Chương 3: Phá Hoa

Một chân cậu giơ lên đá vào cẳng chân của Phó Minh Ngọc, nhưng cậu đã quên mình đang nắm mạng sống của Phó Minh Ngọc trong tay, rõ ràng, phương pháp tốt nhất là chặt đứt dươиɠ ѵậŧ trong tay mình, nhưng cậu lại quên mất, đầu óc như bị keo dính, mắt hồng lên, chỉ nghĩ muốn đánh chết Phó Minh Ngọc.

“Đệt mẹ mày, ông đây làm thịt mày!”

Kẻ không có hình người như Phó Minh Ngọc, Cố Ngôn tức đến phát run lên, nhưng trong lòng lại hơi oan ức, cậu đột nhiên nghĩ, nếu ba mẹ ở đây thì tốt rồi, không ai có thể bắt nạt cậu, nhưng ba mẹ đã mất sớm, không ai che chở cậu nữa.

Cố Ngôn đạp vào không trung, thân thể theo quán tính ngã xuống, Phó Minh Ngọc đã chuẩn bị từ lâu, chỉ duỗi tay đã đỡ được cậu, ôm chặt lấy bông hoa của hắn, một tháng, bé đáng thương của hắn, cuối cùng cũng quay về trong l*иg ngực của hắn ròi.

“Buông ra!”

Cố Ngôn nghẹn giọng mở miệng nói, eo cậu đã bị Phó Minh Ngọc ôm chặt, cánh tay đang giãy giụa lại đυ.ng phải dươиɠ ѵậŧ đang lộ ra bên ngoài của hắn, cậu đột nhiên thu tay lại, không dám đυ.ng lung tung nữa. Phó Minh Ngọc nghe thấy tiếng nức nở tràn ra khỏi cổ họng của cậu, cánh tay hắn liền chạm lên những giọt nước mắt lạnh lẽo kia, bàn tay thô ráp khẽ xoa lên mặt của Cố Ngôn, thấp giọng hỏi cậu.

“Khóc cái gì.”

“Khóc cái gì, hoa nhi.”

....

Một trận im lặng vô hạn, Cố Ngôn đột nhiên mở to hai mắt, những giọt nước mắt to tướng tràn ra khỏi hốc mắt của cậu, Cố Ngôn có hơi ngốc ra, chỉ biết nhìn chằm chằm Phó Minh Ngọc, không nói lên lời.

Phó Minh Ngọc ôm nửa người cậu, chỉnh sửa quần áo gọn gàng, đột nhiên đứng lên.

“Thưa thầy, chúng em đi ra ngoài.”

Cố Ngôn mơ màng ngơ ngác, bị Phó Minh Ngọc ôm ra khỏi phòng học, giáo viên chỉ hỏi hai câu có lệ, cậu nghe thấy âm thanh trầm thấp của Phó Minh Ngọc, bảo Cố Ngôn không thoải mái, dẫn cậu đi phòng y tế xem thử, bọn họ vừa đi ra khỏi phòng học, Phó Minh Ngọc đã ôm cả người cậu lên.

Bây giờ là thời gian đi học, toàn bộ hành lang không có một bóng người, Cố Ngôn không nghĩ xem có bị theo dõi không, hay là có giáo viên đi kiểm tra hay không, đầu cậu không nghĩ gì cả, trong mắt chỉ có sườn mặt có góc cạnh rõ ràng của Phó Minh Ngọc, còn có cái mũi cao thẳng kia.

Bọn họ không đi đến phòng y tế, Phó Minh Ngọc ôm cậu lên lầu, trên lầu 3 có phòng nghỉ. Phó Minh Ngọc ôm cậu rồi đẩy cửa ra, trong phòng không 1 bóng người, đương nhiên có lẽ là không có ai, bây giờ mọi người đều đi học rồi.

Cửa phòng nghỉ bị Phó Minh Ngọc khóa lại, Cố Ngôn nghe thấy cạch một tiếng, trong lòng cậu cũng cạch một cái. Trong phòng rõ ràng có giường nhưng Phó Minh Ngọc lại ôm Cố Ngôn ngồi trên ghế, Cố Ngôn đối mặt với hắn, hai chân tách ra, cả người ngồi trên đùi hắn.

Đâu lưỡi cậu bị hắn nắm lấy, Phó Minh Ngọc ôm chặt gáy cậu, ghé người đến gần, liếʍ môi Cố Ngôn, buộc cậu hé miệng ra.

Cái lưỡi non mềm bị Phó Minh Ngọc ngậm lấy, vừa hút lại mυ"ŧ, tiếng nước nhớp nháp truyền ra từ môi và răng của hai người, Cố Ngôn có hơi thiếu khí, kêu rên một tiếng muốn đẩy hắn ra. Môi hai người hơi tách ra một chút, sợi chỉ bạc óng ánh liền hiện lên giữa không trung, Phó Minh Ngọc vội ghé đến gần.

Đính đặc, nóng bỏng, ướŧ áŧ, hổn hển, ham muốn, tạo thành không khí của phòng nghỉ.

Cố Ngôn bị mυ"ŧ cực kỳ tàn nhẫn, đầu lưỡi cũng sưng lên một chút, cuối cùng Phó Minh Ngọc cũng buông tha cho cậu, không mυ"ŧ miệng Cố Ngôn nữa, bắt đầu dọc theo mũi cậu, liếʍ hôn mặt bé ngốc.

“Hoa nhi.”

Phó Minh Ngọc gọi một tiếng, Cố Ngôn liền run lên, cậu dường như đột nhiên thu lại móng vuốt trên người, ngoan ngoãn ngồi trong ngực Phó Minh Ngọc, mặc cho hắn muốn làm gì cũng được, những chuyện mà vừa rồi cậu còn thấy ghê tởm.

Cố Ngôn không khống chế được giơ cổ lên, để Phó Minh Ngọc ngậm lấy yết hầu của mình, liếʍ láp, sau đó bàn tay trên eo bắt đầu giở trò, dọc theo áo đồng phục rộng thùng thình đi xuống dưới, bàn tay to lớn cuối cùng cũng sờ đến đồ vật hắn ngày đêm mơ ước, Phó Minh Ngọc xuống tay vừa tàn nhẫn lại mạnh mẽ, mυ"ŧ yết hầu của cậu thật mạnh, giống như muốn ăn cả người cậu đi mất.

Cái mông đầy đặn bị hắn chộp trong tay, nhào nặn như cục bột, không ngừng tách ra rồi hợp lại, ngay cả hoa huyệt bị giấu ở trong cũng bị kéo thành một đường thẳng, lòng bàn tay của Phó Minh Ngọc ấn vào mặt trước, nhẹ nhàng ma sát, miệng bướm nhỏ bị xoa đến nón lên, bên trong càng ngứa hơn, chỉ một lát sau, đã có nước da^ʍ chảy ra.

“Đĩ nhỏ, da^ʍ muốn chết.”

Cố Ngôn bị hắn nói đến nỗi mặt đỏ bừng, cúc huyệt càng co rút lợi hại hơn, lúc cậu tỉnh táo không thể nói những câu đó được, đành phải chịu cảm giác thẹn thùng cọ vào cổ hắn, mềm mại gọi anh trai, vươn đầu lưỡi ra liếʍ môi Phó Minh Ngọc, ngoan ngoãn lấy lòng hắn.

Phó Minh Ngọc ngại phiền, liền ấn cả người cậu lên vai mình, cởϊ qυầи Cố Ngôn xuống. Hai cánh mông mềm mại non nớt bị lộ ra ngoài, hai mở hai mông cậu ra giữa không trung, tay di chuyển theo kẽ mông đi xuống dưới, hậu huyệt đã ướt đẫm từ lâu, Phó Minh Ngọc liếʍ vành tai của cậu, ngón tay cọ lên hậu huyệt, nhưng không đi vào.

“Hoa nhi, có nghĩ đến anh.”

Ngón tay Phó Minh Ngọc nhẹ nhàng cắm trong cúc huyệt, đi vòng quanh miệng huyệt, nếp nhăn của hoa huyệt bị sờ cũng co rút một trận, cắn ngón tay hắn không bỏ, muốn cho hắn đi vào sâu thêm một chút. Cố Ngôn ôm cổ hắn thở dốc, cả người ngứa ngáy liên tục cọ lên đùi Phó Minh Ngọc, ô ô gọi tên hắn.

“Anh.... Anh trai....”

Phó Minh Ngọc không nghe được câu trả lời mong muốn, liền rút tay ra khỏi mông cậu, tay to vỗ lên mông nộn đầy thịt,

“A_____”

“Có nghĩ anh không.”

Cái mông bị đánh đến nỗi đong đưa, mắt Cố Ngôn đỏ hồng không nói câu nào, hậu huyệt lạnh lẽo, ba ngón tay đẩy vào trong, không quan tâm gì cả, đột nhiên đi vào.

Cố Ngôn đau đến nỗi trước mắt cũng biến thành màu đen, cắn mạnh lên vai Phó Minh Ngọc, một tháng nay chưa làm, cúc huyệt đã khô khốc chật hẹp đến đòi mạng, lại không dùng chút dịch bôi trơn nào. Cố Ngôn cố gắng giảm bớt đau đớn, tay run rẩy mò ra sau bắt lấy tay Phó Minh Ngọc.

Nhưng Phó Minh Ngọc lại như chó điên, ngón tay điên cuồng cắm trong huyệt của cậu, liếʍ lấy lỗ tai Cố Ngôn, thổi khí, lúc thì gọi là hoa nhi, khi lại bảo là bảo bảo của hắn, hỏi cậu có muốn hắn không, bướm nhỏ của muốn hắn không, có muốn dươиɠ ѵậŧ cắm vào hoa huyệt hay không.

“Hoa nhi thật giỏi, ngón tay cắm ở phía sau cũng ra dâʍ ŧᏂủy̠ được.”

Những tiếng phụt phụt không ngừng vang lên ở cúc huyệt, phòng nghỉ im lặng đến đòi mạng, càng nghe rõ tiếng cắm huyệt hơn, nước trong bông hoa cúc được thịt ruột đỏ tươi mang ra ngoài, quấn quanh tạo thành những vòng bọt mép.

“Đệt.... Bé da^ʍ trừ nước ra thì còn được lợi gì nữa, ngay cả anh trai cũng không nhận à.”

Đây là lần đầu tiên Cố Ngôn tỉnh táo mà bị hắn cắm huyệt, cậu cắn môi kêu rên, không biết hắn học được những câu thô tục ở đâu ra, rõ ràng tháng trước vẫn chỉ biết vùi đầu làm, đệt con mẹ nó, đau chết cậu, tại sao không có dược mà lại đau như vậy, không phải mấy ngày nay không phải cậu đều sướиɠ đến nỗi nước chảy không ngừng được sao.