọt nước mắt trên mặt cậu.

“Hoa nhi không khóc, anh trai làm nhẹ hơn được không.”

“Đều tại hoa nhi không nói câu nào đã chạy đi, anh không thấy hoa nhi nên mới bực bội như vậy, lần sau hoa nhi đi đâu thì nhớ phải nói với anh, biết chưa.”

Dươиɠ ѵậŧ của Phó Minh Ngọc chống lên miệng con sò nhỏ, Cố Ngôn có thể cảm nhận được những sợi gân xanh đang nhảy lên rất rõ ràng, bởi vì đang khụt khịt nên hoa huyệt nhanh chóng co rút, hút lấy cây gậy, bướm nhỏ cũng bị côn ŧᏂịŧ của hắn làm cho nóng rát, bị Phó Minh Ngọc xoa thế này, Cố Ngôn vừa đau vừa sướиɠ, cậu đẩy Phó Minh Ngọc ra, trừng mắt liếc hắn một cái, thấp giọng mắng.

“Sao anh lại biếи ŧɦái như thế....”

Phó Minh Ngọc bị cậu nhìn đến nỗi bốc hỏa, dươиɠ ѵậŧ thô to chạm nhẹ vào hoa huyệt, thở hổn hển liếʍ lỗ tai cậu, đầu dưỡi duỗi vào trong quấy loạn.

“Thích em nên mới biếи ŧɦái với em.”

Cố Ngôn nghe hắn nói liền đỏ mặt lên, lôi góc áo của Phó Minh Ngọc ngoan ngoãn cọ vào cổ hắn, thuận thế mở chân ra, cho hắn tiến vào.

Tình yêu của Phó Minh Ngọc đến qua nhanh chóng và mạnh mẽ, khiến cậu cảm thấy không chân thực lắm, chỉ trong một tháng ngắn ngủi mà người ta đã trầm mê như vậy sao,Cố Ngôn vừa hưởng thụ sự yêu thương của hắn, vừa cảm thấy sợ hãi, sợ Phó Minh Ngọc chỉ thích mình vì thân thể dị dạng này, nếu không cậu đã không rời đi đột ngột như vậy.

Nhưng đã lâu không ai quan tâm cậu thế này, Cố Ngôn thầm nghĩ, kệ con mẹ nó đi, quan tâm hắn thích gì làm cái gì, cùng lắm cậu sẽ theo đuổi hắn thôi, tôi sợ cái rắm.

“Tiến vào....”

Qυყ đầυ đâm vào thịt non, nhẹ nhàng nghiền áp, miệng bướm da^ʍ đỏ tươi bọc lấy nó, điên cuồng hút vào, Cố Ngôn sung sướиɠ hừ ra tiếng, nhưng cậu đột nhiên nhớ đến một chuyện mà câu đã quên đi từ lâu.

“Không... Không cần!”

Cậu vội đẩy Phó Minh Ngọc ra, kinh hoàng che hoa huyệt dưới thân lại, mạnh mẽ đè lên âʍ ɦộ đỏ tươi.

Chuyện phòng the của Cố Ngôn đều học từ Phó Minh Ngọc, thân thể cậu đặc biệt, nếu Phó Minh Ngọc cứ cắm như thế, ai biết có mang thai không.

Cậu sợ đến mức mặt trắng bệch, đột nhiên nhớ đến mấy ngày của tháng trước, Phó Minh Ngọc hình như cũng không mang bao, hai người ai cũng không nhớ uống thuốc. Phó Minh Ngọc bắn trong người cậu nhiều như thế, tuy cơ quan sinh dục nữ của cậu không đầy đủ nhưng ai biết được.

Miệng huyệt vừa bị Phó Minh Ngọc liếʍ mυ"ŧ, không rõ là nước da^ʍ của cậu hay là nước miếng của Phó Minh Ngọc, lòng bàn tay dán lên phần thịt mềm kia, chất lỏng dính ướt dán vào tay cậu, đột nhiên cậu bừng tỉnh.

Cố Ngôn lo sợ đứng lên, cầm quần áo mặc lung tung vào người, Phó Minh Ngọc bị cậu đẩy ra, trong lòng vốn dĩ đã không hiểu được, bây giờ nhìn cậu sướиɠ rồi lại muốn đi, trong lòng khó thở, lôi tay Cố Ngôn nghiến răng nghiến lợi hỏi.

“Lại đi, lần này phải đợi bao lâu.”

Khuôn mặt Cố Ngôn trắng bệch nhìn hắn, giống như tìm được chỗ dựa, run rẩy bắt lấy tay hắn.

“Em.... Tháng trước em không uống thuốc.”

“Phó Minh Ngọc, em sợ.”