Chương 1: Ngắm Hoa

“Phó ca!”

Vừa mới khai giảng nên trong phòng học rất loạn, đặc biệt là mấy học sinh 11 mới phân ban, một đống người cứ líu ríu không ngừng, Phó Mạnh Nhiên vừa mối ngồi xuống, Tề Phóng liền đẩy đám người ra vọt về phía hắn.

“Ai da Phó ca, nghỉ hè anh đã đi đâu vậy, không thấy anh đâu cả, đúng rồi, nghe nói ba anh mới nhận nuôi một đứa con trai, thật hay giả?”

Tề Phóng lau tóc, nghênh ngang đẩy người bên cạnh hắn ra rồi ngồi xuống, miệng nói không dừng lại được.

“Nhận nuôi thật hay giả vậy? Sao em lại nghe ba em nói đó là ruột thịt ____”

Từ lúc tiến vào đây Phó Mạnh Nhiên đều không phản ứng lại cậu ta, đôi mắt nhìn chằm chằm vào thân hình dựa vào góc bên trái kia, còn vô thức siết chặt quyển sách trong tay.

Tề Phóng vẫy tay trước mặt hắn, nhìn về hướng mà hắn đang coi, có gì đẹp, trong lòng Tề Phóng không hiểu, một đống bàn ghế lộn xộn, còn có rác rưởi của mấy người nữa.

“Uy, Phó ca, anh nhìn cái gì vậy.”

Khuôn mặt vốn lạnh lùng của thiếu niên, lúc nghe lời cậu ta nói lại cười tươi lên, t hiếm khi thấy Phó Mạnh Nhiên cười, nhất thời liền dại ra.

“Ngắm hoa.”

Phó Mạnh Nhiên cầm quyển sách đứng lên, cũng không quay đầu nhìn vào góc kia, chỉ ném lại một câu này cho cậu ta.

Tp gãi đầu, nhìn về góc kia, có hoa gì đâu, nhưng cậu ta vẫn đứng lên ngay lập tức, vị trí tốt thế này mà Phó Mạnh Nhiên lại không ngồi còn chạy vào góc, chẳng lẽ đã bị con trai riêng của ba hắn kí©h thí©ɧ hỏng đầu óc rồi?

“Bạn học, đổi chỗ đi.”

Trên chỗ ngồi gần hành lang có một học sinh nam mang mắt kính, phẩm chất và năng lực học tập của Phó Mạnh Nhiên đều tốt, nhưng mà có hơi lạnh lùng, là nhân vật không thể bàn luận trong trường học, bình thường cũng không nói chuyện với người khác mấy câu, cậu học sinh nghe lời hắn nói liền đỏ mặt, vội vàng gật đầu, ôm đống đồ chạy mất.

Động tĩnh thu dọn đồ của cậu học sinh không nhỏ, nhưng người bên cạnh lại ngủ ngon lành, Phó Mạnh Nhiên được ngồi vào chỗ như mong muốn, giương đầu về phía tp, bảo cậu ta về chỗ của mình, tp không hiểu gì cả, nhưng trong xương cốt cậu ta vẫn sợ Phó Mạnh Nhiên, nên ngoan ngoãn tránh ra.

Phó Mạnh Nhiên nhẹ nhàng đặt đồ lên bàn học, ghé nhìn người vào thân hình ở bên trái, thậm chí còn vươn tay sờ nhẹ một chút. Cảm xúc xa lạ làm người bên cạnh giật mình, nhưng vẫn không tỉnh, Phó Mạnh Nhiên thu tay, người kia chỉ điều chỉnh tư thế, ngủ tiếp rồi.

Phòng học nhỏ như vậy, mà Phó Mạnh Nhiên lại như bị ma ám, không kìm được mà nhìn vào người cậu, chạm vào mũi rồi đến phần sau cổ, trên người như bị điện giật, hắn nhẹ nhàng ngửi một cái, sau đó liếʍ lên cái cổ trắng tinh kia một cái.

Thật da^ʍ, một mùi vị tao lãng.

Người bên cạnh bỗng bừng tỉnh, khuỷu tay sắc bén hướng về phía hắn, cái bàn trên mặt đất phát ra một âm thanh kẽo kẹt chói tai, bị hắn đẩy ngã đổ rầm trên mặt đất, Phó Mạnh Nhiên không nghĩ là cậu mẫn cảm như vậy, trong lúc không phòng bị đã ăn một quyền rồi.

Động tĩnh của bọn họ không nhỏ, toàn bộ phòng học đều bị âm thanh to lớn hấp dẫn, tp vừa quay đầu đã thấy khủy tay kia hướng về phía Phó Mạnh Nhiên, chửi một tiếng chạy đến trước cái bàn.

“Tao đệt mẹ mày!”

Nắm tay phải của tp giơ lên định dạy dỗ cậu, nhưng cổ tay lại bị Phó Mạnh Nhiên nắm lấy, hắn lạnh mặt bắt cậu ta quay lại, tp không hiểu, thở hổn hển hỏi hắn này mẹ nó là muốn bỏ qua à?

Phó Mạnh Nhiên đưa lưng về phía người đằng sau, vừa mới nhíu mày, cằng chân đã bị người phía sau dẫm mạnh, thiếu chút nữa là quỳ xuống đất, người phía sau vươn một cánh tay ra, bóp chặt lấy yết hầu của hắn, thanh âm vừa lạnh lùng vừa kiềm chế.

“Tao đệt mẹ mày.”

Cậu rất linh hoạt, mùi vị dâʍ đãиɠ nhẹ nhàng truyền đến mũi hắn, khiến hạ thân Phó Mạnh Nhiên đứng lên.

Phó Mạnh Nhiên liếʍ răng nanh ở hàm trên, muốn liếʍ bướm nhỏ của cậu, để cậu phun nước da^ʍ ra, hoa huyệt sẽ co rút lại, kẹp chặt lấy đầu lưỡi của hắn, sau đó phun hết vào miệng hắn, hắn sẽ nuốt hết, không đề thừa giọt nào.

Phó Mạnh Nhiên mơ tưởng đến nỗi thân dưới phát đau, yết hầu bị người ta nắm chặt, tp vòng qua hắn muốn giơ chân đá, nắm đấm không lưu tình hướng về phía cậu.

Đệt, thật mẹ nó đau.

Bàn tay trên cổ Phó Mạnh Nhiên buông ra, tp hoang mang muốn đến gần dìu hắn, lại bị hắn đẩy ra. Tp thật con mẹ nó không lưu tình, vòng qua thân hắn, trực tiếp đá lên bụng nhỏ của Phó Mạnh Nhiên, đau đến nỗi da mặt hắn cũng trắng bệch.

“Phó, phó ca, anh chắn làm gì!!”

Phó Mạnh Nhiên lạnh lùng liếc cậu ta một cái, lặp lại lần nữa.

“Đi về.”

Tầm mắt lạnh lẽo đảo qua phòng học, một đám người đều cúi đầu, Phó Mạnh Nhiên xoay người sang, nhìn về bông hoa nhỏ của hắn, đóa hoa vừa mềm mại lại dâʍ đãиɠ, hiện tại đang dùng vẻ vô cảm nhìn hắn.

Càng cứng hơn.

Tuy là quần của bộ đồng phục này rộng thùng thình, nhưng kích cỡ của cậu không nhỏ, một bao lớn lộ ra ngoài, đương nhiên là hắn nhìn đến sững sờ. Lúc đầu người kia còn có chút sững sờ, sau đó sự ghê tởm và chán ghét không chút che giấu nào liền xuất hiện trên mặt cậu, khuôn mặt trắng sáng vòng qua Phó Mạnh Nhiên đi ra ngoài, nhưng lại bị hắn nắm chặt cổ tay.

“Ngồi xuống.”

“Nghe lời.”

Người kia cười với hắn một chút, sau đó liền vươn nắm đấm đến đây, “Nghe mẹ mày.”

Phó Mạnh Nhiên bị nụ cười của cậu làm cho hoảng hốt, đột nhiên hắn nhớ đến nụ cười đêm đó của cậu, đẹp hơn bây giờ nhiều.

Mở rộng cái bướm nhỏ ướt đẫm của mình, vuốt ve môi hoa huyệt xinh đẹp hồng hào, sau đó vừa gấp gáp lại dâʍ đãиɠ thèm muốn dươиɠ ѵậŧ của hắn, trên khuôn mặt trắng nhỏ nhắn trắng như tuyết đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn, nhưng cậu không chê chút nò, ngược lại còn giống như một con thú xinh đẹp liếʍ mυ"ŧ những tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên khóe miệng, nở một nụ cười vừa mềm mại lại lung linh về phía hắn, mở hai chân ra muốn Phó Mạnh Nhiên tiến vào cᏂị©Ꮒ cậu.

Anh trai, làm bướm nhỏ đi.

...

“Cố Ngôn! Cậu làm gì đó!”

Nắm tay dừng lại ở không trung, nửa người dưới của Phó Mạnh Nhiên cũng lùi xuống dưới ngay lập tức. Hắn bắt ép bản thân lấy lại bình tĩnh, kéo tay Cố Ngôn xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay mình.

“Thầy à, chúng em đùa giỡn thôi.”

Cổ tay trơn trượt mềm mại giãy dụa trong tay hắn, Phó Mạnh Nhiên nén giận, dươиɠ ѵậŧ ở trong quần cũng nhảy lên mạnh hơn, hận không thể đè Cố Ngôn dưới háng, dạy dỗ cậu tai sao lại không ngoan như thế.