Chương 11: Đè Hoa

“… Phó Minh Ngọc?”

“Ừ?”

“Sao anh không nói lời nào.”

“Không có gì để nói.”

Cố Ngôn à một tiếng, cúi đầu nhìn tay phải bị nắm chặt, không nhịn được cười một chút, “Vậy anh buông em ra.”

“… Không bỏ!”

Phó Minh Ngọc nắm chặt tay, kéo cậu vào trong ngực mình, ủy khuất hỏi Cố Ngôn, “Hoa nhi, không thể không về nhà à.”

Sáng nay Cố Ngôn muốn đi, lại bị hắn kéo dài đến bây giờ, một lát thì Phó Minh Ngọc nói đau đầu, hồi sau lại bảo đau eo, dù sao cũng là không thoải mái, ép Cố Ngôn sờ cho hắn, hai người sờ soạng một hồi liền lên giường luôn. Lúc trên giường Phó Minh Ngọc rất dữ, bắt lấy hai chân của Cố Ngôn ấn lên tai hắn, dươиɠ ѵậŧ liên tục vượt qua những lớp thịt non, đâm mạnh vào trong.

Tư thế này khiến người ta rất ngại ngùng, mông Cố Ngôn bị nâng lên giữa không trung, cậu chỉ cần mở mắt, là có thể nhìn thấy hình ảnh da^ʍ mỹ kia, hoa huyệt chậm rãi nuốt hết dươиɠ ѵậŧ khiến người ta sợ hãi của Phó Minh Ngọc vào trong. Gân xanh trên đó nhô lên thật đáng sợ, Phó Minh Ngọc cố ý dùng tay ôm chặt, cây gậy đâm lung tung trong hoa huyệt của cậu, còn hỏi Cố Ngôn là hắn có lớn không.

Lớn cái đầu hắn, Cố Ngôn mặt đỏ tim đập, tai sắp bốc cháy rồi, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy hai bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© tiếp xúc như thế nào, nhất thời bị mê hoặc, nhìn chằm chằm vào chỗ giao hợp của bọn họ, mắt cũng không chớp.

Phó Minh Ngọc cười khẽ, cũng không gọi cậu, ngược lại còn đẩy hai cánh hoa môi bị hắn thao nát mấy ngày nay ra, cọ vào hoa huyệt được chảy dâʍ ɖị©ɧ của Cố Ngôn. Yết hầu Cố Ngôn khô khốc, thân dưới chảy nước không ngừng, gân xanh trên côn ŧᏂịŧ dính nước sáng bóng, qυყ đầυ to béo như trứng gà chống lên bướm nhỏ không ngừng ma sát, Cố Ngôn mê man trong ham muốn, vươn tay ra, những ngón tay thon dài phủ lên dươиɠ ѵậŧ, qυყ đầυ của Phó Minh Ngọc liền cắm vào trong.

“Ưm ____”

“Đau, anh trai…”

Cố Ngôn kêu rên một tiếng, trên mặt lộ ra biểu cảm đau khổ, bàn tay đang cầm dươиɠ ѵậŧ của hắn đột ngột bóp chặt lại. hai ngày nay, hoa huyệt của cậu bị cắm liên tục, Phó Minh Ngọc giận dỗi không chịu cắm vào hậu huyệt của Cố Ngôn, điên cuồng cắm vào hoa huyệt phía trước, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đều được bắn hết vào tử ©υиɠ, một hai đòi Cố Ngôn sinh con cho hắn.

Trên que thử thai đã hiện rõ là chỉ có một vạch, Phó Minh Ngọc rất bực, lôi kéo cậu làm loạn hai ba ngày liền, Cố Ngôn bị hắn khóa vào trong phòng, tấm màn dày nặng bị kéo lại, không biết ngày hay đêm, hai người chỉ biết làʍ t̠ìиɦ như dã thú, từ sáng đến tối đều cọ xát với nhau.

Phó Minh Ngọc nghe cậu kêu rên, thở hổn hển, gian nan rút dươиɠ ѵậŧ ra, lại cúi đầu xuống hôn Cố Ngôn, ngậm đầu lưỡi của cậu vào, dỗ dành bảo bối của hắn.

“Ngoan nha, không đau không đau, Hoa nhi tự bé hoa huyệt ra được không, anh trai chỉ cắm rút, không chạm vào bên ngoài.”

Cánh hoa ở phía dưới của Cố Ngôn đã sưng to lên, động tác đâm chọc lung tung của hắn làm cậu đau muốn chết, nước mắt rơi đầy mặt. Nghe thấy câu này, cậu ngước mắt nghi ngờ nhìn Phó Minh Ngọc.

Không phải là cậu nghĩ nhiều, nhưng lúc Phó Minh Ngọc ở trên giường, thật sự không nói được mấy câu thật lòng.

“Anh không được gạt em.”

Mắt Phó Minh Ngọc không nháy một cái nào, “Anh đã lừa em khi nào.”

Cố Ngôn bĩu môi, thuận theo Phó Minh Ngọc, hai tay duỗi xuống dưới, bẻ hoa huyệt sưng đỏ mềm mại ra, nhỏ giọng bảo hắn tiến vào.

“Vậy, vậy anh làm nhẹ chút.”

“Được…”

Phó Minh Ngọc nhìn chằm chằm vào miệng huyệt đang đóng mở dưới thân cậu, bóp eo Cố Ngôn đâm vào.

Nhưng nếu Phó Minh Ngọc có thể giữ lời hứa, làm sao cậu bị hắn lừa lên giường được. Buổi sáng Cố Ngôn nói phải đi, nhưng đến lúc hoàng hôn, cậu mới được phép xuống giường, hai đùi không đứng vững được, đỡ tường run rẩy, Phó Minh Ngọc còn ôm sau lưng cậu, cắn cổ Cố Ngôn không cho cậu đi.

Cố Ngôn nghĩ vậy, khuôn mặt vô cảm đẩy đầu hắn ra.

“Không được.”

“Hoa nhi…”

Cố Ngôn nghỉ nửa năm học, học kì sau của lớp 10 mới đi học, đó cũng là lần đầu cậu nghe thấy tên Phó Minh Ngọc. Hắn là học sinh lớp chọn, trừ học tập ra thì rất ít người đi buôn chuyện, nhưng hôm đó lại có người chọc vào Phó Minh Ngọc, trong lời nói đều là sự sùng bái. Cố Ngôn nghe một hồi, hình như là vừa lấy được giải nhất của giải toán học.

Vậy thì rất lợi hại đấy, bút của Cố Ngôn dừng một chút, vô cảm nghĩ. Môn toán của cậu rất kém, không biết là do não cậu ngắn, hay vì chưa cố gắng đủ.

Cố Ngôn luôn chỉ có một mình, cũng không để ý nhiều, cậu định lên lớp 11 sẽ chọn khoa Văn, dù sao thì hắn và cậu sẽ không giao nhau. Lời đồn của Phó Minh Ngọc càng ngày càng nhiều, dù Cố Ngôn không muốn nghe, cũng không ngăn được người ta lắm lời. Lạnh lùng cao ngạo, không thích nói chuyện, luôn dùng khuôn mặt vô cảm đối mặt với mọi người, bao nhiêu ánh mắt chăm chú nhìn vào Phó Minh Ngọc, nào giống như bây giờ, không khác gì một con chó to vây quanh Cố Ngôn, oan ức gọi tên cậu, giống như Cố Ngôn đã làm chuyện tày trời nào đó.

Nhưng lúc Phó Minh Ngọc lên giường không biết kiềm chế một chút nào, lúc tóm được Cố Ngôn rồi, chỗ nào cũng động dục được, một hai phải làm cậu không xuống giường được, lúc này Phó Minh Ngọc mới miễn cưỡng buông tha cậu.

Lần nào Cố Ngôn cũng nghĩ, lần sau nhất định phải từ chối hắn, nhưng ánh mắt của Phó Minh Ngọc quá nóng bỏng, là tình yêu mênh mông và mãnh liệt, bị hắn nhìn như vậy, Cố Ngôn làm sao cự tuyệt được, cậu không thể hiểu lý do, lại bị kéo lên giường.

Phó Minh Ngọc vẫn vùi đầu trên vai gọi tên cậu, tay cũng ôm eo Cố Ngôn không bỏ, hai người đi được nửa đường, Phó Minh Ngọc cứ đi một đoạn lại náo loạn một lần. Lôi tay Cố Ngôn không chịu nói chuyện, cũng không chịu di chuyển, nhất định phải chờ Cố Ngôn nói lời hay, hắn mới không tình nguyện động đậy một chút.

Hai người này, hoa huyệt mềm mại của Cố Ngôn sắp bị hắn ma sát đến nát bét rồi, lúc đi đường cũng thấy đau, bây giờ còn bị Phó Minh Ngọc quấn quýt thế này, khiến cho Cố Ngôn cảm thấy hắn như con dao của người cá, hận không thể để hắn biến mình thành bọt biển bay đi luôn.

Bọn họ dây dưa hơn một tiếng, cách nhà Cố Ngôn còn một khoảng đường ngắn, Cố Ngôn nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ, cuối cùng cũng được giải thoát.

“Em chuyển đến ở với anh được không…”

“Không được.” Cố Ngôn không cần nghĩ đã cắt lời hắn, khẽ liếc nhìn Phó Minh Ngọc một cái, “Em về nhà với anh, anh lại dám xin nghỉ ba ngày cho em, Phó Minh Ngọc, anh là gấu Teddy thành tinh à.”

Bọn họ vẫn còn là học sinh, nghỉ nhiều như vậy, sao còn an tâm học tập được, Cố Ngôn giãy giụa, muốn hắn buông tay ra, nếu ỏ chung với hắn, làm sao Phó Minh Ngọc bỏ qua cho cậu được, cũng không biết tại sao hắn lại thích chuyện này đến vẫn.

Phó Minh Ngọc bị cậu nhìn đến nỗi linh hồn cũng sắp bay mất, sao còn để ý được chuyện có thành tinh hay không, Phó Minh Ngọc ghé sát vào cậu, hỏi, “Đúng vậy, lúc anh làm, em có khó chịu không?”

Cố Ngôn nhũn người, không muốn nhìn hắn, đẩy Phó Minh Ngọc ra muốn đi. Rõ ràng là chuyện gì hai người cũng làm rồi, nhưng lúc rời giường, Cố Ngôn vẫn không chịu nổi những lời lộ liễu như vậy.

“Sắp đến nhà em rồi, anh về đi.”

“Anh chưa đưa em về đến nhà mà, sao em đã muốn đi rồi.”

Phó Minh Ngọc trở tay đè cậu lên giường, lôi tay Cố Ngôn đan vào tay mình, nghiêng đầu, yên tĩnh nhìn khuôn mặt của người yêu.

“Thẹn thùng một tí là muốn chạy, ngốc quá, em vẫn chưa nói, anh làm em có sướиɠ không.”

Cố Ngôn vùi đầu xuống, không để ý hắn.

Làn da trắng như ngọc nổi lên một màu hồng nhạt, trong lòng Phó Minh Ngọc ngứa ngáy không thôi, không nghe câu trả lời không chịu buông tha Cố Ngôn, “Chắc là sướиɠ lắm, hồi chiều hoa huyệt còn phun nước không ngừng, bảo bối còn nhớ mình cao trào mấy lần không.”

Cố Ngôn cắn môi muốn tránh khỏi tay hắn, nhưng lại bị đối phương ôm eo kéo vào l*иg ngực.

Vành tai đột nhiên ướŧ áŧ, Phó Minh Ngọc thò qua nhỏ giọng nói, “Ba lần.”

“Hai lần trên khăn trải giường, một lần trên mặt anh trai…”

“Câm miệng!”

Khuôn mặt Cố Ngôn đỏ bừng che miệng Phó Minh Ngọc lại, không cho hắn nói thêm nữa, tại sao Phó Minh Ngọc lại phiền toái như vậy, học giỏi như vậy, nhưng mỗi ngày vẫn nghĩ những chuyện thế này được.

“Anh có thể đứng đắn một chút được không!”

“Anh không đứng đắn ở đâu.” Phó Minh Ngọc chu miệng hôn vào lòng bàn tay cậu, trong lòng Cố Ngôn hơi ngứa, đột nhiên rút tay về.

“Anh rất đứng đắn, đứng đắn khi nhớ em, khi làm em càng đứng đắn hơn.” Phó Minh Ngọc nhanh chóng thò qua hôn lên mặt cậu, “Hoa nhi thật ngọt.”

“Anh, anh!” Cố Ngôn sốt ruột, “Anh học được một đống lời này… Ở chỗ nào.”

“Không cần học, em mất tích một tháng, ngày nào cũng nhớ em, nhớ đến nỗi bàn tay cũng xót, không cần thầy dạy cũng hiểu.”

Khuôn mặt Cố Ngôn đỏ lên, cái gì gọi là nhớ cậu tới nỗi tay hắn cũng xót, “Lại nói hươu nói vượn.”

“Anh mới…”

“Em tới rồi, anh nhanh về đi.”

Cố Ngôn ném tay hắn ra, chạy về lối hàng hiên, Phó Minh Ngọc mới đi lên trước hai bước, Cố Ngôn đã quay đầu dữ dằn trừng hắn một cái. Phó Minh Ngọc khẽ cười, dịu dàng nói, “Anh không đi theo là được chứ gì.”

Mái hiên yên tĩnh đen nhánh liền được thắp sáng, Cố Ngôn không quay đầu lại, đi lên lầu, đến chỗ ngoặt dừng lại một chút, nhẹ giọng nói, “Mai gặp.”



“Mai gặp.” Phó Minh Ngọc vuốt ve lòng bàn tay, nhìn hàng hiên không còn bóng người, nói.