Chương 2: Cầm Hoa

Thân phận của Phó Minh Ngọc khá đặc biệt, ba là nhân vật số một số hai ở thành phố Bổn, hơn nữa hắn cũng rất xuất sắc, các thầy cô trên bục giảng cũng sợ hãi thân phận của hắn, sợ Cố Ngôn chọc giận hắn, cho nên lúc nghe thấy hắn nói không có việc gì, đương nhiên cũng nghe lời theo, bỏ qua việc này luôn.

Phó Minh Ngọc bắt lấy tay Cố Ngôn ép cậu ngồi xuống, vừa mới khai giảng, nên giáo viên chỉ đến để mở đầu, nói mấy câu rất tầm thường, Cố Ngôn không phải là người nhẫn nại tốt, người ngồi bên cạnh đã nhiều lần dùng ánh mắt hạ lưu nhìn cậu, cho nên cậu đang hận không thể moi tròng mắt của cậu ra.

“Buông ra!”

Cố Ngôn nghiến răng nghiến lợi nhìn cái bàn, cổ tay dùng sức muốn rút ra, học sinh trong phòng cũng không yên tĩnh, liên tục nói nhỏ lung tung, âm thanh của cậu rất bé, đủ cho Phó Minh Ngọc nghe được.

Pmn bắt tay cậu không bỏ, Cố Ngôn muốn động đậy nhưng lại bị hắn nắm chặt, dù sao từ nhỏ hắn đã học võ, người bình thường cơ bản không so sánh được, lúc nãy là bị Cố Ngôn làm hoảng, da thịt trơn trượt kia cọ vào lòng bàn tay hắn, tính tình của thiếu niên khá lớn, gân xanh nổi lên trên da thịt mỏng manh, chạm vào lòng bàn tay hắn.

Yết hầu Phó Minh Ngọc lăn lộn, căn bản không nghe thấy cậu đang nói gì, hắn chỉ cảm thấy cổ tay trong lòng bàn tay hắn không phải là cổ tay, mà nó là dươиɠ ѵậŧ hồng nhạt của Cố Ngôn trong đêm đó, hắn chỉ thổi một hơi nhẹ lên thứ mềm yếu kia thôi, mà bé đáng yêu đã run rẩy không ngừng, mắt ngựa đã bị ngón tay hắn lấp kín lại, Cố Ngôn không ngừng giãy dụa khóc lóc trong l*иg ngực của hắn, mềm mại nũng nịu gọi hắn là anh trai, cầu xin hắn làm cậu bắn ra.

Hai chân trắng nõn bị hắn mở ra ngoài, cái động sâu hun hút đỏ tươi đầy da^ʍ mỹ kia không ngừng co rút lại, Phó Minh Ngọc thở hổn hể liếʍ vành tai cậu, hai tay không ngừng xoa hạt đậu của Cố Ngôn, nước da^ʍ chảy ra khỏi hoa huyệt, ướt đẫm tay hắn, một mùi hương dâʍ đãиɠ quanh quẩn bên chóp mũi của Phó Minh Ngọc.

Da^ʍ đến nỗi đầu óc hắn cũng trống rỗng, Phó Minh Ngọc giống như một tên đàn ông thô lỗ chỉ biết làm bừa, thầm nghĩ muốn cắm côn ŧᏂịŧ vào bên trong, bắn tinh khắp người cậu, để cậu khóc lóc gọi hắn là anh trai, sau đó lại bắn vào tử ©υиɠ của Cố Ngôn, đến nỗi bụng nhỏ sẽ trướng lên, lúc đó Phó Minh Ngọc chỉ cần dùng sức ấn xuống, Cố Ngôn sẽ hét chói tai phun nước da^ʍ ra ngoài.

Phó Minh Ngọc bắn.

Qυầи ɭóŧ dính đặc, mùi vị tanh tưởi cực kỳ nồng nặc, Cố Ngôn cách hắn gần như vậy, đương nhiên là ngửi thấy được. Cậu không thể tin được phải quay đầu lại, trong lúc nhất thời vẫn chưa hiểu được chuyện gì đã xảy ra, một tháng nay Phó Minh Ngọc không khai trai, hắn bắn rất nhiều, chiếc qυầи ɭóŧ cơ bản không che hết được, những giọt tinh bắt đầu tí tách chảy ra ngoài.

Cố Ngôn lớn lên rất xinh đẹp, Phó Minh Ngọc đã biết từ lâu, lúc đầu cậu vẫn luôn trưng ra một khuôn mặt lạnh xinh đẹp, mà cậu cũng tuấn tú nên người khác cũng không dám tiếp cận, bây giờ, trên khuôn mặt diễm lệ kia là biểu cảm mờ mịt, ngược lại còn nhiều thêm chút tình người.

Bọn họ ngồi ở cuối tổ, còn ở trong góc, trừ giáo viên ra còn lại gần như không ai chú ý bọn họ, hơn nữa, vị giáo viên kia tránh Phó Minh Ngọc còn không kịp. Vẻ mặt Phó Minh Ngọc bình tĩnh buông tay cậu ra, tùy tiện rút hai tờ khăn giấy lau dươиɠ ѵậŧ của mình, giống như việc ngồi trong phòng học rồi nghĩ đến Cố Ngôn mà bắn ra không phải là một chuyện hoang đường gì đó.

“Mày mẹ nó....... Mày mẹ nó....”

Đến giờ mà Cố Ngôn vẫn chưa hồi phục tinh thần, nhìn động tác của hắn rồi lẩm bẩm, ở trường cậu không có bạn bè, trước nay vẫn luôn một mình lẻ bóng, tính tình cũng không quá tốt, nên bình thường người ta cũng không tìm cậu kiếm chuyện, cậu biết Phó Minh Ngọc, nhưng hai người quăng tám sào cũng không tới được, nếu không phải lần này cậu ngoài ý muốn lại chọn chúng khoa học tự nhiên, có lẽ hai người bọn họ mãi mãi là hai đường thẳng song song không bao giờ gặp lại.

Nhưng bây giờ cái đường thẳng song song ngu ngốc này đang đứng trước mặt cậu, ý da^ʍ với cậu rồi bắn à??

“Tôi mẹ nó đã chết.”

Phó Minh Ngọc vo giấy thành một nắm, ném vào thùng rác, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía cậu. Đôi mắt Phó Minh Ngọc thâm thúy đen nhánh, lúc nhìn người khác như muốn hút cả đối phương vào trong, Cố Ngôn nhìn vào cặp mắt kia không biết vì sao lại thế này, trong lòng khẽ lộp bộp, bởi vì đôi mắt này có hơi quen.

Cậu cau mày nhớ lại, nhưng trong trí nhớ không có chút ký ức nào, cậu có thói quen không tốt, mỗi khi nhớ chuyện gì đều sẽ thích cắn môi, đôi môi mỏng manh non mịn như vỏ sò bị hàm răng của cậu cắn thành hồng rực, như đắp lên một lớp màu sắc, trong lúc vô tình lại làm cho hơi thở của Phó Minh Ngọc nặng nề hơn.

Muốn làm cậu, muốn liếʍ bướm nhỏ của cậu, còn muốn cậu ngậm lấy cây gậy của hắn, dùng cổ họng mềm mại kia ngậm nó, nhưng mà miệng cậu nhỏ như vậy, có lẽ không ăn hết côn ŧᏂịŧ kia vào được.

Há mồm như này rất hợp để hôn môi, vừa non lại mềm, ngon miệng y như hoa huyệt nhỏ của cậu, lúc hôn hôn sẽ có nước dãi chảy xuống. Những sợi chỉ bạc liên tiếp nhau, rơi vào đầṳ ѵú của cậu, Phó Minh Ngọc chỉ cần xoa bóp, bướm nhỏ sẽ kẹp chặt lại, đè lên hắn, không cho hắn đi ra.

Lúc cậu lêи đỉиɦ càng đẹp hơn, nửa đầu lưỡi sẽ vươn ra ngoài, vẻ mặt đầy xuân tình, hạt châu trên khe thịt đỏ tươi được hắn ngậm vào miệng, sưng to lên, lần nào Cố Ngôn cũng đều nức nở cầu xin hắn, cả người run rẩy không ngừng, hai cánh hoa kia sẽ mở ra, sau đó dâʍ ŧᏂủy̠ không ngừng trào ra ngoài, như bị mất khống chế.

Cố Ngôn sẽ như một em bé đáng thương không ai yêu, thất thần gọi anh trai, mềm mại dựa vào người hắn, cầu Phó Minh Ngọc ôm cậu, giống như Phó Minh Ngọc là chỗ dựa duy nhất của cậu.

Giáo viên trên bục nói không ngừng, lúc đầu Cố Ngôn còn bực bội, bây giờ không biết tại sao lại bắt đầu ngơ ngác.

Bé ngốc, trong lòng Phó Minh Ngọc thầm nghĩ, bé ngốc chỉ cần lừa tí là được, ngay cả tức giận cũng không hẳn hoi, chỉ có thể là cậu.

Dươиɠ ѵậŧ trong quần lại đứng lên, Phó Minh Ngọc không muốn để mình thiệt thòi, bé ngốc đang nhìn chằm chằm vào hắn, trong quần lại xuất hiện một cái bao lớn, sau khi tay cậu được buông ra liền để trên đùi, không động đậy gì, vậy nên Phó Minh Ngọc dễ dàng bắt được.

Dây chun của quần đồng phục không căng lắm, bàn tay mềm mại chậm chạp hoạt động, lòng bàn tay chạm phải mấy chỗ rậm rạp, sau đó bàn tay của Cố Ngôn sờ thẳng đến một cây gậy cực kỳ nóng bỏng, lúc này cậu mới phản ứng được là tên ngốc đường song song muốn làm cái gì.

Phó Minh Ngọc là đồ tâm thần, nhân lúc khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngốc ra, liền định chơi xấu với cậu, cậu nhẹ nhàng kéo chiếc quần đồng phục và qυầи ɭóŧ kéo xuống, gân xanh và dươиɠ ѵậŧ lập tức bắn ra ngoài, được một bàn tay trắng nõn cầm lấy, cực kỳ dâʍ đãиɠ bao lấy cây gậy.

“Tao đệt....”

Cố Ngôn lớn thế này, lần đầu tiên gặp được loại người ngốc nghếch bậc này, đã ý da^ʍ với cậu rồi, bây giờ còn lôi tay cậu để thủ da^ʍ, qυყ đầυ toàn là chất lỏng nhớp nháp, tay Cố Ngôn đều bị dính, liên tục di chuyển trên thân gậy.

Phó Minh Ngọc bắt lấy tay cậu để di chuyển, đôi mắt nheo lại nhìn chằm chằm Cố Ngôn, trông như một tên sói đói, quan sát con mồi chặt chẽ, thỉnh thoảng còn có vài tiếng rên truyền ra khỏi cổ họng.

Tai Cố Ngôn khẽ hồng, chậm rãi lan đến khuôn mặt, cả người như bị lửa thiêu, dươиɠ ѵậŧ trong bàn tay thật đáng sợ, không có tí nào là giống như đồ vật của thiếu niên cả, một tay của cậu cơ bản là không thể cầm được, nhưng vẫn bị hắn ngang ngược nắm chặt, liên tục chuyển động.

Cố Ngôn trợn mắt há hốc mồn nhìn dươиɠ ѵậŧ của Phó Minh Ngọc trên tay mình, hắn mới 17, chuyện liều lĩnh nhất Cố Ngôn từng làm cũng chỉ là đánh nhau hay trốn học thôi, đây là lần đầu tiên gặp người như Phó Minh Ngọc, vừa thấy cậu đã như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.

Mắt Phó Minh Ngọc híp lại khẽ rầm rì, ngón tay thon dài cầm tay ngón trỏ của cậu di chuyển, xoa lên qυყ đầυ của hắn, trong lúc vô thức Cố Ngôn phản ứng lại, người này dâʍ ɭσạи cậu, bây giờ mẹ nó còn muốn da^ʍ một muốn hai ba.