Chương 12: Đón Hoa

Trái tim Cố Ngôn đập mạnh, vang lên những tiếng bùm bùm như sấm, cậu đứng ở trước cửa để bình tĩnh lại, qua hơn nửa ngày, cảm xúc rối loạn và lo lắng trong trái tim mới ngừng lại. Cậu khẽ thở phào, lấy chìa khóa để mở cửa.

Chìa khóa và ổ cắm va chạm vào nhau, vang lên những tiếng thanh thúy, nhưng nửa đường lại bị cản trở, Cố Ngôn cau mày thử lại một lần, nhưng cửa vẫn không mở. Cậu lui về sau một bước, lấy chìa khóa dự phòng ở chỗ cũ ra, cầm lên thử một lượt, nhưng vẫn không được.

Thay khóa.

Vẻ mặt Cố Ngôn vô cảm, đi gõ cửa, đã 10 giờ đêm rồi, chắc chắn là phải có người ở nhà, nhưng lại không có một ai ra mở cửa cho cậu.

Cố Ngôn nhìn chằm chằm vào hai chiếc chìa khoá trong tay, cười lạnh, xoay người đi xuống lầu, ném chìa khóa vào thùng rác.

Chỉ mới vài phút trôi qua, nhưng bên ngoài đã có mưa rơi rồi, Cố Ngôn ngồi trên bậc thang nhìn mưa phùn suy nghĩ, lúc thì nghĩ về cha mẹ, lúc lại nhớ tới Phó Minh Ngọc, suy nghĩ của Cố Ngôn thay đổi liên tục, không biết Phó Minh Ngọc có đi mua ô không.

Chắc là không đâu, cũng không biết Phó Minh Ngọc tại sao lại như thế, nhìn qua là một người rất lạnh lùng, bên trong lại như kẻ điên, cứ bắt lấy cậu không chịu buông tay, nhất định phải về nhà với hắn.

Trời mưa càng lúc càng lớn, như thác chảy xuống, nước mưa bị gió tạt vào, có mấy giọt bay đi, nện vào mặt Cố Ngôn.

Cậu bị đánh đến nỗi giật mình, đột nhiên đứng lên, nhấc chân chạy về phía cửa hàng tiện lợi ở bên trái. Hai nhà của bọn họ cách nhau khá xa, lúc tới đây và rời đi đã lâu lắm rồi, vậy Phó Minh Ngọc phải đi bao lâu mới có thể về đến nhà.

Trong tay Cố Ngôn cầm một cái dù mới, căng ra sau đó chạy về phía nhà của họ, mưa đập vào ô không ngừng, giống như tiếng trái tim cậu, vang lên những âm thanh kịch liệt. Sẽ đuổi kịp Phó Minh Ngọc à, Phó Minh Ngọc có chờ cậu không, cậu cũng không biết.

“Bumf_____”

Cố Ngôn đột nhiên dừng lại, chân trái bị nước tràn lên, nước mưa bắn tung tóe, tất cả đều dính vào mặt giày, phát ra những tiếng lạch cạch. Cố Ngôn thở hổn hển, không động đậy, người cách đó không xa nghe thấy tiếng vang liền quay đầu lại, ngơ ngác nhìn cậu.

“Hoa, Hoa nhi.”

Trái tim đang đập mạnh của Cố Ngôn dần bình tĩnh trở lại, cơn mưa ngăn cách giữa hai người, hơi sương mù bốc lên, xung quanh nhanh chóng mơ hồ. Nhưng Phó Minh Ngọc lại cười, cậu thấy rất rõ. Cố Ngôn chưa động đậy, Phó Minh Ngọc đã chạy chậm đến đây.

“Hoa nhi!”

“... Tại sao anh lại ở đây?”

Cố Ngôn nhìn thanh niên trước mặt, khàn giọng hỏi hắn.

Không phải là lạnh lùng lắm à, không phải là hờ hững với người khác lắm sao, tại sao lại đối xử với cậu tốt như vậy, tại sao lại nói thích cậu, vì sao lại nói muốn ở bên cạnh cậu. Cố Ngôn đã là người như vậy rồi, người ta lấy lý do gì để tiếp tục thích cậu.

Phó Minh Ngọc sửng sốt một chút, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một tia ngại ngùng trên mặt hắn.

“Anh… Anh nghĩ, tìm mùi vị của em nhiều hơn nữa, tránh cho một lát nữa lại nhớ em.”

Cố Ngôn nắm chặt cây dù, giọng nói như nghẹn lại, đợi nửa ngày cũng không biết mình muốn nói gì.

Phó Minh Ngọc duỗi tay ôm cậu, “Có phải thấy buồn nôn không.”

Trên người hắn lạnh như băng, Cố Ngôn lại không biết gì, chôn người trong ngực hắn, duỗi tay nắm lấy góc áo lạnh băng của Phó Minh Ngọc, nhẹ nhàng lắc đầu. không buồn nôn một chút nào, bởi vì cậu cũng… Nhớ hắn một chút.

“Rõ ràng ngày mai là gặp được nhau rồi, nhưng em vừa đi, anh không khống chế được đã nhớ em rồi.” Phó Minh Ngọc chống lên trán cậu, đôi mắt nhìn cậu, nhẹ giọng nói: “Hoa nhi, em đến đưa dù cho anh à.”

“Ừ.”

Giống như một cái máy bị rỉ sét, chỉ phát ra được những âm tiết đơn giản mơ hồ.

“Không sợ anh đi xa rồi, hoặc đã gọi xe về à.”

“… Quên mất.”

Phó Minh Ngọc cười khẽ, thò qua hôn cậu, “Bé ngốc.”

Cố Ngôn cúi đầu, cắn môi, tầm mắt nhìn sang chỗ bàn tay đang giao nhau của họ, cậu còn chưa ngẩng đầu, đã nghe thấy tiếng cười của Phó Minh Ngọc.

“Nhưng, chỉ có một cây dù.”

“Hả?”

Một cây dù, hai người đi hai hướng, chia làm sao đây.

“Về nhà với anh.”

Sau khi đủ mười bốn tuổi, đối với Cố Ngôn, nhà là một từ xa lạ, cũng là một cơn ác mộng ghê gớm, cậu nhìn Phó Minh Ngọc đứng đằng trước, giống như một con gà rơi vào nồi canh, ngơ ngẩn không nói lên lời.

“Chúng ta về nhà.”

.

Cố Ngôn bị hắn đưa về nhà, quần áo trên người cả hai đã ướt hết, cậu chưa kịp nói, Phó Minh Ngọc đã cởi đồ Cố Ngôn ra, đẩy người vào phòng tắm.

Cố Ngôn chưa kịp tỉnh táo lại, hắn cũng đã đi vào, Cố Ngôn yên lặng lùi về sau một bước.

Phó Minh Ngọc buồn cười nhìn cậu, biểu cảm của Cố Ngôn như đang nhìn một con soi đuôi to vậy, “Anh không phải là cầm thú, bên dưới của em đã sưng ghê lắm rồi, anh làm gì được chứ.”

“Lại đây, không được tránh xa anh như vậy.”

Hắn mạnh mẽ lôi Cố Ngôn đến gần, dòng nước ấm áp tuôn ra, Phó Minh Ngọc ôm cậu vào trong lòng, xoa sữa tắm lên người Cố Ngôn, chăm chú tắm rửa cho cậu. Mãi đến khi Cố Ngôn bị hắn dùng khăn cuốn thành con nhộng bước ra ngoài, cậu vẫn đang ngơ ngác chưa tỉnh lại.

Phó Minh Ngọc thật sự không chạm vào cậu.

Phó Minh Ngọc ôm cậu, đặt người lên mép giường, để tay Cố Ngôn lên cổ hắn. Làn gió ấm áp thổi qua da đầu, lúc này Cố Ngôn mới tỉnh táo lại. Ngón tay thon dài của Phó Minh Ngọc xuyên qua ngọn tóc, mang theo hơi nước, chúng bắn vào mắt Cố Ngôn liên tục, trong tiếng vang như vậy, cậu đột nhiên bật cười.

“Cười cái gì.”

Phó Minh Ngọc hạ thấp người, xụ mặt hỏi cậu.

“Phó Minh Ngọc, có phải đây là lần đầu tiên anh sấy tóc cho người khác không.”

Tâm trạng buồn bã của cậu như nhìn thấy nắng, được kéo ra khỏi vũng bùn, hít lấy không khí mới mẻ. Một bầu không khí yên bình và ấm áp như vậy, đã lâu Cố Ngôn không cảm nhận được. Thậm chí khi tay nghề của Phó Minh Ngọc không tốt lắm, Cố Ngôn vẫn cười vui vẻ.

Bàn tay đang cầm máy sấy của Phó Minh Ngọc dừng một chút, khẽ đưa cao hơn, âm thanh máy sấy lại tràn ngập căn phòng, bàn tay trên đầu cậu di chuyển lung tung khắp nơi. Cố Ngôn cười, liên tục vặn vẹo trong ngực hắn, bàn tay cũng sờ loạn.

“Phó Minh Ngọc, tại sao anh không nói lời nào.”

“Phó Minh Ngọc.”

“Anh trai?”

“Kỹ thuật của anh kém quá.”

“Cố Ngôn!” Phó Minh Ngọc tắt máy sấy, lôi mặt cậu hỏi, “Tại sao hôm nay em lại dính người như vậy?”



“Phó Minh Ngọc.” Cố Ngôn không trả lời hắn, ngược lại còn giống như một con nhộng đang cố gắng chui ra khỏi cái khăn lông, hai chân vòng quanh người hắn, tay ôm cổ Phó Minh Ngọc, mềm giọng gọi hắn.

“Làm sao vậy.”

Cố Ngôn nở một nụ cười ngọt ngào với hắn, nhẹ nhàng liếʍ môi Phó Minh Ngọc, “Em cho phép anh muốn em.”



Cố Ngôn cười, ôm cổ Phó Minh Ngọc, khi cậu vừa nói xong câu kia, dươиɠ ѵậŧ ở thân dưới của Phó Minh Ngọc nháy mắt đã ngẩng đầu, chọc thẳng vào mông cậu.



“Anh thật nhanh.”

Cậu buồn cười duỗi tay xuống dưới, muốn sờ dươиɠ ѵậŧ của Phó Minh Ngọc. nhưng bàn tay vừa sờ lên quần vài cái, đã bị hắn bắt lấy.

“Anh nhanh hay không, không phải là chỉ có em biết à.”

Phó Minh Ngọc ôm mông cậu nâng người lên, xoay người đè Cố Ngôn xuống, nhéo cằm cậu, tàn nhẫn hỏi.

“Làm em nhiều lần như vậy, còn hỏi anh, Hoa nhi, muốn đến vậy à?

“Vậy anh… Có cho không?”

Cố Ngôn cắn môi ôm lấy hắn, hai chân cũng quấn quanh eo Phó Minh Ngọc, kéo hắn xuống. Dươиɠ ѵậŧ thô to chống giữa hai người, Cố Ngôn khó chịu cong eo, lẩm bẩm cởi khăn lông của mình, bên dưới vẫn rất đau, nhưng cậu muốn Phó Minh Ngọc, muốn hắn cắm vào lấp đầy mình.

Hô hấp Phó Minh Ngọc nặng nề, hai mắt đầy tơ máu dọa người, hung ác nhìn Cố Ngôn, sau đó duỗi tay nắm cổ tay cậu đè người lên giường. Hôm nay Cố Ngôn không đúng lắm, lúc trong mưa thấy hắn đã như vậy, yếu ớt đến mức ngay giây tiếp theo là khóc ra được.

“Anh trai… Cho em…”

Cái chân trên eo còn cọ quậy, yết hầu Phó Minh Ngọc lăn lộn một vòng, cố gắng kiềm chế du͙© vọиɠ mạnh mẽ của mình, cúi người hôn Cố Ngôn, dùng đôi môi ẩm ướt, hôn mọi chỗ trên mặt cậu.

Phía dưới của Cố Ngôn vẫn sưng, hắn không muốn làm cậu đau.

Phó Minh Ngọc nhét người vào chăn, sau đó cúi đầu hôn trán cậu, để mắt Cố Ngôn khép lại, “Ham muốn nhiều không tốt, mai còn phải đi học, Hoa nhi nhanh ngủ đi.”

Phó Minh Ngọc nói ham muốn nhiều không tốt, nên thật sự không chạm vào cậu… Cố Ngôn cảm thấy rất phức tạp, trợn mắt há mồm nhìn hắn đi vào phòng tắm. tiếng nước ở trong lại vang lên lần nữa, chỉ một lát sau, thỉnh thoảng lại có tiếng kêu rên truyền ra ngoài. Cố Ngôn giật mình, đột nhiên ngồi dậy, mím môi cởi khăn lông trên người ra.

Núi không tới chỗ cậu, cậu sẽ đến chỗ núi.

.

Phó Minh Ngọc dựa vào tường an ủi, tay nhanh chóng vuốt ve côn ŧᏂịŧ, cây gậy kia quá lớn, hắn đã thủ da^ʍ nửa ngày, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu muốn bắn.

Trong phòng tắm hơi nước lan tràn, hắn nhắm hai mắt lại, tưởng tượng về Cố Ngôn, nhớ môi cậu, nhớ núʍ ѵú nhỏ, còn cả bên dưới của Cố Ngôn, hoa huyệt mềm mại yếu ớt, mỗi lần Phó Minh Ngọc liếʍ cậu, Cố Ngôn sẽ kích động đến phun nước, khóc lóc phun lên mặt Phó Minh Ngọc.

Dươиɠ ѵậŧ vốn đã cứng bây giờ lại to thêm một vòng, hắn thở phì phò vuốt ve qυყ đầυ, lòng bàn tay thô ráp dùng sức xoa mắt ngực, Phó Minh Ngọc cau mày, muốn cho bản thân nhanh chóng bắn ra, không phát hiện cửa phòng tắm bị mở.

Cố Ngôn không xó dép, dùng chân trần chạy vào. Phó Minh Ngọc đang thủ da^ʍ như cậu tưởng tượng, nhắm hai mắt dựa vào tường. Cố Ngôn mím môi, nhẹ nhàng đi sang, quỳ gối bên chân hắn.

Cố Ngôn nhìn dươиɠ ѵậŧ đáng sợ kia, nó đang bị lòng bàn tay của Phó Minh Ngọc bao vậy, đối mặt với cậu. Cố Ngôn yên lặng nuốt nước miếng, cẩn thận đến gần, dùng tay phủ lên tay Phó Minh Ngọc, “Anh trai…”

Người Phó Minh Ngọc đang tưởng tượng đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, còn nắm dươиɠ ѵậŧ của mình, đầu óc của Phó Minh Ngọc liền ngơ ngẩn, không kịp bảo đối phương ra ngoài, Cố Ngôn đã tiến lên, dùng khuôn mặt nhỏ chạm vào dươиɠ ѵậŧ của hắn.

“Anh trai thật lớn.”

Qυყ đầυ di chuyển trên má cậu, thỉnh thoảng cọ vào môi, Cố Ngôn như con mèo nhỏ, đầu lưỡi liếʍ xung quanh, sau đó nhăn mặt nhìn Phó Minh Ngọc, nói, “Tanh quá.”

Phó Minh Ngọc nhìn Cố Ngôn không chớp mắt, linh hồn sắp bị cậu hút đi rồi, không kịp nói câu nào, chỉ để mặt thân dưới đâm vào mặt cậu. Hoa nhi của hắn như một yêu tinh, khuôn mặt xinh đẹp dính đầy chấy nhầy của Phó Minh Ngọc, hô hấp của hắn dừng lại, không nhịn được buông tay ra, sờ mặt cậu.

Cố Ngôn ngẩng đầu cọ tay Phó Minh Ngọc, để hắn lau chất lỏng trên mặt cho mình, ngoan ngoãn gọi đối phương, “Anh trai, em có thể ăn dươиɠ ѵậŧ của anh không.”